Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà Giàu

Chương 22

Sau hôm đó, tôi và Giang Dã quay lại với nhau. Ở bên nhau lâu, mâu thuẫn nảy sinh còn nhiều hơn 2 tháng hè. Lần cãi nhau ấn tượng nhất, chúng tôi suýt chút nữa chia tay.

Gần đến ngày tốt nghiệp, dự án khởi nghiệp của Giang Dã và bạn học ngày càng bận rộn, thời gian dành cho tôi ít đi.

Tôi ấm ức trong lòng vì anh không nói gì với tôi, luôn tự mình gánh vác mọi chuyện.

Tuy ấm ức, nhưng tôi cũng biết anh khởi nghiệp không dễ dàng, nên lúc rảnh rỗi tôi thường đi chơi với bạn bè.

Sinh nhật bạn, tôi uống rượu, về nhà hơi muộn. Giang Dã mặt mũi u ám chất vấn tôi.

"Sao em về muộn thế?"

"Anh gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi? Có chuyện gì không biết nói trước với anh à?"

"Em có biết mọi người lo lắng cho em thế nào không?"

Giang Dã rất ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng tôi biết lúc này anh chắc chắn đang tức giận.

"Anh còn mặt mũi mà nói em à? Anh có chuyện gì nói với em chưa? Em hỏi anh, anh cũng không nói, ngày nào cũng bận rộn, em còn không biết anh đang làm gì!"

"Dự án rất bận, anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực đến cho em, không muốn em lo lắng, nên không nói."

"Được rồi được rồi, dù sao thì em cũng không có tư cách quản, chia tay!"

"Trình Thi Ngữ, anh không nói em không có tư cách!"

"Chia tay!"

Tối hôm đó, chúng tôi cãi nhau long trời lở đất. Giang Dã bị tôi chọc tức đến mức run cả người, ôm n.g.ự.c nôn khan trong nhà vệ sinh.

Nỗi ấm ức trong lòng tìm được lối thoát, tôi cũng suy sụp tinh thần.

Ngày hôm sau, Giang Dã phải đến thành phố khác thuyết trình về dự án.

Có lẽ sợ chúng tôi thật sự chia tay. Giang Dã đặc biệt đưa tôi đi cùng, lại cãi nhau dọc đường. Cuối cùng làm lành như thế nào, tôi cũng quên mất rồi.

Nhưng sau lần cãi nhau đó, Giang Dã có chuyện gì cũng đều bàn bạc với tôi, đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của tôi.



 

Chương 22

4 năm sau, tất cả mọi người đều tốt nghiệp thuận lợi. Giang Dã khởi nghiệp thành công, trở thành ông chủ của một công ty game.

Tôi làm việc tại một công ty nước ngoài, sống cuộc sống nhàn nhã sáng đi chiều về.

Giang Tư Nhu làm việc tại tòa soạn báo, Trần Khải tiếp tục học lên để trở thành bác sĩ.

Tương lai dường như nằm trong tay chúng tôi.

Thêm một năm sau nữa.

Sau khi công ty của Giang Dã đi vào ổn định, anh đã cầu hôn tôi bên bờ biển.

Hình như anh đặc biệt thích buổi tối, tôi đang ngủ say bị Giang Dã đánh thức.

Giang Dã cứ lắc tôi mãi: "Bảo bối, dậy đi, ngủ tiếp sau cũng được."

Bị thần kinh à, suy nghĩ duy nhất của tôi lúc đó là đuổi anh ra ngoài.

Giang Dã lặng lẽ lấy điện thoại ra.

Alipay nhận được 10.000 tệ.

Tôi bất lực ngồi dậy.

Giang Dã cười tủm tỉm mặc quần áo cho tôi, kéo tôi đi ra bãi biển.

Ra ngoài rồi, tôi tỉnh táo ngay lập tức. Gió biển nhẹ nhàng, không khí ấm áp mang theo vị mặn mòi.

Tôi và Giang Dã sóng vai đi dạo trên bãi biển.

Đi được một lúc, Giang Dã giơ tay lên, bảo tôi nhìn lên trời.

Đoàng!

Một đường cong tuyệt đẹp bay lên bầu trời, những bông pháo hoa rực rỡ sắc màu nổ tung trên nền trời đêm.



Pháo hoa vắt ngang bầu trời, như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên màn đêm.

Giang Dã quỳ một gối xuống trước mặt tôi, tay cầm chiếc hộp nhung, nhẹ nhàng mở ra.

Tôi nhìn chằm chằm vào thứ trong tay Giang Dã, ngây người vài giây: "Cái gì đây?"

Ánh mắt Giang Dã dừng trên mặt tôi, ánh mắt sâu thẳm, như muốn nhấn chìm tôi vào đó.

"Trình Thi Ngữ, em có đồng ý lấy anh không?"

Bó pháo hoa cuối cùng vừa vặn nở rộ.

Tôi gật đầu, đưa tay ra.

Sau khi cầu hôn thành công, Giang Dã đặc biệt về Hàng Châu một chuyến.

Chạy đôn chạy đáo giúp đỡ ở nhà, lại tốn một khoản tiền lớn mới thuyết phục được bố mẹ tôi gả con gái cho anh.

Lúc cùng bố mẹ đi dạo trung tâm thương mại, thật trùng hợp lại gặp Lâm Dịch.

Lâm Dịch ôm một cô gái xinh đẹp, cao ráo đến chào hỏi bố mẹ tôi.

Tôi kéo Giang Dã lúng túng muốn bỏ chạy, sợ mấy chuyện cũ bị Lâm Dịch lỡ miệng nói ra.

Lâm Dịch nhìn Giang Dã một lượt, cũng không nói gì. Chỉ là lúc đi, hung dữ mỉa mai Giang Dã một câu: "Đồ trai bao nhà cậu thủ đoạn cũng cao tay thật đấy."

Tôi, Giang Dã: "..."

Ngày cưới, Giang Dã mặc vest. Tôi tay cầm bó hoa, mặc chiếc váy cưới xinh đẹp nhất.

Qua khe hở của tấm voan mỏng, tôi nhìn thấy hạnh phúc của đời đang tiến về phía mình.

Hai năm sau, Giang Bảo - con trai nhỏ của tôi cũng đã biết đi, cũng chập chững gọi mẹ gọi ba.

Gia đình ba người chúng tôi cứ thế sống hạnh phúc bên nhau, không còn cãi vã, không xô bồ, cứ yên yên bình bình sống qua từng ngày.

(Hết)
Bình Luận (0)
Comment