Vô Tình Vật - Kim Thập Tứ Thoa

Chương 12

“Chị ơi… Thập Cửu lạnh lắm… Lạnh lắm…”

“Thập Cửu, lại đây…”

Một giọng nói quen thuộc liên tục gọi tên mụ của hắn. Hắn lần theo tiếng gọi ấy, dò dẫm qua một mảnh sương mù dày đặc như thể vĩnh viễn không tản đi. Ở điểm tận cùng, mới thấy hai bóng người dần dần rõ nét: Một thiếu nữ độ mười ba, mày tựa xuân sơn, thắt đáy lưng ong, còn đeo một đôi khuyên tai màu lam khổng tước; với một ông lão mày hoa râm, vận áo mãng bào thắt đai lưng ngọc, khuôn mặt rất đỗi phúc hậu.

Thoảng trong phút chốc, dường như hắn không còn là Diệp Thiên Lang nắm quyền sinh sát chỉ dưới một người nữa, mà là Diệp Thập Cửu giọng nói non nớt, tóc để chỏm như xưa, vẫn chỉ là một đứa bé con, hết nhìn chị lại nhìn sang a công. Đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn hai người kia không dứt, lòng lại cảm thấy thú vị: Rõ ràng đều là người đã mất, nét mặt lại vẫn ôn tồn, ý cười hòa nhã đến thế, cũng chẳng hay cảnh này là mộng ảo mong manh, hay nơi này là hoàng tuyền địa phủ.

Ngẫm lại thì dường như hắn cũng chưa từng có giấc mộng như vậy. Có lẽ đối mặt với đao kiếm sống đời lay lắt, ban ngày bất an, ban đêm lại càng khó yên giấc.

“Diệp Thiên Lang, ta sẽ không để em chết.”

Sở dĩ đó là lời cuối cùng hắn nghe thấy trước khi bất tỉnh, vậy nên giọng nói ấy cứ luôn văng vẳng không dứt bên tai. Diệp Thiên Lang vùng tỉnh khỏi giấc mộng, chầm chậm mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngâm mình trong một hồ nước xanh. Áo bào, áo trong đều đã cởi ra, chỉ còn lại độc một chiếc kiện áo giữa mỏng, ướt đẫm dính sát vào cơ thể.

Bốn phía sương mờ mịt, sóng biếc nhấp nhô. Ngay cả trên vách động cũng phản chiếu ánh nước lấp lánh, tựa như khảm đầy vàng bạc châu báu. So với giấc mộng hồi nãy có chị và a công, ở giữa sa mạc hoang vắng mà lại có chốn động tiên khác thế này, càng khiến người ta không biết là mộng hay tỉnh, là thực hay ảo.

Đang định đứng dậy từ suối nước nóng, hắn chợt phát hiện có một luồng khí ấm áp bao phủ huyệt tâm du sau lưng mình, đồng thời có một luồng khí khác từ đan điền bụng dưới thấm vào. Hai luồng sức nóng một dẫn xuống phía dưới, một dẫn lên trên, sau khi giao nhau lại truyền đến tứ chi, từng chút đẩy lùi, đánh tan hàn độc hung hãn trong cơ thể hắn. La Vọng cũng là nội lực thuần dương, thế nhưng công hiệu quá kém, lần nào chữa thương cho hắn cũng chỉ chưa được thời gian nửa chén trà đã không thể tiếp tục, còn bị hàn khí trong cơ thể hắn phản phệ. Mà lúc này, luồng chân khí trong cơ thể hắn lại nóng ấm như nước sôi đổ vào, hồn hậu tựa như sông lớn lãng đãng, chảy qua tam quan, chu du khắp lục đạo, khiến cả người thoải mái.

Vốn là đèn dầu sắp cạn, Diệp Thiên Lang tất nhiên sẽ không buông bỏ vốc than giữa trời tuyết này. Hắn cảm thấy công lực có chút khôi phục rồi, lập tức lại khép mắt nhập định, điều động Ngũ Uẩn Chân Khí, hấp thụ nội tức của đối phương. Nội lực của hai người bọn họ vốn là chí âm chí dương, trình độ công lực lại xứng đôi hiếm thấy. Hễ đụng phải liền tựa như nam châm hút kim sắt, muôn vàn triền miên, khó buông khó dứt.

Khấu Biên Thành cũng thấy hào quang ánh kim giữa hai bàn tay mình đột nhiên rực lên. Trong chớp nhoáng, nội tức liền chảy toàn bộ vào trong cơ thể Diệp Thiên Lang, tựa thác nước đại ngàn không cách nào ngăn trở. Nội lực thâm hậu hơn nữa cũng không chịu nổi đòi hỏi hấp thụ lớn đến vậy của đối phương. Biết người kia đã tỉnh, gã khẽ cười một tiếng: “Diệp đại nhân quả nhiên là cầm tinh lang sói.”

“Khấu huynh khách khí như vậy, tiểu đệ sao có thể phật ý tốt của anh.” Diệp Thiên Lang mở mắt, vẫn điều vận chân khí hấp thu công lực của đối phương, cuồn cuộn không dứt như hổ đói. Mặt còn không có vẻ gì là xấu hổ, một bộ “anh nên cho tôi, bởi tôi xứng đáng”, nào giống như đang cầu xin người khác.

Khấu Biên Thành nghe hắn nói năng rành mạch, hiển nhiên đã bình phục hơn nửa, cũng chẳng hề thu hồi bàn tay đang chữa thương cho hắn. Chẳng những không lui trái lại còn tiến, một tay ôm Diệp Thiên Lang vào trong lòng, một tay áp sát bụng dưới của hắn, liên tục khiêu khích vị trí ba tấc dưới rốn hắn.

Nội tức của đối phương dồn dập nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn người thường rất nhiều. Cách lớp quần áo ướt đẫm, thân thể hai người áp sát vào nhau, ngả đầu thân cận, nội tức tích góp trong đan điền nhất thời xao động kịch liệt. Diệp Thiên Lang nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng rất thoải mái.

Vùi đầu vào hõm cổ đối phương, Khấu Biên Thành dùng răng nhẹ nhàng kéo cổ áo hắn, đôi môi nóng bỏng chợt lướt qua làn da trên cổ. Thường ngày Diệp Chỉ huy sứ này tuy cũng thanh tú tuấn mỹ vào hạng nhất nhì, nhưng phải nỗi mặt không có một chút huyết sắc nào, trông như chỉ thở ra chứ không hít vào, không giống người sống mà lại giống quỷ, nào ai dám tiếp cận khinh nhờn. Ấy thế mà lúc này, hắn được nước nóng bao quanh người, lại được chân khí của đối phương rót vào, lộ ra đường cong mềm mại nơi vai cổ, băng thanh ngọc khiết, quả thực là da tựa mỡ đông, trắng ngần như lan.

Cũng không biết là động tâm hay là động tình, Khấu Biên Thành chỉ cảm thấy bụng dưới siết lại, vật giữa háng chưa gì đã ngẩng đầu lên, dựng thẳng đụng vào phía sau Diệp Thiên Lang.

Nguyên một cây gậy sắt đặt ở phía sau mình, được cái Diệp Chỉ huy sứ dù xưa nay không thích thân cận da thịt, gối chiếu hoan hợp cùng kẻ khác, nhưng cũng chưa bao giờ coi đó là chuyện quan trọng gì, chỉ coi đối phương như một liều bí dược chữa thương, nhắm mắt hưởng thụ là được. Môi lưỡi du đãng trên bờ vai, giữa cần cổ, không ngừng tỉ mỉ mút cắn, khi lại khẽ cà răng lên nhẹ nhàng ma sát. Mỗi một chỗ đi qua đều như bị lửa thiêu cháy. Hắn vốn dĩ sợ lạnh, giờ phút này lại thấy ấm áp thoải mái như chìm trong sương mây. Hơi thở không khỏi dần trở nên gấp gáp, hắn ngửa cổ ra sau, yết hầu cũng không ngừng phập phồng run rẩy.

Khấu Biên Thành trượt xuống, miệng ngậm lấy một bên đầu v* của Diệp Thiên Lang. Đầu lưỡi khéo léo vân vê, chọc cho nó cứng như hạt châu, lại chuyển sang giày vò bên kia, hôn mút lép nhép.

Ngước mắt lên, thấy tóc đen của đối phương cũng đã ướt hơn phân nửa, tựa vết mực kéo dài, thấm bên cổ, trước ngực, rồi tản vào giữa hồ nước xanh, càng tôn lên da thịt trắng nõn, dung mạo tuấn mỹ. Gã kìm lòng không đặng, vén một sợi tóc đen của hắn lên, ngón tay vân vê tự mình quấn lấy, quấn liền vài vòng, rồi lại lẳng lặng chạm về phía yết hầu của hắn.

Nào ngờ rõ ràng hai mắt Diệp Thiên Lang đã khép lại, động tình đến cực điểm, lòng cảnh giác lại chẳng hề kém cạnh ngày thường. Không muốn để lộ chỗ yếu hại như yết hầu của mình dưới lòng bàn tay đối phương, một chiêu “Diên Phi Thiên Dục Vũ” nháy mắt đã chặn lại cổ tay của Khấu Biên Thành, còn thừa cơ chiếm lấy thế chủ động, nắm ngược lại yết hầu của gã.

“Người ta thường nói ‘cáo già đa nghi’, nhưng xem chừng ‘sói’ mà đa nghi lên, còn đáng giận hơn cả cáo ấy chứ.” Người này ra tay không có chừng mực, gần như muốn vặn gãy cổ gã. Đôi mắt phía đối diện thăm thẳm lạnh giá, mang theo sát ý dồn dập ép sát. Khấu Biên Thành lại không nhanh không chậm mà cười, nói: “Đại nhân có còn nhớ, là ai đưa người từ Quỷ Môn Quan về hay chăng?”

Diệp Thiên Lang lại có vẻ như chẳng hề nể ơn cứu mạng, chỉ nhàn nhạt nói: “Thế gian này người muốn lấy cái đầu trên cổ Diệp Thiên Lang ta đầy rẫy, tiểu đệ nào biết được Khấu huynh liệu có phải muốn đoạt trước thời cơ, ấp ủ mưu đồ khác hay không?”

Thời khắc này mặt đối mặt, vật dưới háng đều đã cứng ngắc, dục vọng bừng bừng, tựa như kích Phương Thiên giao đấu với đao Yển Nguyệt, chưa chiến vài trăm hiệp tất chưa ngơi nghỉ. Ấy vậy mà hai người lại mặt không đổi sắc, anh một tiếng “đại nhân”, tôi một tiếng “tiểu đệ”, khách khí như thể giữa ban ngày ban mặt chào hỏi nhau trên phố.

Khấu Biên Thành chẳng nề hà việc mình có thể sắp bị siết đến tắt thở, trái lại vươn người sáp mặt tới, gần như ngậm lấy đôi môi mỏng tựa lưỡi đao kia, giọng khàn khàn nói: “Hàn độc trong người đại nhân mới chỉ tạm lui, không thể giải trừ hết. Nếu không muốn để nó lại tái phát, cần phải tìm cách khác.”

Năm ngón tay thoáng buông lỏng, Diệp Thiên Lang nhíu mày, nói: “Anh muốn song tu với ta?”

Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết là thứ người trong giang hồ đều cố kỵ. Thực chất là bởi người tu luyện rất dễ nhập ma, khát máu, thèm giết chóc, nhưng cũng không có loại hợp tu tà môn như lô đỉnh. Chỉ có điều hạ bộ của đối phương sưng trướng lên nom rất dữ tợn, cấp bách chỉ chực phá cửa xông vào, chân khí đối phương lại triền miên dây dưa như vậy, quả thực lòng đã tỏ chẳng cần nói ra.

Khấu Biên Thành không trả lời mà lại bật cười, thừa thế tránh thoát khỏi bàn tay của Diệp Thiên Lang, ngón tay cũng không an phận mò xuống, luồn vào trong quần áo ướt đẫm, nắm ngay lấy vật giữa hai chân hắn. Vật này rõ ràng là đã ngóc đầu quá nửa, ba phần dũng mãnh, bảy phần thanh tú, nhưng cho dù ở trong suối nóng, cũng lạnh như một con rắn nửa cứng. Khấu Biên Thành thầm nghĩ mà không khỏi thấy buồn cười: Đến cả vật bản mệnh quan trọng nhất của đàn ông cũng nửa chết nửa sống, chẳng trách tên này tính tình lãnh đạm, không chút nhân tính nào như vậy.

Gã lập tức phủ lấy nó trong lòng bàn tay, thong thả xoa nắn trêu chọc. Đến khi gân mạch trên thân cây hàng này nhô lên, như dây mây uốn lượn bò lên gốc cổ thụ, gã lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào lên lỗ nhỏ trên đỉnh, vân vê tới lui phần quy đầu nhẵn nhụi, không ngừng trêu đùa. Bàn tay quanh năm cầm đao phủ một lớp chai mỏng, cảm giác như nắm một lớp cát mịn, đủ loại kích thích vi diệu, không khỏi khiến Diệp Thiên Lang khẽ rên rỉ ra tiếng.

Vật trong tay đã cứng như khối sắt, một tay khó nắm hết, hơi thở của người trong lòng cũng dồn dập run rẩy. Rõ ràng đã vào thời khắc then chốt, dục vọng cuồn cuộn, vậy nhưng vẻ mặt người này lại vẫn lãnh đạm như thường, không nghiêm nghị cũng chẳng tha thiết, càng chẳng có vẻ gì là nôn nóng khó nhịn. Khấu Biên Thành khép hờ mắt, tầm nhìn quét từ vết đỏ ái muội trên cần cổ trắng nõn của người kia đến tận đôi mắt đen thăm thẳm. Lại chỉ như vọng trông mảnh trăng tháng chạp, trông đất hoang phủ sương lạnh, quả nhiên là đèo heo hút gió, không chút hơi người.

Nghĩ đến đây, càng cảm thấy người này tuy vô tình nhưng lại hết sức thú vị, lại còn là càng vô tình càng thú vị. Gã cúi thấp người, lặn hẳn xuống nước. Từ nhỏ đã tu tập công pháp quy tức, nín thở lâu có thể nói là dễ như trở bàn tay. Từ trong đầm nước, gã lần sờ tới gò mông rắn chắc của đối phương, vê nắn trong lòng bàn tay, rồi đưa một ngón tay xâm nhập vào từ khe mông.

Hiện giờ không có mỡ cao để bôi trơn, may mà người ngâm trong nước nóng một hồi, cửa mình cũng tiện giao hoan hơn đôi chút. Khấu Biên Thành lấy đốt ngón tay chặn ở chỗ đó, vận một ít chân khí vào ngón giữa hướng về phía lỗ nhỏ, cũng không vội vã xâm nhập mà kiên nhẫn cọ xát ở bên ngoài, cho đến khi phần thịt mềm đó khe khẽ mấp máy, tựa như ngậm một nụ hoa đang có xu hướng dần hé nở.

Bàn tay đối phương tựa như sắt nung, ngón tay càng nóng cháy đến lạ, khiến cho cửa sau ngứa ngáy tê dại, hận không thể lập tức nuốt lấy thứ gì đó thô cứng để mài nghiến một hồi. Diệp Thiên Lang rên rỉ ra tiếng, dương v*t dưới háng bất mãn dựng thẳng, chọc vào mặt Khấu Biên Thành.

Khấu Biên Thành một tay nắm chặt lấy dương v*t của đối phương, mở miệng ngậm phần đầu sưng trướng, cảm nhận cơ thể trước mặt lại khẽ run lên. Ngón tay của gã tăng sức, xoa nắn phần thân, một tay khác khuếch trương thịt mềm nơi cửa mình, chen vào lối nhỏ. Mới chen vào một đốt ngón tay, đã cảm thấy lối vào tuy nhẵn nhụi mềm mại, nhưng lại chặt đến gần như không có kẽ hở, không thể vào thêm chút nào. Nếu cứ lỗ mãng xông vào chỉ e sẽ chọc giận vị mỹ nhân hung ác này, gã bèn không ngừng khuấy đảo lỗ nhỏ, từng chút một mở rộng rồi tiến vào.

Giữa đau đớn mơ hồ lẫn tạp vô vàn khoái cảm. Cảm giác mặt sau ngậm lấy dị vật có chút quái dị, lại không rõ là thích, là chờ mong hay là chán ghét. Diệp Thiên Lang vẫn lặng thinh đứng giữa đầm nước, không cự tuyệt cũng chẳng nghênh đón, mặc cho kẻ kia thêm vào một ngón tay. Hai ngón tay hoàn toàn tiến sâu, chẳng kiêng dè gì mà lần mò đưa đẩy ở lối vào.

Phía sau an ủi dịu dàng cẩn trọng, phía trước cũng chẳng hề rảnh rỗi. Đầu lưỡi Khấu Biên Thành khiêu khích lỗ nhỏ khả ái, nhẹ nhàng liếm mút nhấn nhá, đến cả phần gân thịt căng lên bên trên cũng đồng thời được liếm láp chăm sóc một lượt. Diệp Thiên Lang khép mắt lại, hơi thở dồn dập, đột nhiên nhíu mày, nhấc tay ấn gáy Khấu Biên Thành, thắt lưng đột nhiên dồn lực, ra sức đâm dương v*t của mình vào sâu trong họng đối phương.

Vào lút cán lại rút hẳn ra, đưa đẩy mãnh liệt dị thường, hận không thể nhét cả lông ở chỗ khó nói đó vào miệng đối phương. Khấu Biên Thành hiển nhiên chiều theo hắn, không cựa quậy ngăn cản, hai ngón tay lại còn xoa nắn hai túi tinh của hắn, nắm bắt chừng mực đến là điêu luyện, giúp hắn sướng càng thêm sướng.

Sóng tình phía trước vừa nổi lên một đợt, phía sau đã tiếp nối một đợt. Từng luồng khoái cảm lớp lớp chất chồng, nếu không phải Ngũ Uẩn Chân Khí làm dứt đoạn nhục dục con người, người thường đã thân thể mềm oặt, đứng cũng không vững từ lâu. Diệp Thiên Lang tuy đã sướng lên mây, lại vẫn không chịu dễ dàng bắn tinh. Đến tận khi nén tinh khí vào đan điền mới thấy hoàn hồn, dương v*t mềm xuống mà không bắn. Tranh thủ lúc Khấu Biên Thành vừa rời khỏi mặt nước liền nhấc tay ấn gáy gã, kéo gã sáp lại gần mình, cắn lên môi gã.

Nước trong đầm sóng sánh, sương trắng trong động lãng đãng. Hắn cạy mở hàm răng, lưỡi quấn lấy lưỡi, rồi lại trượt lên vòm họng, tựa như lấy nước bọt của đối phương làm rượu, lấy lưỡi mềm trong miệng làm món nhắm, mặc sức hút cắn ngậm nuốt, dây dưa không dứt.

Dưới nước, hạ thể hai người kề cận, cũng theo nụ hôn nồng nàn, môi lướt quấn siết mà cọ sát vào nhau. Diệp Thiên Lang thì sướng đủ rồi, lại hoàn toàn mặc kệ cây gậy th*t to đùng của người ta chĩa thẳng lên trời, vẫn còn nóng hừng hực như lửa đốt. Hắn nắm lấy quyền chủ động, cánh tay vòng qua cơ thể Khấu Biên Thành, túm lấy phần cơ bắp lõm xuống dọc xương sống, hết hôn môi lại hôn cổ, liếm từng tấc xương cằm lẫn quai hàm anh tuấn tựa đao khắc gọt, rồi lại ngậm lấy yết hầu đang rung động, dùng răng nghiến nhẹ, lại bỗng chốc cắn xuống thật lực.

Ngày trước lấy máu người tránh rét quá nửa là do thần trí không tỉnh táo, nhưng hiện giờ hàn độc trong người hắn đã rút lui quá nửa, chân khí nóng rực rót đầy bát mạch kỳ kinh, lại vẫn muốn hút một ngụm máu nóng, chẳng qua chỉ là quen mùi biết vị, tham lam vô độ mà thôi.

Một luồng máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ kẽ răng, chảy dọc theo cần cổ. Đến tận khi yết hầu bị cắn nát, chân khí trong cơ thể cũng theo máu tươi chảy ra, Khấu Biên Thành mới dồn sức vào lòng bàn tay nắm lấy cần cổ Diệp Thiên Lang, kéo hắn ra khỏi người mình, lẳng lặng nói: “Đủ rồi.”

Hai người vẫn mi mắt cận kề, hơi thở vẫn phảng phất mùi máu tanh. Diệp Thiên Lang nhấc tay quệt máu bên môi một cái, nhàn nhạt nói: “Đốc mạch của tiểu đệ bị thương nặng, công lực của Khấu huynh hơn xa tiểu đệ, cớ gì không hào phóng chút nữa?”

Ngang ngược vô lý lại lý lẽ đường hoàng đến thế, Khấu Biên Thành khẽ cười, cũng không nhiều lời với người này nữa, lập tức bế ngang hắn lên, bước vài bước, đẩy hắn dựa lên vách đá. Kéo áo khố ướt đẫm từ lâu xuống, tách đôi chân ngọc thon dài, lộ ra cửa mình phớt hồng, tựa như nụ hồng mai còn khép nhụy trong tuyết, đương sắp nở còn e, cực kỳ quyến rũ. Một tay gã nâng hông đối phương lên, một tay đỡ lấy binh khí hùng vĩ giữa háng của mình, xông thẳng vào.

Nào hay vách thịt cửa mình tuy mềm mại, nhưng lối vào lại vô cùng chật hẹp. dương v*t thô to mới vào chưa được một nửa, đã chẳng thể nhúc nhích được thêm nữa.

“Cái miệng bên dưới này của đại nhân cắn chặt quá.” dương v*t bị siết chặt cũng rất khó chịu, Khấu Biên Thành tiến không được, lùi chẳng xong, chỉ đành hôn lên vành tai Diệp Thiên Lang, dịu giọng dỗ dành: “Thả lỏng chút nào.”

“Đàn ông trên đời này đều là cọng hành, chỉ có Khấu huynh đây là cuống sen,” Đôi chân dài quấn quanh lưng Khấu Biên Thành, Diệp Thiên Lang chống lên hai phiến cơ ngực cường tráng rắn chắc kia, đầu ngón tay chốc chốc lại khẩy nhẹ đầu v* nhô lên trước ngực. Đôi mắt phượng của hắn khép hờ, khóe môi khẽ cong lên, dáng vẻ biếng nhác: “Khấu huynh kỳ vĩ to lớn vượt xa người thường như vậy, bảo tiểu đệ làm sao nuốt trọn được đây?”

Khen người ta mà cũng đến là châm chọc móc mỉa, chẳng chút khách khí nào như vậy. Khấu Biên Thành vừa cười vừa đẩy thắt lưng, nói: “Cọng hành cũng vậy, cuống sen cũng vậy, em không chạy thoát được đâu.”

Vật lớn dứt khoát chen vào cửa mình, bên trong như bị xé rách. Diệp Thiên Lang đau đến giật người lẩy bẩy, ngón tay run rẩy, bấu nghiến lấy bả vai Khấu Biên Thành.

dương v*t cắm sâu vào quá nửa, vách thịt bên trong tựa như cao dê mỡ lợn thượng đẳng, khó mà tan chảy, ôm chặt lấy quy đầu, siết chặt lấy thân dương v*t. Xúc cảm đê mê mới mẻ chưa từng có càng thôi thúc mạch máu sục sôi, dương v*t cương cứng lên. Khấu Biên Thành chẳng đếm xỉa đến đau đớn trước ngực, giống như nít ranh lần đầu bước vào chốn hoan lạc, một đường thẳng tiến, lút cán lúc nào không hay, giã thật lực vào trong một hồi, mới nhận ra hai túi tinh hoàn không thể nhét vào được.

Điều chỉnh lại hơi thở dồn dập nặng nề, tay gã nâng thắt lưng đối phương lên, lại trượt xuống giữa đùi, chụp lên huyệt quy vĩ, nói với Diệp Thiên Lang: “Lúc nội tức đang dịch chuyển không được vọng động, em nhịn chút.”

Mặc dù làm chuyện dâm dật, trên mặt lại chẳng có vẻ dâm đãng. Ai ngưng thần điều tức phần người đó, mỗi người tung một chưởng dán sát vào nhau. Phần bụng dưới cận kề của hai người dần bị một luồng sáng ánh kim bao phủ, tích tụ lại trong đan điền, bắt đầu từ nơi hai người kết hợp, lưu động về phía cơ thể của đối phương. Hai luồng nội tức hoàn toàn bất đồng nhưng cùng mạnh mẽ ngang sức, chỉ vừa va chạm đã lập tức triền miên giao hòa, bổ khuyết lẫn nhau, biển khí trong lối vào cũng theo đó cuộn trào, khoái cảm quả thực mãnh liệt.

Một người tận tình hấp thu dương lực của đối phương, một người kiệt lực nạp lấy âm nguyên của đối phương. Nội tức giao hòa hễ chảy qua một đạo kinh mạch, liền cảm nhận được rõ nội công của mình tiến thêm một phần, hiệu quả ngang với trăm ngày tu tập.

Đợi nội tức lưu chuyển đến vòng chu thiên thứ ba, Diệp Thiên Lang chợt cảm thấy cơ thể không ngừng ngứa ngáy. Hóa ra dương v*t chôn trong cửa mình đã bất động, chỉ tự rung lên, cũng rung với biên độ rất nhỏ, quy đầu thô cứng chạm vào vách thịt, tựa như trẻ con học đi, loạng chà loạng choạng, không thể sánh với sự thoải mái lúc xỏ xuyên thô bạo.

Diệp Thiên Lang miệng đắng lưỡi khô, mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Khấu Biên Thành chằm chằm, đã thấy kẻ kia cũng đang nhìn mình. Trong đôi mắt sâu thăm thẳm chứa đựng ba phần ý cười, lắc lắc đầu, ý bảo hắn không được vọng động.

Diệp Chỉ huy sứ biết vào lúc này nếu lắc hông, nhấp nhô lên xuống, tất nhiên có thể lên đỉnh, hưởng thụ cực lạc. Nhưng hắn cũng biết làm vậy không chỉ khiến công sức trước giờ đổ sông đổ bể, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, chỉ đành cắn răng cố nhịn lại.

Nội tức lại chuyển hết nửa vòng chu thiên, dương v*t trong cơ thể càng rung càng mạnh, khiến tứ chi xương cốt không chỗ nào không ngứa ngáy. Ấy vậy mà cảm giác ngứa ngáy này lại túm không được, gãi không xong, khó chịu gấp trăm lần bị châm trúng huyệt cười bên hông.

Cắn răng cũng vô dụng, hắn chỉ đành cắn rách đầu lưỡi, lấy đau đớn trị ngứa, buộc mình phải tập trung tinh thần, chuyên chú vận công tu tập.

Nhưng người có thể gắng gượng khống chế, thân thể quả thực không nhịn được, không biết từ khi nào nước dâm đã tràn đầy cửa mình, chảy xuống từ chỗ hai người giao hợp, làm hai túi tinh của Khấu Biên Thành ướt dầm dề, đến cả búi lông rậm rạp cũng ướt đẫm.

Cho đến khi nội tức lưu chuyển đến vòng chu thiên thứ mười hai, dương v*t trong cơ thể cuối cùng ngừng chấn động. Hai luồng chân khí khác nhau cũng bình ổn lại, hai người đều cảm thấy nội lực có bước tiến vượt bậc, cảm giác ấm mềm lan ra khắp cơ thể khiến người ta thỏa mãn, quả thực như lang bạt phiêu du giữa mây mù.

Khấu Biên Thành cũng chưa bắn tinh, tựa như vương vấn vách động mềm mại ngọt ngào này, muốn ở lại thêm một chốc một lát. dương v*t còn chưa mềm xuống chậm chạp rời khỏi lối nhỏ, đem theo không ít nước sướng, tôn lên da thịt trắng như tuyết cùng lông mu đen đặc, phơi bày nét đẹp dâm dật.

Chỉ còn dư lại phần quy đầu chưa rời khỏi cơ thể, Diệp Thiên Lang đột nhiên vươn tay nắm lấy dương v*t đang chầm chậm rút ra, nói: “Anh giữ lại thêm một chút nữa đi.”

Mệnh căn bị đối phương nắm trong tay, không nhẹ không nặng, động tác của Khấu Biên Thành dừng lại, môi cong lên: “Đại nhân lại không biết đạo lý ‘binh lui chớ đánh[1]‘ sao?”

([1]Thành ngữ trích trong “Tôn Tử – Quân sự”. Ý nói không đánh quân lính đã rút lui, tránh liều chết phản kháng dẫn tới hy sinh lớn.)

Lồng ngực Diệp Thiên Lang phập phồng kịch liệt, gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, không đáp mà hỏi vặn lại: “Anh nỡ sao?”

Khấu Biên Thành rũ mắt nhìn người trong lòng. Dung mạo người này vốn tuấn mỹ, chỉ là ngày thường hàn độc nhập thể, sắc mặt xanh xao, nhìn đáng sợ mà thôi. Lúc này hàn độc đã lui đi, còn vừa trải qua mây mưa, trên mặt hãn hữu lộ ra vài phần khát tình, càng nhìn càng giống tượng tiên làm bằng sứ. Sứ trắng làm nền, đơn sa điểm tô, thật sự đẹp đến kinh người.

Suy ngẫm một hồi, gã bèn thành thật trả lời: “Không nỡ.”

Trong lúc nói chuyện, dương v*t cứng ngắc đã lại đâm vào lút cán, thăm dò tới tận cùng. Không còn can hệ gì đến hợp thể song tu, trái lại như một đôi tình nhân trầm mê trong hoan lạc xác thịt. Chẳng đợi đối phương phản ứng lại, Khấu Biên Thành đã tóm lấy hai cánh mông trắng tuyết, rút cạn đâm sâu, thẳng lưng đưa đẩy.

“Sướng… sướng lắm…”

Diệp Thiên Lang mới vừa khẽ rên một tiếng, đã bị một đôi môi nóng hừng hực chặn lại. Đầu lưỡi bị đầu lưỡi của gã cuốn vào trong miệng, răng môi va chạm kịch liệt, nước bọt giao hòa giữa phiến môi. Lưng tựa lên vách đá trơn trượt sắc nhọn, thân dưới lơ lửng, đôi chân thon dài nhấc cao, tận tình thừa hoan.Hết chương.

Trần có đôi lời lảm nhảm:

Huyệt Tâm Du nằm tại phía sau lưng, vị trí lưng bên trái, là huyệt vị có thể đưa khí vào trong tạng Tâm để điều chỉnh tính thần trong con người.

Huyệt Quy Vĩ hay còn gọi là huyệt Trường Cường nằm ở sau hậu môn, phía dưới xương cụt; đóng vai trò là huyệt đầu tiên, đồng thời là huyệt Lạc và huyệt Hội của Đốc mạch. Đọc H thì vui chứ mần thì hồn muốn lìa khỏi xác luôn á quý vị, lại còn vừa bem nhau vừa luyện công nữa chứ ____ _______|||
Bình Luận (0)
Comment