Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 122

- " Thì...thì nhà kho bị cháy, Lâm tổng đã đi đến đó rồi. "
Anh ta rung rung trả lời, hai vai bị Yên Tử nắm đến phát đau, trong đầu anh ta vẫn đang hình dung đây là nữ hay nam.
Yên Tử: " Còn không mau nói địa chỉ, chìa khoá xe của anh đâu? Chị ấy mà xảy ra chuyện gì là anh xác định cuốn gói về quê đi."
- " Ờ...hả? Đây đây... "
Yên Tử vụt chạy đi, bỏ lại hai người đứng ngơ ngác tại chỗ.
- " Này quản lý, anh quen cô ta à? "
- " Không có! "
- " Vậy sao anh đưa chìa khoá cho cô ấy? "
- " Chìa khoá? Gì? Tôi bị cướp xe ư? "
___
Mẹ kiếp, còn không phải là ô tô, chỉ là chiếc mô tô cũ rích này.
Yên Tử lên xe phóng như bay, vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, phía sau còn có cảnh sát giao thông đuổi theo. Lần này không biết có gặp được Lâm Lâm hay không, chứ đóng phạt là không tránh được rồi.
Tới nơi, cô quăng luôn chiếc xe trên bãi đá, mắt thấy bên kia khá đông, khói lửa bốc lên đen cả một vùng.
Yên Tử chạy lại thật nhanh, nắm lấy một người trong đám đông hỏi.
Yên Tử: " Lâm...Lâm lão sư đâu? Chị ấy đâu? "
- " Tổng giám đang ở trong, cô ấy nói phải tìm tài liệu quan trọng. "
Yên Tử: " Cái gì? Sao mấy người không cản chị ấy lại hả?"
Dứt lời liền vụt chạy đến nhà kho đang cháy...
- " Nè nè, nguy hiểm lắm... "
Cái đồ điên này, phát điên cái gì chứ? Cháy đùng đùng như hoả diệm sơn mà còn chạy vào đó, đồ điên!
Yên Tử chạy vòng qua bên khác, cố gắng leo cửa sổ vào trong. Mẹ nó, bên trong nóng như quay heo, mấy thùng hàng bên cạnh cháy phừng phừng, tiếng lách tách nổ ù cả tai.
Yên Tử: " Lâm lão sư? Chị ở đâu? Lâm lão sư?... Á.. "
Một thanh gỗ rơi xuống từ trần nhà, xoẹt qua mặt cô, chút nữa là cháy đen cái mỏ rồi, giật cả mình.
Yên Tử: " Lâm lão sư?...."
Xung quanh nóng như lò luyện đơn, Yên Tử thầm nhủ, có khi lửa tàn mình lại luyện được hoả nhãn kim tinh của tổ tiên.
Tiến sâu vào bên trong, lửa chưa cháy tới, nhưng ở đây có rất nhiều thùng hàng chất chồng lên nhau. Tất cả đều bằng giấy, một khi đã cháy thì có trời mới cứu được.
Ở bên ngoài mọi người vẫn đang nhốn nháo, tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn. Đội cứu hỏa đã tới nhưng vẫn chưa xong khâu chuẩn bị.
Lâm Lâm vội vã chạy tới, hối thúc đội cứu hộ nhanh tay. Ngọn lửa có vẻ đã lan sang mấy khu khác rồi.
- " Ủa, Lâm tổng? Sao cô lại ở đây? Không phải... ''
Lâm Lâm: " Không ở đây thì ở đâu? Tài liệu đã lấy được rồi. "
- " Không phải, lúc nãy có một cô gái chạy tới tìm cô, gọi Lâm lão sư gì đấy, tôi nói cô vào trong lấy tài liệu, cô ta không nói không rằng đã chạy vào tìm rồi. "
Lâm Lâm: " Cái gì? "
Lâm lão sư? Cái đồ ngốc?
Lâm Lâm: " Anh mau mang tập giấy tờ này đến chỗ Chủ phó tổng, nói với cậu ta thống kê lại toàn bộ rồi in ra cho tôi. "
- " Dạ.. "
Lâm Lâm nhanh chân chạy vào trong kho, ngọn lửa đã cháy gần như bao trùm hết. Bên trong nóng hừng hực, xung quanh ngổn ngang, tro bụi bay mịt mù không thấy được phía trước.
Lâm Lâm: " Yên Tử? Tôn Yên Tử?"
Thùng hàng phía trên liên tục đổ xuống, lửa lại cháy bùng lên. Lâm Lâm không biết đồ ngốc kia chạy tới khu nào rồi.
Ở bên đây Lâm Lâm đang nổ lực tìm kiếm, ở bên kia Yên Tử cũng kiếm Lâm đại nhân muốn trầy da tróc vảy luôn rồi. . Đam Mỹ Sắc
Yên Tử: " Lâm lão đại!.... Chị đâu rồi?... Họ Lâm chết tiệt kia... "
Mặt mày lem nhem, áo quần bên cháy xém bên thì quéo lại. Nhìn Yên Tử chẳng khác thì ăn mày chuyên nghiệp.
- " Tôn Yên Tử? Cô đâu rồi.... "
Huh?
Hình như có ai gọi mình thì phải?
- " Tôn Yên Tử? "
Đấy! Có sai đâu? Rõ ràng là gọi tên mình. Lâm lão sư sao?
Yên Tử: " Em ở đây nè!!! "
Tâm trạng xuống dóc, phụt một cái bừng tỉnh lại. Yên Tử nhắm hướng có tiếng gọi đi tới.
Xoạch...
Mấy thanh xà ngang liên tục rơi xuống, cũng may Yên Tử lùi lại kịp, nếu không cô đã bị nó đè bẹp dí luôn rồi.
Mẹ kiếp, chắn ngang đường đi rồi, làm sao ra ngoài được đây? Số mình đúng là con rệp mà...
Yên Tử : " Chị Lâm Lâm...mau tới cứu em.... "
Tiếng la như heo bị chọc tiết của Yên Tử cuối cùng cũng được Lâm Lâm nghe thấy. Nàng vừa bị nóng vừa hít khói nên ho sặc sụa, cố gắng thoát khỏi khu vực này để chạy tới chỗ của Yên Tử.
Lâm Lâm: " Đồ ngốc, em đâu rồi...? "
Yên Tử: " Bên này nè, bên này nè...Aa... "
Lại một khúc gỗ rơi xuống sát chân cô, Yên Tử giật mình lùi lại. Phía sau đã là vách tường, xung quanh cô bị lửa bao vây đến mù mịt, hơi nóng hực lên muốn thiêu đốt hết mọi thứ.
Lâm Lâm đá ra một đóng giấy đang bén lửa, mắt thấy Yên Tử bị vây trong đóng đổ nát, nàng sợ đến toát mồ hôi.
Đồ ngốc đáng ghét!
Nhìn phía trên trần nhà rơi xuống bao nhiêu thứ, nàng cắn môi, cởi ra áo khoác ngoài, phủ lên trên đầu, cố gắng chạy qua chỗ Yên Tử nhanh nhất có thể.
Yên Tử: " Chị Lâm Lâm... "
Lâm Lâm: " Im đi, gọi cái gì mà gọi. "
Bị quát đến câm nín, Yên Tử miếu máu nhìn Lâm Lâm khoác áo cho mình. Mặt mày chị ta còn lem luốt hơn mình nữa, chui đi đâu mà lắm thế không biết.
Phía trên trần có nước rơi xuống, chắc là đội cứu hộ đã làm việc rồi. Lạy trời, làm ăn vô trách nhiệm quá trời đi.
Yên Tử: " Chị chạy vào đây làm gì? Lửa cháy thật lớn a... "
Lâm Lâm: " Ra ngoài rồi nói sao... "
Nàng bế cô lên, dùng hết sức đá văng đống lộn xộn kia ra. Cố gắng che chở cho Yên Tử không bị thương, dùng lưng của mình chắn lại những thứ linh tinh rơi xuống.
Yên Tử: " Thả em xuống, em tự đi được... "
Lâm Lâm: " Bây giờ một là tôi bế em ra, hai là tôi quăng em ở lại, em chọn đi. "
Đồ độc phụ ác độc, đồ không có trái tim. Chị nghĩ sao mà dám thốt ra câu nói nhẫn tâm như vậy chứ hả? Tôi thà hy sinh oanh oanh liệt liệt ở đây chứ không thèm để chị bế ra đâu... Độc phụ, độc ác....độc ác chết người ta...
____
Hôm nay tâm trạng hỏng được zui, nên viết chap cục súc quá trời.

Bình Luận (0)
Comment