Vô Tình Vấp Ngã Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 30


Rời khỏi thân xác của một con súc sinh, ta chỉ hận không thể cắn lưỡi chết quách đi cho rồi.

Bạch Mai ơi là Bạch Mai, lúc đó ngươi ăn trúng thuốc lú rồi hay sao lại chọn nhảy xuống đường súc sinh đầu thai cơ chứ, đã làm một con súc sinh thì không có gì để nói, đằng này lại là một con súc sinh vô tri, thật không biết nên giấu mặt mũi này vào đâu cho được.
Ta ngoái đầu nhìn lại, thấy dáng vẻ tên Vương Hạo đang  vô cùng sầu thảm, hắn ôm con thỏ vô tri đó vào lòng mà than khóc thảm thiết.

Người ngoài như ta nhìn vào còn tưởng hắn đang khóc than cho bậc phụ thân phụ mẫu đã khuất, không ngờ hắn lại yêu quý con thỏ đó đến vậy.

Tên thích khách kia cũng đã bị bắt đang chờ được tra khảo, cũng may có ta làm vật thí mạng, nếu người trúng phi tiêu độc lúc nảy là Vương Hạo, hắn đã ngủm củ tỏi từ lâu rồi.

Ta thật không ngờ vận mệnh ta dưới nhân gian này lại suốt ngày dính chặt với tên Thái Hào tiên quân như vậy, lần này ta đã đầu thai làm súc sinh rồi mà vẫn còn gặp lại hắn, đúng là ông trời muốn trêu ngươi ta.


Ta cũng thật là muốn biết rốt cuộc Ti Mệnh tinh quân, ngài đã vẽ ra cho ta những viễn cảnh gì đây.
Tên Vương Hạo kia dường như cũng đã sắp tận mạng, thấy dáng vẻ yếu ớt này của hắn e là không sống nổi qua ngày mai.

Ta phải nhân cơ hội này, chuồn lẹ xuống Địa Phủ, rồi nhanh chóng đi đầu thai kiếp còn lại.

Đây dù sao cũng là lần lịch kiếp cuối cùng của hắn, nghĩ lại không chạm mặt hắn vẫn hơn.
Lần này xuống Địa Phủ, bọn tiểu quỷ cũng không thèm đi đón ta.

Ta đoán ở dưới Địa Phủ đang thiếu người, nên bọn chúng mới bỏ rơi ta như vậy, ta cũng đã quá quen thuộc đường đi, cũng chẳng cần ai đưa lối dẫn đường, một mạch đi thẳng vào con đường Hoàng Tuyền ngập tràn sắc đỏ tươi của loài hoa bỉ ngạn.
Ta đang vội vàng chuẩn bị bước qua cầu Nại Hà uống cho xong chén canh của Mệnh Bà rồi nhảy xuống đường Luân Hồi đầu thai lần cuối.

Bất giác một bàn tay từ sau nắm chặt lấy cánh tay ta khiến ta theo quán tính mà bị đẩy người về sau, cả người ta ngã nhào về phía hắn ta - Thái Hào tiên quân.
“Đi theo ta”
Ta còn chưa kịp mở miệng chửi hắn vì sao lại vô duyên vô cớ tự ý nắm tay ta, hắn đã vội lôi ta tới gặp lão Diêm Vương hỏi tội.

Ta còn không biết mình đã đắc tội gì với hắn mà hắn lại đối xử với ta như vậy, dù gì ở trần gian xem như ta cũng có ơn cứu mạng hắn, hắn không cảm tạ ta ngược lại còn khiếm nhã với ta, đúng là đồ vô ơn bội nghĩa.
Diêm Vương thấy ta và hắn tay trong tay liền không tránh khỏi ngạc nhiên: “Thái Hào tiên quân, người đã trở về rồi sao, lần này có sớm quá không vậy”,
“Ngươi nên hỏi cô ta mới đúng”, nói xong hắn hất mạnh tay ta ra khiến ta đứng không vững mà loạng choạng xém té.


“Thái Hào tiên quân, ngài ăn nói cho đàng hoàng, rốt cuộc ta đã làm gì ngài cơ chứ”
Ta cũng không thể để mình bị oan ức được, bèn chống nạnh đáp trả lại lời hắn.
“Nhà ngươi đã làm gì, lẽ nào nhà ngươi còn không rõ sao”, hắn nhìn ta nghiến răng nghiến lợi như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta tới nơi vậy.
Ta thấy hắn nói chuyện đúng là càng lúc càng khó hiểu, việc hắn lịch kiếp lần này thì liên quan gì đến ta, một đóa bồ công anh yếu đuối và một con thỏ vô tri thì rốt cuộc có thể ảnh hưởng gì đến việc lịch kiếp của hắn ta được chứ, phải chăng hắn càng nói càng trở nên hàm hồ.
“Lần lịch kiếp này, theo số mệnh Vương Hạo sẽ thành thân cùng An Nhiên công chúa, vốn dĩ hắn và nàng ấy là một cặp trời sinh, hơn nữa theo lý cuộc đời Vương Hạo sẽ trải qua bao nhiêu chiến công hiển hách trên chiến trường, đến cuối đời trở thành thừa tướng được vạn người kính nể, được sử sách lưu danh.

Nhưng chỉ vì sự xuất hiện của ngươi, khiến cho lần lịch kiếp lần này của ta coi như công cốc.

Ngươi xem, cái chết của Vương Hạo dưới nhân gian thật thảm hại biết bao, tất cả chỉ vì một cô nương không hề tồn tại, ngươi xem có phi lý không cơ chứ.
Vả lại ngươi lịch kiếp ở đâu ta không cần biết, tại sao cứ phải đeo bám theo ta cơ chứ.

Rõ ràng ngươi muốn tới nhân gian quyến rũ ta, muốn thấy ta thảm hại mới cam lòng, con người ngươi đúng là bỉ ổi khôn cùng mà.”

Ta nghe hắn nói những lời loạn ngôn như thế, nhất thời không kìm được cơn lửa giận trong lòng, ta tức đến nổi khóe miệng bần bật liên hồi: “Bổn cô nương đây nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng mình là thần tiên cao hơn ta mấy bậc thì thích nói gì cũng được, ai thèm tới nhân gian quyến rũ ngươi chứ.

Bổn cô nương đây né ngươi còn không kịp.

Ta đi đầu thai là để chịu phạt chứ đâu rảnh rỗi đi tìm ngươi báo thù.

Ta làm sao biết được bản thân mình lại bị biến thành cánh hoa bồ công anh yếu đuối, lại còn trở thành một con thỏ vô tri như thế, ngươi tưởng biến thành bộ dạng đó là do ta muốn lắm hay sao.”
Ta và hắn cứ thế đứng trước chánh điện của Diêm Vương phủ mà cãi nhau hết từ ngày này đến ngày khác, đến nổi Diêm Vương cũng không biết phải xử lý thế nào cho phải, đành nhường lại Diêm Vương phủ cho ta và hắn làm địa điểm đàm đạo lâu dài còn Lão thì tranh thủ lên Thiên Đình tám chuyện với các bậc thần tiên khác.
Cũng may cho hắn, trải qua quá trình tu tâm dưỡng tánh ở Địa Phủ và nhân gian, tâm tình ta cũng đã bớt nóng nảy hơn nhiều, lần này chiến tranh với hắn, ta chỉ động khẩu chứ không động thủ..

Bình Luận (0)
Comment