Vô Tình Chi Lộ

Chương 39

Hoàng kim chi sắc dải màu uốn lượn trải rộng khắp một vùng đại địa rộng lớn.

Nhè nhè tia nóng như thiêu đốt mặt đường phía trên Minh Hi thành.

Gió sương thoang thoảng thổi qua.

Cáp cáp! Từng tiếng bước chân vang lên xen lẫn với đó là âm thanh nói chuyện trao đổi vô tư.

"Ê, A Ngưu, ngươi còn hạ phẩm nguyên thạch không cho ta vay một khỏa." Một nam tử ăn mặc giáp nhẹ, đầu đội vòng sắt, tay đung đưa thiết kiếm hất cằm hỏi.

Cáp cáp! Bước chân vẫn vang lên không có ý định dừng lại.

"Có, còn ba khỏa, nếu ngươi cần thì ta đưa ngay lập tức."

Ngay bên cạnh là một đại tráng, vóc người vạm vỡ, tay cầm thiết chùy, hắn chậm rãi đáp lại.

Nam tử ăn mặc giáp nhẹ nghe thấy vậy nhẹ gật đầu, trong ngực áo lôi ra một mảnh giấy lít nhít chữ trên đấy, miệng lẩm bẩm đọc.

Bạo phá đan, hai khỏa hạ phẩm nguyên thạch đổi năm viên.

Cất đi mảnh giấy, hắn nhẹ nhàng cười, có bạo phá đan hiệu suất đạt được đề thăng gấp đôi, thu được hạ phẩm nguyên thạch không chỉ một khối, vay như thế này cũng là lời to.

Đường chính, cảnh tượng phi thường náo nhiệt, người người đi lại, từng gốc cây ngọn cỏ sinh khí cao ngút trời.

Vừa đi vừa nhìn, chú ý đến xung quanh bỗng nhiên, một tòa giống như cổ lão kiến trúc xuất hiện ở trước mặt hai người, kiến trúc này cao ba mươi mét, khí thế to lớn, tọa lạc tại đường phố một góc, chiếm cứ thật tốt vị trí địa lý thiên thời địa lợi.

So sánh với hai bên cửa hàng thật sự nổi bật rõ rệt, nhìn qua là biết bất phàm.

Giờ khắc này ở kiến trúc trên đất trống, người đi đường nối liền không dứt, đậu tại đó vô số xe hoa, xe mã, mà phía đối diện tấm biển mạ vàng hiện ra hai chữ to lớn tỏa ra nhàn nhạt khí phách.

"Đan Các."

Nam tử mặc giáp nhẹ cùng vị đại tráng hai mắt nhìn nhau rồi thần thái tỏ ra ung dung cất bước đi vào.

Vừa cất bước vào trong, một cỗ thanh âm huyên náo ồn ào liên tục truyền vào tai, đan các đại sảnh rộng rãi, đủ mọi loại người ghé vào, từ thư sinh cho đến quyền cao chức trọng võ giả.

Mà phân biệt tại mười cái vị trí khác nhau chính là mười vị võ giả ăn mặc nghiêm trang, gươm đao kề bên, ánh mắt nghiêm túc nhìn lên phía trước, nhất cử nhất động của đoàn người đều thu vào mắt, chỉ cần có dị biến tùy thời xuất thủ.

Hai người xuất hiện không bao lâu, ngay lập tức từ xa xa chạy đến một vị nữ tử, nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười duyên, giọng nói thanh thúy cất lên:

"Hoan nghênh đến đan các, không biết hai vị là cần mua loại đan dược nào."

Hai người mỗi một vị đều là cơ bắp cuồn cuộn, mặt mày thành thục, khí thế siêu thoát phàm nhân, đích thị là võ giả. Tiếp dẫn nữ tử trong lòng âm thầm đánh giá, ngoài mặt không có nửa điểm sai sót động tác.

Vị nam tử mặc giáp nhẹ tên là Trường Long, hắn đối với dung mạo xinh đẹp nữ tử có chút bị mê hoặc vào, câu chữ dắt trong cổ họng nhất thời khó phát ra thành tiếng.

A Ngưu bên cạnh thấy vậy lắc đầu, hắn biết đồng bạn của mình có tật mê gái nên bị như vậy cũng không trách được, chỉ thấy hắn tay vươn lên vỗ mạnh vào lưng Trường Long, hắng giọng nhắc nhở.

"Trường Long!"

"A!" Giật mình từ trong ngơ ngác tỉnh lại, Trường Long cả người lâm vào lúng túng, nữ tử đối diện thấy vậy tay che miệng khúc khích cười, điệu bộ dáng vẻ trông thật dễ thương, nàng lên tiếng nhắc nhở như giải vây cho Trường Long:

"Khách nhân, không biết ngài là cần mua loại đan dược nào."

"Ách, đúng thế ta mua... mua năm khỏa bạo phá đan" Trường Long nhanh chóng lấy lại khí thế, nghiêm túc nói, năm ngón tay đồng thời giơ ra.

"Ra vậy, khách nhân đi theo ta." Vị nữ tử này nhẹ gật đầu, cước bộ chậm rãi hướng về một quầy tủ to lớn gần đó, mà phía sau Trường Long cùng A Ngưu bám sát.

Nữ tử vươn ra đôi tay xinh đẹp mở từng ngăn kéo, động tác mười phần thành thục. Không quá một phút, nàng quay người lại đưa lên năm khỏa đan dược nhàn nhạt màu nâu, nhanh chóng nói: "Các vị, đây là năm viên bạo phá đan, giá cả hai khỏa hạ phẩm nguyên thạch."

Cầm lấy nguyên thạch mà Trương Long đưa cho, nữ tử như nhớ ra cái gì mà chân thành nói:

"Khách nhân, các ngài là võ giả cần bạo phá đan để ngay lập tức có thể đánh ra to lớn nhất một chiêu số tuy nhiên hiệu quả không được cao nhất, chi bằng dùng số nguyên thạch ấy mua huyết khí đan cũng được bằng ấy đan dược số lượng nhưng hiệu quả theo ta nghĩ lại là to lớn nhất."

"Huyết khí đan!" Hai người trong phút chốc ngây người ra.

Trong tờ giấy quảng bá không có nhắc đến, kì lạ đan dược.

Vị tiếp dẫn nữ tử không lấy làm lạ mà cẩn thận giảng giải:

"Huyết khí đan không có nhắc đến trong tờ giấy quảng bá là vì lúc ấy các chủ của chúng ta chưa luyện ra được nên chưa đưa vào, bây giờ ngài ấy đã luyện thành công nên mới có, các vị không biết cũng không lấy làm lạ."

"Ra vậy, kính mong cô nương đây giới thiệu chi tiết giúp ta huyết khí đan loại này." Trương Long chắp tay lại nghiêm túc nói, bên cạnh A Ngưu vẻ mặt cũng rất là chờ mong.

Tiếp dẫn nữ tử môi hồng hơi mím lại, nhỏ nhắn cặp môi anh đào cười nói:

"Huyết khi đan là nhất phẩm đan dược, cùng phẩm chất với bạo khí đan tuy nhiên công dụng lại khác hoàn toàn. Nếu phục dụng một viên huyết khí đan có thể khiến cho cả cơ thể tố chất nhất thời đề thăng lên, duy trì khá lâu, duy chỉ là thời gian nghỉ ngơi sau khi phục dụng là nửa cái canh giờ."

Bạo khí đan là chỉ được một đòn duy nhất được bạo phát, nhưng huyết khí đan lại là tăng cường thân thể, nghe qua cũng biết là cái nào lợi hơn.

Không nói nhiều, Trương Long hai mắt tỏa sáng ngay lập tức đổi trên tay năm viên bạo phá đan lấy năm viên huyết khí đan.

Bên cạnh A Ngưu nội tâm cũng không nhịn được mà dùng trong người hai khỏa hạ phẩm nguyên thạch đổi lấy.

Cứ như vậy hai người là thoải mái cầm huyết khí đan một đường tiến thẳng hướng Tử Vong sâm lâm.

Mà sau hai người mua huyết khí đan không lâu, tin tức huyết khí đan đan dược loại mới này ầm ầm truyền ra ngoài, nhất thời đại lượng huyết khí đan bị mua xuống, chẳng mấy chốc đã hao đi tồn kho một nửa.

Chuyện này cũng kinh động không nhỏ đến các thế lực lớn bởi chưa bao giờ nghe đến loại đan dược kì lạ như thế này.

Nhất thời đan các khách nhân đến trở thành đông nhất một ngày.

...

Sáng cứ như vậy trôi qua, đêm đến, một màn yên tĩnh dáng vẻ phủ khắp Minh Hi thành.

Tại đan các, Phúc lão dáng người đứng thẳng chậm rãi tiến đến mật thất chỗ sâu, bước chân âm thanh cứ vang lên đều đều.

Dừng bước trước cửa mật thất, lão lặng lặng đứng đó đợi.

"Vào đi!" Mật thất bất ngờ chấn động, cửu sắt từ từ mở ra, một giọng nói truyền ra ngoài.

Phúc lão nhẹ gật đầu, bình tĩnh mà tiến vào mật thất, cả người chẳng mấy chốc đã hòa làm một với bóng tối.

Cạch cạch! Cửa sắt theo đó cũng chậm rãi đóng chặt lại, khung cảnh một lần nửa trở về ban đầu.

Róc rách róc rách!

Từng dòng máu đỏ lòm theo một chỗ chảy lan ra xung quanh, mùi tanh thoang thoảng đâu đây.

Phúc lão thân ảnh một lần nữa hiện ra, cung kính dáng vẻ mà nói: "Công tử, việc ngài dặn đã hoàn toàn xong." Đồng thời từ trong ngực áo lôi ra một túi nhỏ màu xám, hai tay cẩn thận mà đưa lên phía trước.

Đối diện là Thanh Liên đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, bất ngờ hắn vươn ra bàn tay, một lực hút vô hình tỏa ra nhằm hướng túi nhỏ.

Túi nhỏ như có cánh một dạng bay lên chẳng mấy chốc đã nằm gọn trong bàn tay của Thanh Liên, mí mắt rung nhẹ, hắn nhếch miệng cười:

"Rất tốt, lui đi, không có việc gì quan trọng thì đừng đến làm phiền ta."

Phúc lão cung kính cúi đầu, cước bộ nhanh chóng li khai mật thất.

Rắc! Thanh Liên các ngón tay đan vào nhau vặn ra từng tiếng khớp xương kêu, ánh mắt con ngươi liếc sang hướng đối diện.

Tại đó một thi thể cả người loang lổ vết máu, cực kì thê thảm, mà dịch chuyển tầm nhìn lên khuôn mặt sẽ kinh ngạc đến tột độ bởi người này không ai khác chính là nữ tử tiếp dẫn sáng ngày.

Buổi sáng vẫn còn dung mạo xinh đẹp, sức sống căng tràn, vậy mà giờ đây trở thành một cái huyết thi, hơi thở đoạn tuyệt cả người lạnh như băng.

Phúc lão vừa rồi tầm mắt chắc chắn nhìn thấy cảnh tượng này nhưng hắn hoàn toàn không có thể hiện ra kinh dị vẻ mặt bởi cảnh tượng này không phải lần đầu tiên hắn thấy.

Thanh Liên cứ cách vài ngày lại thần không biết quỷ không hay lôi ra một nhân viên của đan các mà giết chết, thi thể đặt tại mật thất chỗ sâu.

Mà hiển nhiên nữ tử tiếp dẫn phía trước chính là đen đủi một cái thành viên trong đó.
Bình Luận (0)
Comment