Vô Tình Vấp Phải Anh

Chương 5

27.

Tất cả mọi người ngồi xổm xuống, tôi cũng bị Lục Diệc Chu kéo xuống, mặt anh ấy trắng bệch, trong giọng nói mang theo ba phần tuyệt vọng:

“Người đàn ông kia là tội phạm truy nã quốc tế nổi tiếng là sát thủ giới nhà giàu. Hắn ta chỉ huy rất nhiều hải tặc và đã từng bắt cóc vô số người giàu. Thuyền của chúng ta còn chưa ra đến biển đã bị bọn họ theo dõi và nhắm tới.”

"Trần Tiểu Mãn, em biết bơi không?"

“Tôi chỉ biết bơi chó......”

Vẻ mặt của Lục Diệc Chu rất nghiêm túc, anh ấy dùng ánh mắt nghiêm túc nhất mà tôi chưa từng thấy, chăm chú nhìn tôi rồi nói:

“Trần Tiểu Mãn, em nghe anh nói, nhóm người này khét tiếng về việc giết người. Đối với người thường không có giá trị chưa bao giờ chúng để họ còn sống.”

“Em biết khinh công, đến lúc đó em hãy nghĩ biện pháp chạy trốn!”

Từ nhỏ đến lớn tôi cùng người ta kéo bè kéo lũ đánh nhau, tôi vĩnh viễn là người cuối cùng đi giải quyết hậu quả.

Các bạn nhỏ của tôi cho tới bây giờ đều chạy nhanh như chớp, lúc chạy còn không quên hô to với tôi:

“Tiểu Mãn, nơi này giao cho cậu!”

Đây là lần đầu tiên, có người bảo tôi chạy trốn trước.

Miệng Lục Diệc Chu vẫn còn mấp máy, giống như đang nói với tôi nơi nào có thuyền cứu hộ.

Tôi không nghe rõ.

Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập như sấm.

Phù phù, phù phù.

“Bình bịch bình bịch bình bịch!”

Đúng lúc này, tiếng súng lại vang lên, đám người này ngay tại chỗ bắn chết mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục. Sau khi hù doạ tất cả mọi người, chúng ra lệnh đàn ông ngồi xổm sang bên trái, phụ nữ ngồi xổm sang bên phải.

28.

Rất nhanh, tất cả các cô gái đều khóc nức nở tụ tập lại với nhau.

Mấy tên đàn ông cao lớn đứng ở giữa, dùng ánh mắt vừa bỉ ổi vừa dâm dục quét qua một vòng.

Trong đó có một người đàn ông da trắng có vết sẹo trên mặt đột nhiên cầm súng chỉ vào Lâm Ngữ Vi và ra hiệu ý bảo cô ta đứng lên.

Lớp trang điểm tinh xảo trên mặt của Lâm Ngữ Vi đã sớm bị khóc thành mèo hoa, cô ta tuyệt vọng lắc đầu không chịu đứng lên.

Người đàn ông mặt sẹo bắn một phát vào đầu một nhân viên phục vụ khác, rồi sau đó chĩa súng vào cô ấy, rõ ràng là hắn ta đã không còn kiên nhẫn nữa.

Máu tươi chảy đầy đất, ly thủy tinh cùng các món ăn vương vãi khắp nơi, đại sảnh vừa rồi còn xa hoa tráng lệ vạn phần rất nhanh liền biến thành địa ngục nhân gian.

Lâm Ngữ Vi hiển nhiên là đã sụp đổ, cô ta lại tiện tay đẩy một người khác ra trước đám người hải tặc.

Người phụ nữ bị đẩy ngã ra phía trước có đường cong đầy đặn và khuôn mặt xinh đẹp đã thu hút sự chú ý của tên hải tặc người Nhật Bản.

Hắn đi lên phía trước, dùng ngón tay nắm cằm của người phụ nữ, nhếch mép cười dâm đãng gật gật đầu.

Chết tiệt!

Đó không phải là mẹ Lục Diệc Chu sao?

Rất nhanh, lại có ba người đàn ông tiến tới kéo ra mấy cô gái nữa, sau đó tên cầm đầu mặt sẹo da trắng cùng tên thủ lĩnh nói mấy câu, giống như muốn đưa các cô gái sang phòng khác.

Mấy cô gái trẻ đồng loạt khóc và hét lên nhưng những tên hải tặc kia lại chỉ hi hi ha ha và đứng nhìn rất thích thú.

Tôi thở dài và giơ tay đứng lên.

"Tôi có thể đổi chỗ với cô ấy được không?"

Tôi chỉ chỉ mẹ Lục Diệc Chu.

Mẹ Lục Diệc Chu đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, bà ấy ngẩng đầu lên ánh mắt không thể tin nhìn tôi.

Một đám người lúc đầu là sửng sốt, sau đó bật cười vang.

Tên Hải tặc người Nhật Bản thậm chí còn cười ra nước mắt, đi lên phía trước kéo tôi qua.

29.

Trong ánh mắt tuyệt vọng, giận dữ và lo lắng của người thân, tôi và vài cô gái khác đã bị những tên cướp biển đó lôi ra khỏi đại sảnh.

Trước khi đi tôi nhìn ánh mắt đau khổ của Lục Diệc Chu, tôi chớp mắt nhìn anh ấy 1 cái.

Rất nhanh chúng tôi đã được đưa tới một căn phòng xa hoa, sau khi mấy người đàn ông đóng cửa lại và ném chúng tôi xuống đất, họ vui vẻ bắt đầu cởi thắt lưng.

Tôi cũng đứng lên và bắt đầu xé rách bộ váy của mình trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Vừa rồi khi tiếng súng vang lên, trong nháy mắt tôi đã quấn những con đao nhỏ của Tề Thanh Vân tặng quanh eo rồi.

Cái bao đao màu đen này làm giống như thắt lưng, thoạt nhìn chỉ tưởng là một cái thắt lưng của chiếc váy tôi đang mặc.

Tên hải tặc người Nhật Bản thấy tôi chủ động như vậy, vừa cười vừa vỗ tay vừa đi về phía tôi.

Ngay trong nháy mắt khi tay hắn muốn chạm vào mặt tôi, tôi đã động thủ trước.

Tôi nhảy vọt lên trên người hắn, dùng chân quấn quanh cổ hắn rồi quay lại rút đao ra.

Thủ pháp như mị, thân pháp nhanh như điện giật.

Chỉ trong mấy giây, trên cổ tay mấy tên hải tặc ở đây đều bị găm một thanh tiểu đao, máu tươi không ngừng phun ra.

Hai tay tôi chắp lại và nặng nề đánh vào huyệt thái dương của tên hải tặc người Nhật Bản, rất nhanh hắn đã ngã khuỵ xuống đất.

Ngay khi hắn ngã xuống đất, tôi lại nhanh chóng nhảy lên giải quyết xong mấy tên hải tặc khác.

Tất cả đều diễn rất nhanh chỉ trong chớp mắt. Mấy tên hải tặc vừa rồi còn khí thế hung hăng trong nháy mắt đã ngã đầy đất.

Mấy cô gái thì ngây ngốc nhìn tôi và đến bây giờ họ vẫn chưa kịp phản ứng.

Tôi nhìn lỗ thông gió trên đỉnh đầu, lấy hơi nhảy lên tháo cửa thông gió xuống.

Sau đó xoay người nói nhỏ với mấy cô gái đang bị dọa đến choáng váng:

"Lát nữa tôi ôm các cô lên. Các cô phải tìm chỗ trốn ở rong đường ống thông gió không được xuống, biết chưa?"

“Tiểu Mãn, cám ơn cô.”

Mẹ của Lục Diệc Chu là người đầu tiên phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía tôi giống như nhìn đấng cứu thế.

30.

Sau khi đưa các cô ấy lên, tôi mới có thời gian lấy điện thoại di động ra gọi cho quản gia.

Tôi tin tưởng với thực lực của Lục gia, đội cứu viện rất nhanh có thể đến đây. Nhưng nơi này đã là vùng biển sâu, ước chừng còn cần một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó tránh không được là một hồi ác chiến.

Suy nghĩ một chút, tôi định đi tìm bố tôi và những người khác trước. Đội trưởng đội an ninh thân thủ cũng không yếu, ngoài ra còn có vệ sĩ của gia đình giàu có khác. Những người này nếu tổ chức lại cũng là một lực lượng có sức chiến đấu rất mạnh.

Một đường cẩn thận mò mẫm đi tới tầng tiếp theo khoang thuyền, thiếu chút nữa là khiến tôi mệt chết.

Đám hải tặc này quả thật là ba bước một người đứng năm bước một trạm gác, đội ngũ cũng thật là khổng lồ.

Sau khi hạ gục tên canh cửa, tôi phát hiện bố tôi và đội vệ sĩ một đám người đều ở trong phòng, một đám người chen chúc nhau nằm đầy trên sàn.

Những này hải tặc kia khả năng nhìn ra bọn họ đều là vệ sĩ, muốn chiêu mộ bọn họ để gia nhập làm hải tặc sau này nên lúc này mới không giết chết toàn bộ bọn họ.

Bố tôi và đám người này đều bị hạ thuốc nằm hôn mê bất tỉnh, lần này nếu không phải tôi mà đổi một người khác đến thật đúng là kêu cũng không tỉnh được bọn họ.

Sau khi lần lượt tỉnh lại, chúng tôi ngay lập tức đã có một đội ngũ rất mạnh.

Ngay sau đó, tôi dẫn theo người mò mẫn trở lại đại sảnh ở tầng cao nhất.

Người đàn ông da đen cầm đầu đang ngồi khoanh chân ở giữa phòng, bên cạnh có một cái bàn nhỏ đặt máy tính.

Ngồi trước máy tính là một người đàn ông đeo kính, ngón tay tung bay gõ rất nhanh trên bàn phím.

Mấy người nhà giàu ngồi xổm trên mặt đất lần lượt tiến lên và nghe theo tên hải tặc chỉ dẫn. Chỉ đạo mấy người người này chuyển số tiền lớn đến kinh ngạc vào tài khoản nước ngoài của bọn hải tặc.

Tôi đếm một chút, toàn bộ đội chốt ở các cửa đã được giải quyết, trong đại sảnh còn lại hơn năm mươi người.

31.

1,2,3.

Tôi từ lỗ thông gió nhảy xuống và ngay lập tức ném mười mấy quả bom khói xuống các góc trong đại sảnh.

Rất nhanh, trong đại sảnh đang ánh đèn sáng rực rỡ đã chuyển sang trắng xóa một mảnh.

Bố tôi và các vệ sĩ từ các cửa rón rén đi vào và lặng lẽ giải quyết vài tên hải tặc.

Bọn hải tặc lập tức trở nên rối loạn, nhưng vì không nhìn rõ xung quanh nên cũng không dám nổ súng loạn vì sợ bắn chúng người của mình.

Đợi đến khi khói tan đi, bọn hải tặc đã nằm im dưới đất.

Mà tên da đen cầm đầu đang úp mặt xuống sàn nhà và bị tôi ấn chặt nằm im trên mặt đất.

Đúng lúc này, bên ngoài thuyền vang lên tiếng còi chói tai, đội cứu viện cũng chạy tới.

Khi cảnh sát hình sự quốc tế còng tay đám hải tặc đi, Lục Diệc Chu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy loạng choạng đi tới trước mặt tôi.

Tôi thì nở một nụ cười tươi đắc ý với anh ấy.

Nhưng giây tiếp theo - -

Tôi bị Lục Diệc Chu ôm vào trong lòng.

“Trần Tiểu Mãn, em làm anh sợ muốn chết.”

Anh ấy xoa xoa tóc tôi, giọng nói nghẹn ngào.

Tôi có thể cảm nhận được trên cổ ướt ướt.

Lục Diệc Chu đang khóc sao?

Tôi cũng ôm lại Lục Diệc Chu, còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập cực kỳ mãnh liệt trong lồng ngực.

Không biết tiếng tim đập đó là của anh ấy hay của tôi.

Ôm một hồi, Lục Diệc Chu mới buông tôi ra.

Trong ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc không tả, không khí đột nhiên trở nên mập mờ.

Đúng lúc này, Tề Vân Thanh đã chạy tới, cậu ta lôi kéo tay tôi vừa khóc vừa cười. Nói thẳng nếu như không có tôi cậu ta sẽ chết, cậu ta nhất định phải lấy thân báo đáp tôi.

32.

Cuối cùng lúc kiểm kê nhân khẩu lại phát hiện ra không thấy Lục phu nhân, Lâm Ngữ Vi và mấy vị thiên kim khác của mấy tập đoàn công ty lớn.

Tôi vỗ trán một cái, xong rồi, mấy người đó bị tôi bỏ quên trên ống thông gió.

Vì xảy ra sự cố lớn, chuyến đi Châu Phi đương nhiên bị gián đoạn, đoàn người mang theo sự may mắn sống sót sau tai nạn, mất hồn mất vía trở về nhà.

Sau khi nghỉ ngơi được mấy ngày, trợ lý của Lâm phu nhân từng vênh váo tự đắc lại tới tìm tôi.

Lần này thái độ của cô ấy lại khác thường, thái độ khiêm tốn đến mức khiến tôi nghi ngờ cô trợ lý này bị người ta đổi linh hồn.

“Trần tiểu thư cẩn thận dưới chân, mời Trần tiểu thư đi bên này.”

Cô ấy vừa nói chuyện vừa cúi đầu với tôi, làm cho cả người của tôi không được thoải mái tự nhiên.

Mẹ Lục Diệc Chu cũng thay đổi thái độ cao cao tại thượng ngày xưa, thậm chí còn thân thiết kéo tay tôi gọi tôi là Tiểu Mãn.

Kêu đến mức da gà trên người ta nổi hết lên.

“Tiểu Mãn à, dì đã nghĩ thông suốt, chuyện của con và Diệc Chu, chúng ta đều đồng ý.”

“Tiền nhà chúng ta nhiều đến mức đã mấy đời đều tiêu không hết.”

"Nhiều năm này Diệc Chu làm việc như vậy, nó không có thích cô gái nào."

“Bắt đầu cũng không dễ dàng, nhưng mạng người quan trọng hơn tiền!”

Đợi đã? Cái quái gì thế? Đồng ý cái gì?

Sau khi mẹ Lục Diệc Chu đeo một chiếc vòng tay xanh biếc giống như có thể nhỏ ra nước vào cổ tay tôi, đã đuổi tôi đi.

33.

Tôi choáng váng nâng cổ tay của mình lên, thiếu chút nữa ngay cả đường cũng không biết đi.

Chiếc vòng tay này tôi đã từng thấy qua, lúc ấy chị chuyên gia trang điểm đã phổ cập kiến thức cho tôi. Nói là mẹ Lục Diệc Chu đã mua được trong một buổi đấu giá, giá trị hơn một tỷ.

Một tỷ đó!

“Tiểu Mãn~”

Ở chỗ rẽ Lục Diệc Chu đột nhiên xuất hiện, còn muốn kéo cánh tay tôi.

Tôi bị anh ấy doạ đến mức nhảy ngược về phía sau một bước dài.

Nói đùa, cánh tay của tôi bây giờ đáng giá một tỷ đấy!

Lục Diệc Chu dở khóc dở cười nhìn tôi.

“Em lại đây, anh có lời muốn nói với em.”

"Trần Tiểu Mãn, em có muốn trả hết nợ nần của em hay không?"

Tôi gật đầu, cảm giác thiếu nợ tóm lại là không dễ chịu.

“Vậy em làm bạn gái anh đi. Nếu em làm bạn gái của anh thì nợ của em sẽ được xóa bỏ.”

Tôi nhìn anh ấy với vẻ sốc.

"Anh muốn bao dưỡng em!!"

Dùng hơn năm tỷ bao nuôi con, mẹ ơi, con thật sự rất đáng giá.

Lục Diệc Chu không vui búng trán tôi một cái.

“Nói bậy bạ gì đó! Anh chưa bao giờ bao dưỡng người.”

“Anh nghĩ em là bạn gái của anh, là mong muốn kết hôn.”

Trên trời đột ngột rơi xuống một cái bánh nhân thịt thật lớn, bốp bốp một cái đem tôi đập hôn mê bất tỉnh.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy trong trạng thái hoảng hốt.

Lục Diệc Chu không thể nghi ngờ là rất đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt như được điêu khắc.

Đặc biệt là đôi mắt của anh ấy, mắt phượng hơi nâng lên, hàng lông mi dài dày khiến cho anh ấy khi nhìn người khác mang theo sự tự nhiên kèm theo ba phần đa tình.

Một người đàn ông đẹp trai với dáng người hoàn hảo và còn có tài sản phú khả địch quốc như vậy lại muốn cùng tôi kết hôn?

“Vòng tay vừa rồi là tín vật mẹ anh chọn cho con dâu tương lai. Bố mẹ anh cũng đồng ý hôn sự này.”

“Còn em, Tiểu Mãn, em thích anh không?”

Thích Lục Diệc Chu không?

Hình như là thích nhưng kết hôn đối với tôi mà nói thật sự quá mức xa vời.

“Cuộc hôn nhân này tôi đồng ý!"

Trong lúc tôi ngẩn người thì bố tôi đã nhanh chóng nhảy ra, tháo vòng tay đế vương lục bảo của tôi rồi xoay người bỏ chạy.

“Mẹ kiếp! Trần Đại Phát! Bố đứng lại! Đó là của con!”

(Hoàn toàn văn)
Bình Luận (0)
Comment