Yên Tử: " Thanh.... "
Chi Thanh: " A...hửm? " làm giật mình à
Yên Tử: " Chị....à....ờ...., chị có biết chuyến này em sẽ làm cái gì.....thi đấu không? " trong lòng cô thiệt là gấp muốn chết, cũng đã tới đây vài ngày rồi, ngoại trừ biết được Mộ ba làm kinh tế thì cũng không biết cái gì hơn. Cũng không thể trách được a, đa số thời gian cô đều ở trong bệnh viện ấy mà, bây giờ mới chịu bấm bụng hỏi ra, một là để đề phòng cho bản thân, hai là biết đường để còn đi tìm cứu binh viện trợ nữa chứ.
Chi Thanh: " Thi đấu à? Chị cũng có nghe mẹ nhắc tới, lúc đầu đã định cho em cùng baba đấu tay đôi trên sàn chứng khoán, nhưng bất ngờ baba lại đi công tác cho nên đành phải để em cùng nàng thi đấu. " Chi Thanh nhớ lại lúc mẹ mình nói ra lời này, biểu cảm rất là phong phú a, theo suy đoán của nàng chắc chắc lão mẹ không dùng cách đơn giản để ngoạn cùng Yên Tử đâu.
Yên Tử: " Ách...." liên tục chảy mồ hôi
Này! Ta nói cho nghe này! Có cần phải dồn ta vào hang hùm miệng rắn như vầy hay không hả? Có biết trên đời này độc nhất là lòng dạ đàn bà hay không? Cho ta cùng nàng thi đấu? Dứt khoát, đập chết ta đi!
_____________
Mới sáng sớm, Yên Tử đã lê cái thân già của mình xuống sân vườn, bắt đầu cử động một hai động tác cho thư giản gân cốt, ' lạch cạch ' vài tiếng xương va chạp vào nhau, trong lòng không khỏi thở dài: lại thiếu canxi rồi
- " Này! Tiểu sắc lang! " giọng ai thánh thót thế kia?
Yên Tử xoay trái xoay phải tìm kiếm ' máy phát thanh ' thì bắt gặp người ta đang hướng mình đi tới
Này.....gọi gì vậy a? Sáng sớm thèm nồi rồi phải không?
Yên Tử: " Mẹ Mộ, chào ngài, buổi sáng hảo! " cái đồ thù dai
Mộ mẹ: " Sáng hảo! " nhìn trên nhìn dưới rồi gật gù
Ùm..., bộ dáng dường như khôi phục được cỡ tám chín phần rồi đi, như vậy ắt hẳn là bắt đầu được rồi.
Yên Tử: " Này thì.....ngài tìm con? "
Hỏi ngộ, ta không tìm ngươi chứ tìm ai đây?
Mộ mẹ: " Uhm! Tìm ngươi có chuyện muốn nói! "
Yên Tử làm ra bộ dáng thân sỹ đưa tay ra mời Mộ mẹ mở lời
Mộ mẹ: " Thời gian cũng không còn nhiều cho ngươi, nên bây giờ ta nói trước. Ta sẽ cùng ngươi thách đấ trận này, nghề chính của ta là hội họa, ta không cần ngươi bản thân phải cắn bút, nhuộm màu để vẽ ra, ta chỉ cần ngươi làm mẫu vẽ cho ta là được rồi, đến khi ta vẽ xong mà ngươi vẫn trụ được thì ta xem như ngươi thắng. "
Yên Tử: " Nhưng mà..... " lỡ như ngài chơi xấu thì sao? Có ai biết ngài vẽ bao giờ xong, kéo dài thời gian ra thì ta có mức mà vô chùa xuất gia mất
Mộ mẹ : " Ngươi yên tâm, ta đây rất công bằng, đúng ra đúng sai ra sai, đối với ta hai từ giả dối là chưa có trong từ điển" một bộ dạng oai phong đến không thể oai phong hơn
Phù một hơi, Yên Tử như trút được gánh nặng trên vai, cũng chỉ là làm mẫu vẽ thôi mà, có gì khó khăn đâu? Sì...ì... ba cái đồ quỷ!
Nói thì nói vậy chứ trong lòng Yên Tử đã cuộn trào như lũ lụt rồi, ai mà không biết Mộ mẹ là cao thủ trong cao thủ chuyên đi chơi khăm người khác đâu? Bắt cô tin tưởng hả? Chết còn nhanh hơn...
Mộ mẹ: " Nhưng mà.... "
Đấy! Đấy! Đấy! Lão Tôn nói có sai đâu nào! Mới chưa được 3 giây đã lộ ra đuôi hồ ly rồi a
Yên Tử thở dài, lại một lần nữa làm dạng thân sỹ đưa tay
Mộ mẹ: " Ngươi cũng biết mà, giá thị trường của con gái ta rất cao, đôi khi so với thịt bò hảo hạng còn cao hơn mấy phần ấy chứ! Cho nên, ngươi cũng đừng mong dựa vào ta và ngươi quan hệ tốt mà bảo ta nhân nhượng. Tuy ngươi....ừm..thì.....nhìn cũng có chút giá cả nhưng ta đây một lòng một dạ với lão công ta, đừng có mong mà đi câu dẫn ta...... "
Nhìn Mộ mẹ khí thế bừng bừng, một khóc hai nháo ba thắt cổ chỉ để bảo trì danh tiết, làm cho Yên Tử dém chút nữa kiềm không được mà nôn khan, trong lòng không khỏi mắng chửi: Lão Tôn không muốn gặm dây thun.....!
Mộ mẹ: " Lần này cũng không phải chỉ có một mình ngươi, trong ngoài 1 dặm đã có hơn trăm người tranh cử, ngươi là cùng bọn họ đấu đá đi. " nói rồi không chờ Yên Tử hả họng liền ngoắc ngoắc rời đi.
Hơn trăm người...? Thiên a....! Đây thật đúng là đã kích à...
_____
Buổi trưa cô được " mẹ vợ " gọi xuống nhà, chân trước bước vào phòng khách thì đã nghe ồn ào loạn xạ lên. Ló đầu vào xem là cái gì thì bất ngờ một cái.....cô tái mặt. Trước mắt là lộn xộn một đống nam nữ, ăn mặc muôn hình vạn dạng khác nhau, nhưng xem ra vẫn toàn là một đống công tử tiểu thư.
Phát hiện ra Yên Tử là Mộ mẹ, nhanh tay lẹ chân kéo cô lại gần, lần lượt giới thiệu này là công tử, kia là thiếu gia, đây là công chúa, kế là tiểu thư,........loạn một hồi cuối cùng cũng chỉ gom được một đáp án....đó chính là bọn họ sẽ cùng cô thánh đấ đợt này.
Xám mặt! Yên Tử đảo mắt nhìn qua, cũng hơn chục người chứ đâu có ít, nghe nói ' mẹ vợ ' đã sàng lọc rất lâu mới chọn được bọn họ. Ui trời....trong cuộc đời của cô lại có nhiều địch thủ như vậy sao?
Phỏng theo lời của Mộ mẹ là hôm nay ngài ấy cao hứng, cho nên thi thố cái gì đó cũng không cần chọn ngày, trực tiếp bắt đầu đi. Nghe xong Yên Tử choáng váng
Giỡn cái gì vậy a? Ta còn chưa có chuẩn bị tinh thần đâu?
_______
Chút chuyện sau rèm.....
Y Y ( ánh mắt thâm tình): Con gái! Có cần mẹ giúp hay không?
Yên Tử ( ý chí hiên ngang): Chuyện nhỏ như vậy, vốn không cần mẹ giúp
Y Y ( cảm thán): Con thật sự lớn rồi...
Yên Tử ( gật đầu): Đúng vậy!
Y Y ( xoay người rời đi): Nếu con không cần mẹ, vậy để mẹ đi giúp người ta
Yên Tử ( nhào tới, ôm lấy): Ấy....ấy....mẹ thân yêu của con! Con đãi mẹ ăn Hamburger chịu không?
Y Y ( đắt ý): Thôi được! Mẹ đây lại muốn ăn ℅€¢^¢π׶.....
Yên Tử ( lắc đầu...lại trúng kế rồi!)