Vô Tình Chi Lộ

Chương 43

Chậm rãi mà bước đi, ánh mắt dưới sưng tím hai quầng mắt mà nhìn lên phía trước.

Đi qua vô số ngõ quặt chính là rẽ vào một khu tiểu viện tồi tàn rách nát, trước đại môn treo một tấm biển phủ đầy bụi bặm lệch hẳn sang một bên, mờ mờ có thể thấy rõ được dòng chữ viết trên.

Hàn Phủ.

Hàn Tư bước qua đại môn, đập vào tầm mắt chính là xập xệ căn nhà, bốn bức tường vách méo mó, phía trên chất đầy rơm rạ.

Một cỗ cảm xúc quen thuộc tràn ngập trong óc, trong lòng lạnh buốt run rẩy vì đau theo đó hoàn toàn bị khu trừ.

"Hô!" Hàn Tư miệng hít vào một hơi thật sâu, hai tay nhanh nhẹn chỉnh chỉnh lại y phục, cố gắng mà thổ lộ ra trạng thái hoàn hảo nhất.

Miệng nở một nụ cười tươi đồng thời cước bộ nhanh nhẹn tiến vào bên trong.

Xộc vào mũi chính là một mùi ẩm mốc của rơm rạ, lá khô, theo sau đó không ngừng truyền đến từng đợt tiếng ho nặng nề phát ra từ phía trên giường gỗ.

Hàn Tư bất chợt mặt mày tái đi, vội vã chạy đến bên giường, bàn tay vươn ra lấy một cốc nước mà đưa lên trước, tay kia chính là từ trong ngực áo lấy ra một gói thuốc nhỏ, miệng gấp rút phát ra lo lắng thanh âm:

"Thanh nhi, muội không sao chứ, ta mang thuốc về rồi đây."

Đối diện phía Hàn Tư chính là một nữ hài tử, nàng làn da nhợt nhạt trắng xám, cả người gầy yếu không có sức sống, nghe đến giọng nói của Hàn Tư, nàng mới miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo:

"Ca ca, ta không có bệnh, ca ca đừng tốn sức mà lo lắng."

Nhìn một màn này, Hàn Tư một trận đau xót, ruột gan quặn thắt lại, nếu không phải hắn không có tiền, không mời được đại phu từ sớm thì muội muội đâu thành ra nông nỗi này.

Đều tại hắn ca ca này ngu dốt bất lực.

Chỉ thấy Hàn Tư cố gắng giữ cho vẻ mặt tươi tỉnh, hắn chậm rãi nói ra:

"Thanh nhi, muội đúng không có bệnh nhưng vẫn cần uống thuốc để bồi bổ cơ thể cho khỏe hơn."

"Nghe ta đi, uống vào rồi thoải mái nghỉ ngơi." Hàn Tư nở một nụ cười, tay chính là đỡ nữ hài tử ngồi dậy.

"Ca ca ca, huynh tốt với ta quá." Nữ hài tử hai mắt thoáng chốc ươn ướt, chỉ thấy nàng nhẹ gật đầu, cẩn thận cầm lấy cốc gỗ, nhanh chóng uống đi thuốc mà Hàn Tử mang về.

Thuốc theo nước trôi vào trong bụng hóa chậm rãi thành dược lực hòa vào thân thể của nữ hài tử, nàng hai mắt theo đó lim dim nhắm lại, cả người chẳng mấy chốc đã chìm vào trong mộng, hơi thở phát ra nhỏ nhẹ vang lên đều đều.

Nhìn cho đến khi nữ hài tử yên giấc, mãi một lúc lâu sau Hàn Tư mới thở ra một hơi yên lòng, cước bộ nhanh chóng rời khỏi xập xệ tiểu viện tiến ra đường chính.

Minh Hi thành hôm nay toàn bộ trên dưới đều truyền qua nhau thông tin đan các tuyển nhân viên, vô số người trong lòng đầy quyết tâm đi đến ý định thử vận may.

Mà hiển nhiên Hàn Tư thoang thoáng nghe qua, dù vậy hắn cũng biết thân phận mình nên không có đi, lặng lặng tiến đến một cái quán rèn có chút khang trang.

"Tiểu Tư, hôm nay ngươi đến muộn quá đó." Từ trong quán truyền đến một tiếng nam tử thanh âm, âm thanh to lớn truyền thẳng vào tai Hàn Tư.

Trời đã lên cao vút, ánh nắng chói mắt phát ra.

"Ha, Thâu đại thúc xin lỗi, ta thực sự có chút việc, mong đại thúc bỏ qua." Hàn Tư tay trái gãi gãi đầu, cố gắng cười trừ.

Mắt thâm tím, chân tay lỗ lỗ đỏ lên, cả người dính đầy bùn đất.

Nhìn đến thấy vậy Thâu Mãng chú ý rời đi, nhếch miệng nhàn nhạt nói:

"Bỏ đi, lần sau chú ý vào."

Hàn Tư chính là lo lắng tan biến, cười tươi: "Cảm ơn Thâu thúc, ta nhất định sẽ không tái phạm."

"Nói nhiều làm gì, lấy cho ta miếng sắt để trên kệ." Thâu Mãng khó chịu quát to.

Hàn Tư không dám chậm trễ bắt tay vào làm việc, đối diện trách móc của Thâu Mãng hắn một chút khó chịu cũng không có.

Nếu không có Thâu Mãng đồng ý nhận vào làm, hắn chính là chết khô trên đường rồi, ân còn chưa trả được nào dám phản bác nửa lời. Hơn nữa con người Thâu Mãng chính là ngoài lạnh trong nóng, sống rất dễ gần, miệng dù trách móc nhưng hoàn toàn không có ý gì.

Chỉ thấy quán rèn theo đó vang lên từng đợt tiếng vang, chan chát liên hồi, tuy nhiên từng lúc cũng pha vào đó chửi bới âm thanh, dù vậy hoàn toàn vui vẻ.

Quán rèn của Thâu mãng dù không được nhiều khách nhưng cũng không phải là ít, tiền kiếm được là đủ thoải mái sống qua ngày.

Trong mười năm nay Thâu Mãng quán chỉ có mỗi mình hắn tại, chính là ba năm quay trở lại mới có thêm Hàn Tư.

Hàn Tư vẻ mặt khá sáng sủa cùng tinh nhanh nên cũng dành được thiện cảm của Thâu Mãng, dần dà hai người trở nên thân quen lúc nào không hay.

Mặt trời chẳng mấy chốc đã tại đỉnh, mặt đường ẩm ướt điên cuồng bị thiêu đốt, nước là đại lượng bốc hơi.

Lúc này tiếng búa gõ sắt trong quán đã hoàn toàn ngưng lại, không gian xung quanh trở nên im ắng lạ thường.

Cạch! Cẩn thận đặt lại thành phẩm lên giá, Hàn Tư lau đi vệt mồ hôi trên trán, thân hình ngả ra đằng sau, lưng dựa vào bệ gỗ, ánh mắt vẩn vơ nhìn lên trần nhà.

"Tiểu tử, cho ngươi." Thâu Mãng giọng nói vang lên.

Hàn Tư theo đó là nhanh chóng bắt được một cặp lồng sắt, mở ra bên trong là mì trắng nóng hổi, khói nghi ngút tỏa ra thơm phức.

Hai mắt tỏa sáng, Hàn Tư quay sang làm một cái điệu bộ chân thành cảm ơn rồi cắm đầu vào ăn trong đó.

"Thật là, tên tiểu tử này..." Thâu Mãng lắc đầu cười, hai chân chậm rãi tiến lại một chỗ ngồi xuống, cánh tay chắc nịch vươn ra nắm lấu bầu rượu bên cạnh đổ vào mồm uống ừng ực, rượu lỏng đắng chát cuồn cuộn chảy vào trong miệng, khô khốc cổ họng chẳng mấy chốc đã ẩm ướt.

Trong quán cứ như vậy thời gian chậm rãi trôi qua, khung cảnh bình yên đến lạ thường.

"Ực! Hết rồi." Dốc ngược bầu rượu xuống cũng chỉ thi thoảng nhỏ xuống vài giọt, Thâu Mãng tùy ý vất ra một chỗ, trong ánh mắt thoang thoáng mem say nhìn về phía Hàn Tư rồi nhìn lên khối sắt, nhìn lên lò rèn.

Bất chợt hắn không nhanh không chậm nói ra, như vu vơ một dạng:

"Hàn Tư, ngươi muốn kiếm nhiều tiền không."

"Thâu thúc, tiền ai mà chả muốn." Hàn Tư nằm trên mặt gỗ lớn, vắt hai chân, hai tay đan vào nhau để sau gáy, tùy ý đáp lại.

"Ha ha ha, ta thấy tiểu tử ngươi tinh ranh, làm chuyện gì cũng cẩn thận chi bằng đến ứng tuyển làm nhân viên đan các đi."

Bất chợt, hắn thở dài một cái: "Hơn nữa dù ngươi có làm ở đây lâu như vậy muội muội ngươi bệnh là khó có thể chữa được, đến đó hi vọng là lớn hơn."

Hàn Tư im ắng không đáp lại, hai mắt nhắm chặt.

Muội muội hắn bệnh Thâu Mãng chính là biết, đương nhiên là do Hàn Tư nói.

Có điều dù biết thì giúp cũng không được nhiều.

Mà lời Thâu Mãng nói vừa nãy, từng câu từng chữ giờ phút này Hàn Tư đều cẩn thận mà ngẫm lại, hắn tâm phẳng lặng thật sự bị dao động.

Mi mắt nhè nhẹ rung lên mở ra, đôi mắt đen tuyền nhìn lên trần nhà.

Muội muội hắn tên là Hàn Uyển Thanh, từ nhỏ cùng hắn một chỗ lớn lên, thoáng cái đã qua mười năm, tình cảm sâu đậm không gì sánh bằng, thậm trí Hàn Tư cũng có thể hi sinh mình mạng để muội muội hắn được sống tiếp.

Giơ lên bàn tay gầy gộc đầy chai sạn nhìn, trong đầu hồi ức một lần nữa ùa về, rất nhiều sự việc xảy ra theo đó hiện rõ.

Ta người thân đã đi gần hết, chỉ còn mỗi Thanh nhi tại, nếu muội ấy chết sống còn ý nghĩa gì. Bàn tay năm ngón tay nắm chặt lại, trong lòng rốt cuộc cũng chốt xuống một cái ý định.

Chỉ thấy Hàn Tư ngồi bật dậy, vỗ vỗ hai má tỉnh táo, cả thân hình bắn ra lao nhanh ra khỏi quán.

"Thâu thúc, ta đi có chút việc."

"Ha ha ha, mong ngươi thành công được chọn, thật là ba năm gắn bó, thiếu mặt hắn tại có chút không quen." Thâu Mãng nhếch miệng cười, tay trái vươn ra nắm lấy bầu rượu bằng gỗ nâu, ý định muốn uống, bất chợt tay dừng lại, rượu hết rồi còn đâu.

"Ha ha ha, già rồi thật lẩm cẩm."
Bình Luận (0)
Comment