Vô Tình Vấp Ngã Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 33


Hôm nay tính ra đã là ngày thứ mười ta ngồi dính mông tại Diêm Vương phủ chỉ để xử lý đống công việc này thay lão già Diêm Vương, cũng là mười ngày ta làm việc quần quật đến nổi gần như muốn chết đi sống lại, trên bàn mớ công văn ấy không biết từ đâu lại đầy lên như thể hai bọn ta vẫn chưa hề đụng tới.

Ta thật sự đã không còn chịu đựng nổi nữa rồi.
Ta nhấc cặp mông gần như đã mọc rễ găm chặt vào ghế này lên, tiến thẳng đến cửa sổ nhìn ra hoa viên của Diêm Vương phủ.

Mặc dù gọi là hoa viên nhưng lại chẳng có sắc xanh nào cả, chỉ toàn một màu đỏ như máu của loài hoa bỉ ngạn, ngẫm lại cũng đúng, dưới địa phủ u ám này thì làm gì có loại hoa nào có thể sống được ngoài loài hoa bỉ ngạn này đâu nữa chứ.
Ta vừa hít thở không khí bên ngoài vừa tiện thể khua tay múa chân một chút cho đỡ mỏi người.

Tên Thái Hào tiên quân kia vì quá chán nản với phong cách làm việc của ta, không thèm liếc mắt lên nhìn ta một cái, chỉ chăm chăm xử lý đống công văn trên tay hắn.

Phải công nhận chỉ cần nhìn qua một phát người ngoài đã có thể thấy ngay sự khác biệt trong cách làm việc giữa ta và hắn, cũng cùng một chiếc bàn làm việc nhưng chỗ hắn ngồi cực kỳ gọn gàng ngăn nắp, đống công văn đã xử lý xong được hắn sắp đặt vô cùng cẩn thận tỉ mỉ phía bên cạnh.

Nhìn lại chỗ ta ngồi, công văn vứt ngổn ngang, thực sự không biết cái nào đã xử lý xong, cái nào còn đang tồn đọng.

Bất giác ta cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, nhưng mỗi người có cách làm việc khác nhau, đối với ta mà nói ta lại cảm thấy cách làm việc của mình vẫn tốt hơn hắn gấp ngàn lần.
“Thái Hào tiên quân, ngươi nghĩ xem chúng ta có nhất thiết phải nai lưng ra làm việc này cho lão Diêm Vương không? Lão ta rõ ràng là đang cố ý lười biếng, mượn cớ lần này để hai chúng ta thay lão xử lý đống công việc tồn đọng ấy thôi, lẽ nào người thông minh như ngươi lại không biết điều này ư?”
Ta đem những  ấm ức đã được chôn dấu suốt mấy ngày qua giải bày với hắn với mong muốn sẽ tìm được sự đồng cảm, ấy vậy mà hắn nữa cười nữa không liếc ta một cái rồi nói: “Nếu ngươi không tập trung xử lý cho xong đống công văn này, không cần đến Diêm Vương, ta sẽ đích thân đến chỗ Ngọc Hoàng bẩm báo thay ông ấy.

Ta dù gì cũng là người có công với Thiên Đình, cùng lắm chỉ là mất mặt một chút, còn một tiểu tinh linh nhỏ nhoi như ngươi, hừ, chắc ngươi cũng có thể tự hiểu lấy”
Đe dọa, là hắn đang đe dọa ta à, ta là một tiểu tinh linh thì đã sao, lúc ở Thiên Vực không phải ta cũng từng nấu rượu cho thần tiên các người uống đó thôi, của ít công nhiều, tính ra ta cũng có chút công cán ở Thiên Đình chứ bộ, hắn làm như chỉ có mỗi hắn là biết lập công cho Thiên Đình còn ta thì không đấy à.
Ta bặm môi khua tay múa chân một lúc rồi lại ngoan ngoãn ngồi vào vị trí tiếp tục công việc, dù gì cũng phải xử lý cho xong đống công văn này mới được đi đầu thai, nên ta đành cắn răng cắn lợi mà làm cho lão ta vậy.
Sau bao ngày vất vả, cuối cùng bọn ta cũng xử lý xong đống công văn chất cao còn hơn cả núi kia.

Lão Diêm Vương này cũng thực biết chọn ngày về, ta vừa làm xong những áng công văn cuối cùng đã thấy lão mò tới chào hỏi, thật là khôn hết phần trong thiên hạ rồi.
“Hai vị thần tiên, thời gian vừa qua vất vả cho hai vị rồi, Diêm Vương ta có việc đột xuất trên Thiên Đình, lúc rời đi lại không kịp chào hỏi thật thất lễ vô cùng”
Lão vừa nói vừa liếc nhìn sang đống công văn đã được xử lý xong tỏ vẻ hài lòng: “Xong việc hai vị có thể thong thả đi đầu thai được rồi”.


Lão nở một nụ cười khoái chí như vừa đạt được mong muốn mà bấy lâu nay lão luôn canh cánh trong lòng.
Ta nhìn lão sung sướng trên sự đau khổ của bản thân nhất thời không chấp nhận được mà nói thẳng với lão: “Diêm Vương à, những công việc quan trọng như thế này theo lý mà nói nên do đích thân ngài xử lý, ngài lại giao cho một tiểu tinh linh như ta e là không hợp tình hợp lý cho lắm, nếu trong quá trình xử lý có gì sai sót, ngài cũng nên tự chịu trách nghiệm, ta thật sự không gánh nổi trọng trách to lớn này đâu”
Diêm Vương dường như cũng không mấy bận tâm đ ến kết quả, đối với lão chỉ cần có thể xử lý xong mớ công văn tồn đọng này thì đã có thể thảnh thơi sống an nhàn tiếp rồi: “Bạch Mai, ngươi nói đúng, thời gian vừa qua đúng là đã vất vả cho một tiểu tinh linh như ngươi rồi, ta tuyệt đối sẽ tự chịu trách nghiệm, nhà ngươi cứ yên tâm”.
Ta thấy lão cũng có chút nhún nhường liền thừa nước đục thả câu, nhân lúc tên Thái Hào kia còn bận xử lý nốt mấy áng công văn cuối cùng, ta liền lôi lão vào một góc tỉ tê: “Diêm Vương, ngài xem thời gian qua lúc ngài đi vắng, ta đã dốc hết tâm can của mình thay ngài xử lý mớ tồn đọng chất cao như núi này, xem như cũng có chút công lao.

Liệu ngài có thể nhẹ tay, lần lịch kiếp cuối cùng này cho ta đầu thai vào một gia đình tốt một chút, ta tuyệt đối không muốn làm  một cái cây, cũng không muốn làm một tiểu súc sinh và lại càng không muốn dính dáng gì đến tên Thái Hào tiên quân kia.

Ngài xem có thể niệm tình ta đã giúp đỡ ngài bấy lâu nay mà ân điểm cho ta không chứ”, nói xong ta còn đính kèm một nụ cười vô cùng dễ thương khiến bao người nhìn thấy đều phải xiêu lòng.
Lão cũng nhẹ nhàng đáp lễ với ta, nhưng nụ cười ấy chưa hiện diện được bao lâu thì đã vội tắt ngúm: “Việc này ngươi vẫn nên đi hỏi Ti Mệnh thì hơn, ta làm sao có thể biết được số mệnh của ngươi sẽ như thế nào cơ chứ”
Vừa dứt lời lão quay người xởi lởi tiến đến hỏi thăm tình hình tên Thái Hào khốn kiếp kia về những ngày qua xử lý công vụ thế nào, có vất vả lắm không, vốn dĩ trong mắt Diêm Vương ta không là cái đinh gỉ gì cả, nếu đã vậy ta cũng không thèm cầu xin làm gì cho tốn công tốn sức.

Bổn cô nương ta chấp hết.
Ta hậm hực tiến về phía cầu Nại Hà, không thèm nhìn lại phía sau xem thử rốt cuộc hai người bọn họ đang bày mưu tính kế gì hãm hại ta.


Bát canh Mạnh Bà đưa cho ta, không ít không nhiều vừa tròn một chén, ta không chần chừ húp tròn một ngụm xuống thẳng dạ dày.
Mạnh bà thấy ta uống có vẻ nhanh gọn bèn nữa đùa nữa thật hỏi ta: “Thấy canh ta nấu thế nào, có phải ngon hơn ngươi nấu rất nhiều không? Có muốn uống thêm một chén nữa không nào, Ha ha”
Ta phớt lờ lời nói của bà ấy cơn tức trong lòng bỗng dưng trào lên tới não, ta không kiềm chế được, vung tay ném chén canh đã uống sạch xuống đất, tiếng vỡ của chén canh sau khi rơi xuống đất vang khắp một vùng Địa Phủ, cũng là tiếng lòng của ta lúc này.

Đám tiểu quỷ bị tiếng ồn do ta gây ra làm cho hoảng sợ vội co rúm lại thành cụm, chúng tưởng ta lại sắp đại chiến với tên Thái Hào lần nữa.
“Nhà ngươi, thật là quá vô lễ mà”
Tiếng Mạnh Bà văng vẳng sau lưng ta rồi dần dần biến mất, xung quanh ta lúc này chỉ còn nghe được tiếng gió thổi vù vù trong tai, thân thể ta dường như cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, ký ức cũng bắt đầu biến mất, ta nhắm nghiền hai mắt tự nhủ với lòng “Bổn cô nương đây mệt rồi!”.

Bình Luận (0)
Comment