Vô Tình Chi Lộ

Chương 26

Bên trong đan điền, ý thức xuyên qua mười đạo hố đen nhỏ trôi lơ lửng, xuất hiện trước mặt là một khoảng không diện tích có giới hạn, tại đó chân khí nồng đậm hóa sương mù bao phủ khắp nơi.

Giờ giờ khắc khắc độ nồng đậm của sương mù đều tăng lên không ngừng nghỉ.

Nhìn một màn này Hắc Liên nhếch miệng cười lãnh lẽo.

Mười tên nô lệ xem ra công suất hoạt động cũng không tồi, mặc dù chân khí không chảy vào đan điền của hắn nhưng lại được lưu trữ tại không gian riêng của kim sắc minh ấn, tích tiểu thành đại, đến bây giờ cũng kha khá.

Không chậm trễ, ý niệm trong đầu hơi động, ngay lập tức, mười đạo hố đen mở ra lớp ngăn cách, chân khí bên trong theo đó ầm ầm chảy ra, cuồn cuộn không dứt va đập vào khắp nơi trong đan điền.

Không quá mười giây là sức chứa đã đạt tới giới hạn tối đa.

Chỉ thấy Hắc Liên mắt nhắm chặt, trong đầu ý thức tập trung cao độ, ý niệm không ngừng vận chuyển điều khiển từng dòng chân khí va đập vào tường bích.

Từng tiếng âm thanh cọ sát vang lên đều đều không có ngưng lại mục đích.

Dòng chân khí này lao vào xong dòng chân khí khác đã ồ ạt tiến tới, trước mất sau lên, lũ lượt một cảnh tượng.

Theo thời gian chuyển rời, tường bích lớp bề mặt đã bị bào mòn dấu hiện nhưng tổng quan vẫn chưa thấm vào đâu.

Hắc Liên mày nhăn lại, lập tức điều động thêm vô số dòng chân khí cùng một lúc phá phong.

Nước chảy đá cũng mòn huống chi chỉ là tường bích nhỏ nhoi.

Nương theo lấy dòng chân khí thứ hai trăm tiến công, tường bích rốt cuộc cũng không thể giữ vững, tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ thẩm thấu qua thành đan điền hòa nhập vào mỗi một bộ vị trên cơ thể.

Hậu thiên cảnh tứ trọng, thành.

"Hô!" Hắc Liên thở ra một ngụm trọc khí, một lần nữa chờ đợi chân khí đầy chuẩn bị tinh thần cho lần đột phá thứ hai.

...

Bốn trăm ba chín đợt va chạm.

Hậu thiên cảnh ngũ trọng, thành.

Khí thế trên người Hắc Liên tỏa ra ngày một lớn, so với trước chỉ có hơn chứ không kém, tố chất thân thể đề thăng mấy cái cấp bậc.

Võ giả tam lưu, một tay có hai trăm cân cự lực, nhị lưu là ba trăm cân, cuối cùng nhất lưu chính là tối thiểu năm trăm cân.

Võ giả hậu thiên cảnh nhất trọng một tay là một nghìn cân, tiếp theo cứ tăng lên một trọng cự lực tăng thêm năm trăm cân.

Nói như vậy Hắc Liên lúc này tùy tiện một quyền huy động cũng có thể nặng tới ba nghìn cân, chưa kể còn võ kĩ quyền pháp cùng chân khí gia cố, đến lúc đó chỉ sợ cũng viễn siêu chừng này.

Bàn tay nhẹ nhàng giơ lên chạm lên tường đá, hơi hơi dùng một chút lực, ngay lập tức như bùn lỏng một dạng bị đào ra.

Lực không tệ, tuy nhiên vẫn chưa thành thạo.

Thu lại tay, Hắc Liên nhẹ nhàng gật đầu, cảnh giới đã đạt đến vừa phải, coi như cũng đạt đến ngưỡng chấp nhận được.

Phân ra một tia ý niệm tiến nhập mười đạo hố đen, chân khí theo đó cũng ngừng chảy ra, đan điền khung cảnh cũng bình tĩnh trở lại.

Hắn không cần thiết phải tăng lên nữa, suy nghĩ sâu xa, không phải cứ cảnh giới càng cao là càng dễ làm mọi chuyện.

Đôi khi, thấp một chút có khi thành công lại càng lớn.

Nhớ đến hắc sắc túi trữ vật, Thanh Phong nhanh chóng lôi ra, thần thức ngay sau đó tiến vào thăm dò.

Bên trong chất đống ngổn ngang là nguyên thạch, từng tòa tòa núi nhỏ tỏa ra nồng đậm nguyên lực, đến Hắc Liên nhìn cũng phải kinh ngạc.

Hao đến nửa tiếng thời gian, ruốt cuộc cũng nắm rõ hoàn toàn đồ vật trong này, Hắc Liên chậm rãi cất đi, ánh mắt âm trầm mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm nay nguyệt nha lên cao, nhạt nhòa ánh trắng tỏa ra chiếu rọi không gian. Nhà nhà yên tĩnh đóng chặt cửa, đường xá trống trải lác đác những rác nhỏ linh tinh.

Gió lạnh luồn qua mọi ngóc ngách vi vu thổi pha lẫn với thanh âm cỏ cây xào xạc đung đưa như cùng nhau tấu một khúc nhạc giữa một không gian bốn bề phẳng lặng.

Vô tình dấy lên một chút cảm xúc cô độc, hiu quạnh, như thế gian mình ta tồn tại.

Hắc Liên nhếch miệng cười lạnh lẽo, thu lại tầm nhìn, tâm tư đóng lại, tĩnh tâm mà đả tọa nhắm mắt tu luyện.

Mặc thời gian trôi, thực lực mới là chân chính.

...

Mới tờ mờ sáng, khi tiếng gà gáy liên tục cất lên, Hắc Liên đã bừng tỉnh, vận động một chút thân thể mà tiến xuống dưới lầu.

Gọi vài món ăn khai vị, nhâm nhi một ít nước lọc mà chờ đợi thời gian chậm chậm trôi qua.

Mới đầu quán còn rất vắng, yên tĩnh đến cực điểm, nhưng dần dần người đến ngày một đông, phàm nhân có, võ giả có, chẳng mấy chốc tràn ngập âm thanh người nói, không khí nhộn nhạo tưng bừng.

Uống một ngụm nước cuối cùng, Hắc Liên miệng nở một nụ cười thân thiện ly khai quán.

Minh Hi thành chỉ là một tòa nho nhỏ tiểu thành, không hề có tiếng tăm, những năm tháng tại đây làm ăn cũng có chút thuận lợi nên người dân ai nấy cũng rạng rỡ tươi cười. Đường phố bây giờ hai bên chất đống hàng hóa, kèm theo đó là không ngừng tiếng rao hàng vang lên.

Địa hình tòa thành cũng không phức tạp mà cực đơn giản, càng tiến sâu vào bên trong tức trung tâm thì mức độ phân hóa giàu nghèo càng rõ rệt đa số là võ giả chỗ ở.

"Ngươi, tên kia, ngươi mới tiến đến đây?" Một vị võ giả lưng đeo thanh đại đao từ xa tiến lại, vẻ mặt tò mò mà nhìn.

Hắc Liên vẫn hiền hòa cười, khí thế hậu thiên ngũ trong thoắt ẩn thoắt hiện: "Đúng thế, ta từ bên ngoài tiến vào."

Cái này...Hậu thiên ngũ trọng. Vị võ giả này cảm nhận đến giật mình trong kinh ngạc, điệu bộ cũng khép nép xuống mấy phần, hắn mới có hậu thiên cảnh nhị trọng cũng có số má ở đây nhưng so với vị trước mặt thật sự không đáng để vào đâu.

Vị võ giả đeo đại đao này ngay lập tức hơi cúi người, tay gãi gãi đầu, cười trừ miễn cưỡng thưa: "Vị đại hiệp..., ta có chút thất thố mong ngài bỏ qua."

Hắc Liên khoát tay, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt: "Không sao." Hắn cũng nhanh chóng nói: "Tại hạ là Hắc Liên, năm nay mới hai mươi tuổi, không biết vị huynh đệ đây."

Trước sự thân thiện đến ngỡ ngàng, vị võ giả này ngưng lại trong nháy mắt song điệu bộ khép nép cũng thu lại đồng thời cũng đáp: "Tại hạ là Đao Điên, năm nay tròn ba mươi."

Hắc Liên phá lên cười: "Đao huynh, tiểu đệ mới tới nơi này kiến thức còn nông cạn, mong huynh có thể giảng giải đôi chút." Ánh mắt chờ mong mà nhìn.

Đao Điên vuốt cằm suy tư trong phút chốc, rồi cũng nhanh chóng trả lời, giọng khá là trầm:

"Không giấu gì Hắc Liên huynh đệ, ta sinh sống ở đây cũng hai mươi năm nên kiến thức cũng có đôi chút, Minh Hi thành mặc dù chỉ là tiểu thành, dân cư chỉ phá một vạn nhưng thế lực chiến đấu nội bộ rất phức tạp.

Lâm gia, Tiêu gia, Lăng gia, ba gia tộc này đứng đầu tại đây, khắp nơi đấu đá tư tưởng hình thành thế chân vạc tồn tại rất nhiều năm rồi.

Trong ba gia tộc trên Lâm gia là cổ lão nhất cũng như tương quan sức mạnh là thần bí nhất, hai gia tộc còn lại thì sàn sàn ngang nhau."

Nói đến đây Đao Điên giọng còn trầm hơn: "Lâm gia vị trí tại phía Đông Bắc, Tiêu gia Tây Nam, Lăng gia sát Tiêu gia."

Hắc Liên bất ngờ cắt ngang: "Đa tạ Đao huynh giảng giải nhiều như vậy cho ta nhưng thời gian có hạn chỉ sợ phải gác lại lần sau."

Đao Điên bất ngờ nổi lên tính tò mò, nhanh chóng hỏi: "Hắc Liên huynh đệ, không biết là chuyện gì mà gấp đến thế, nếu có thể ta cũng muốn giúp một hai."

Hắc Liên nội tâm âm thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt có chút chần chừ:

"Đao huynh, ta nghe nói Phong Long đoàn đang chiêu mộ thành viên tiến vào Tử Vong sâm lâm chỗ sâu, mà ta lại trời sinh hứng thú với nguy hiểm nên cũng mong muốn gia nhập, chỉ là chỗ chiêu mộ chưa tìm được."

"Ra là vậy, chuyển nhỏ." Đao Điên phá lên cười, tay vỗ vai Hắc Liên thâm ý nói: "Đi theo ta, ta biết chỗ đó tại đâu."

"Đa tạ Đao huynh."

"không có gì."

Hắc Liên lặng lẽ bám sát phía sau, ánh mắt đảo quanh âm thầm mà đánh giá xung quanh.

Theo Đao Điên càng đi, võ giả hai bên đường số lượng càng đông, túm năm tụm ba đi với nhau là chuyện bình thường.

Bất chợt Đao Điên dừng lại, tay chỉ lên phía trước nhắc nhở: "Hắc Liên huynh đệ, Phong Long đoàn tuyển dụng phía trước kia, ta không tham gia nên chỉ có thể đứng ngoài, đến đây mọi chuyện huynh đệ phải tự lo rồi."

"Đa tạ huynh." Hắc Liên cảm kích ánh mắt nhìn, tay phải giơ ra một bịch túi đen len lén đưa cho đối phương xong quay đầu bước đi.

Cái này gọi là tạo dựng mối quan hệ trong thành này, tuy bây giờ chưa có ích nhưng đảm bảo tương lai sẽ có việc cần dùng đến.
Bình Luận (0)
Comment