Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 117

Sau khi Lâm Lâm cúp điện thoại, Yên Tử vẫn tiếp tục lăng ra ngủ. Đêm qua hành hạ bản thân quá nhiều, bây giờ tranh thủ bù đắp lại. Quan tâm làm chi cuộc điện thoại vừa rồi, cũng có thể nàng hôm nay bị dì cả tới, phát chứng lên vậy thôi.
Thật ra hôm nay Lâm Lâm sẽ tăng ca cùng mọi người, nhưng vướn mắc một cục nợ đang ở trong xe thì đành về sớm. Suốt một ngày, nàng làm việc chẳng đâu vào đâu, lâu lâu lại không nhịn được liếc nhìn camera một cái. Tự nhủ với bản thân là nhìn lần cuối, vậy mà không biết nàng đã nhìn bao nhiêu lần cuối rồi.
Thu xếp tài liệu chuẩn bị về nhà. Vừa bước ra khỏi cửa đã bị mọi người nhìn chằm chằm, giống như trông thấy một hiện tượng lạ. Chờ nàng đi khuất liền tụ tập xôn xao.
- " Ồ, Lâm tổng của chúng ta về sớm? " nhốn nháo, nhốn nháo
- " Có phải là phát sốt hay không? Chỉ có như vậy cô ấy mới tan tầm đúng giờ. "
- " Cũng có thể là đi hẹn hò a... "
- " Gì? Lâm tổng đi hẹn hò sao? "
.....
__
Ở bãi đỗ xe, Lâm Lâm làm sao biết được mình đang trở thành chủ đề chính của đám rau cải trong công ty. Hiện giờ nàng đang rất đau đầu, đứng bên cạnh chiếc xe của mình mà vẫn không vào được. Nhìn người bên trong ngủ thật ngon lành, còn mang theo cả gối đầu thật thoải mái, bản thân rất muốn đá cho Yên Tử bay khỏi xe.
Lôi ra điện thoại gọi ai kia, chuông reo rất lâu mà người nọ còn không thèm cử động.
Yên Tử: " Uy ~? Ai vậy ~ " mắt còn chưa mở ra
Lâm Lâm: " Tôi muốn đi về "
Yên Tử: " Về thì về đi, nói chi á, bị điên à ~ "
Lâm Lâm: " Nhưng Tôn tiểu thư đang chiếm đoạt xe của tôi. "
Yên Tử: " Tôn cái gì mà...a? Lâm lão sư? "
Lâm Lâm: " Thật xin lỗi đã làm phiền Tôn tiểu thư ngủ, tôi cần xe về nhà. "
Yên Tử luống cuống, thôi chết mẹ rồi, nói chờ người ta về mà ngủ quên mất. Mình đúng là heo tái thế mà, như vậy thì còn gì mặt mũi.
Yên Tử: " Lâm lão sư, em xin lỗi, em ngủ quên, chị xuống đi, em chở chị về. "
Lâm Lâm cúp điện thoại, đưa tay gõ gõ cửa xe.
Cửa kính được hạ xuống, Yên Tử hai mắt long lanh nhìn Lâm Lâm. Trời đất, chị đừng có phát hoả với em.
Yên Tử nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho Lâm đại nhân của chúng ta. Khí thế thật bức người, đứng cạnh mà còn lạnh run run.
Về tới nhà, người ta thì ung dung đi tắm rửa, còn Yên Tử giống như con ở, chạy thẳng vào nhà bếp vo gạo nấu cơm. Xong xuôi còn phải thỉnh người ta xuống ăn, năn nỉ năm lần bảy lượt mới mời được nhân vật lớn ra bàn.
Lâm đại nhân là một người tham công tiếc việc, ăn xong đã dính với máy tính trên sofa. Yên Tử đã rửa qua một lần chén, tắm gội qua một lần, xuống bếp ăn hết dĩa trái cây trưng trên bàn mà Lâm Lâm vẫn chưa làm xong.
Yên Tử: " Lâm lão sư, chị nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, nên đi ngủ được rồi a. "
Lâm Lâm: " Em mệt thì đi ngủ, gọi tôi làm gì? " mắt vẫn không rời màn hình.
Yên Tử: " Hôm nay trời âm u như vậy, nhất định là nửa đêm sẽ mưa, em lại rất sợ sấm, cho nên.... "
Lâm Lâm: " Cho nên? "
Yên Tử nuốt nước bọt, chị có cần nhìn e như muốn giết người hay không?
Yên Tử: " Cho nên, em có thể ngủ cùng chị được không? "
Nhìn Yên Tử bày ra bộ dáng đáng thương như cún con, Lâm Lâm rất muốn chạy tới xoa đầu.
Lâm Lâm: " Thật sự sợ? "
Yên Tử: " Thật...thật sự! " chột dạ kinh khủng. Đúng là gạt người không có khóa học, bò đá mình còn không sợ huống chi dăm ba tiếng sấm.
Lâm Lâm: " Được! "
Yên Tử: " Hả? "
Không tin vào tai mình, Yên Tử tròn mắt nhìn người trước mặt. Lúc nãy cô nghe nhầm hay người kia nói nhầm đây? Sở dĩ Yên Tử đề nghị như vậy, là muốn bồi đắp tình cảm, tạo cảm giác quen thuộc hơn thôi, phần trăm thắng còn chưa tới một nửa, vậy mà...
Đến khi đi ngủ, Lâm đại nhân người ta đã nệm ấm chăn êm thoải mái nằm. Còn Yên Tử lại khóc huhu, nước mắt chảy ròng ròng.
Biết ngay mà, đâu dễ gì đồng ý như vậy. Nhìn xem nàng chăn êm nệm ấm, còn mình phải ôm mền gối ngủ sàn nhà lạnh tanh như vầy. Huhu...
Lâm Lâm: " Ồn ào cái gì? Hết sợ sấm rồi à? "
Yên Tử: " Không có ~ "
Nuốt lệ vào tim, lỡ dại chui vào hang hổ rồi biết tính sao? Tưởng hổ này được thuần chủng, ai ngờ đâu còn hoang sơ thấy bà luôn à. Chơi vậy ai chơi lại!
Đêm đó quả thật mưa to, sàn nhà lạnh thôi rồi. Yên Tử rút vào mền, thiếu điều muốn dính chặt với nó không rời, cuộn mình lại thành một cái kén to đùng, lăn vào trong góc phòng.
Sáng ra, Lâm Lâm thấy bản thân sảng khoái vô cùng. Đêm qua nàng ngủ rất ngon, hình như là không có tỉnh giất nửa đêm.
Bầu trời sau mưa trong trẻo vô cùng. Sắp đến tết rồi, không khí đúng là lạnh.
Chợt nhớ ra bỏ quên cái gì đó, nàng nhìn khắp phòng tìm kiếm. Phát hiện trong góc có một cái kén to đùng. Lâm đại nhân rất muốn gọi xe cẩu lại cẩu nó mang đi.
Lâm Lâm: " Ê, dậy đi. "
Nhúc nhích nhúc nhích, cái kén động một cái rồi thôi. Bên trong phát ra âm thanh ô ô ~ của Yên Tử.
Lâm Lâm: " Nếu em không chui ra, tôi liền gọi xe cẩu. "
Lần này cái kén động đậy mãnh liệt, sau một lúc Yên Tử mới ló cái đầu ra. Hai mắt mơ màng nhìn Lâm Lâm, ủy khuất vô cùng.
Lâm Lâm: " Thế nào? "
Yên Tử: " Em, em khó chịu... "
Lâm Lâm: " Khó chịu cái gì? "
Yên Tử: ".... người ta bị Na Tra đốt bằng Tam Muội Chân Hoả. "
Lâm Lâm: "... "
___
Lâm Lâm: " Uống thuốc đi "
Nhìn người đang nằm chèo queo trên giường, nàng thật xoắn xuýt. Được một ngày nghỉ cũng không yên thân.
Yên Tử: " Cảm ơn "
Nuốt hết đống thuốc vào, mặt nhăn nhúm. Sáng ra cảm thấy cả người nóng rang, nhưng vẫn cảm nhận được trời rất lạnh. Liền biết bản thân bệnh rồi, có khi đêm qua bị trúng gió.
Cứ tưởng Lâm Lâm sẽ đi mua thuốc rồi nấu cháo uy mình ăn. Ngờ đâu nàng ta gọi hẳn một chiếc xe cấp cứu, túm cổ mình đến bệnh viện. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ phán một câu ' phát sốt nhẹ ', gắng một bình nước biển, viết bừa cho một đơn thuốc sau đó quăng cho mình ánh mắt xem thường. Nghĩ lại mà tức á, cũng không phải tôi muốn vào đây.
___
Tâm sự mỏng sáng sớm....
Helo mọi người, tui là tác giả siêu cấp cute đây, sau này tui viết rồi sẽ in sách, lập một tài khoản mua bán trao đổi trên face, mọi người có ủng hộ tui hong zạ? Cho tui xin miếng ý kiến đi nhaaa...
Đi kèm theo sách là một tấm poster, một bài thơ viết tay theo yêu cầu của người mua.

Bình Luận (0)
Comment