Vô Tình Vật - Kim Thập Tứ Thoa

Chương 37

Ngoại truyện [I]

Biên tập: TrầnNăm Sùng Trinh thứ tám, hoàng đế Sùng Trinh hạ chiếu tự kết tội mình, Lý Tự Thành đánh chiếm Phụng Dương. Có lẽ vận triều Minh sắp cạn, trời ra điềm báo, tháng tư Giang Nam vốn đang mưa bụi rả rích, chợt trở lạnh chỉ trong một đêm, mưa tuyết liên miên.

Tuyết rơi dày đặc, tung bay phấp phới tựa hoa dương, chỉ trong thời gian một nén nhang đã phủ kín mặt sông buốt giá. Ngư dân trên sông không chịu thấu cái rét thấu xương này lục tục khua mái chèo trở về. Chỉ độc một chiếc thuyền gỗ mui cao vẫn cứ neo đậu giữa sông, bất động giữa gió tuyết.

Thuyền gỗ kia trông không giống thuyền du ngoạn cũng chẳng phải thuyền đánh cá. Khung thân tàu đơn giản, bốn mặt khoang thuyền đều phủ rèm lụa thô vẽ bạch trà, giờ lại được điểm xuyết bởi lấm tấm những bông tuyết lấp lánh. Tuy chẳng có hoa văn chạm trổ lộng lẫy như thuyền hoa, trái lại sắc thơ thanh tịnh, đôi phần tao nhã. Nhiều ngư dân lui tới, bắt gặp phiến thuyền lẻ loi lạ mắt neo lại trên sông suốt thời gian dài như vậy, lòng vừa e sợ vừa sinh nghi.

Mãi đến khi một lão lái đò râu tóc bạc phơ cầm mái chèo gõ vào cạnh thuyền của đối phương, ân cần khuyên nhủ: “Sớm đưa thuyền về nhà, trì hoãn thêm một canh giờ nữa, tuyết phủ kín sông, chẳng đi nổi nữa đâu.” Trong khoang thuyền nghe tiếng, một gã đàn ông bước ra, phục sức toàn thân một màu đen, thân hình cường tráng, tóc hoa râm, đặc biệt hai bên tóc mai đã bạc trắng. Trông gã khoảng độ tứ tuần, nhưng lại sở hữu tướng mạo anh tuấn tựa người cõi tiên, cõi phàm khó gặp.

Lão lái đò già là ngư dân bản địa, hơn mười năm qua đã gặp không ít ngư dân, người chèo thuyền qua lại trên sông, tất nhiên liếc mắt một cái liền biết lai lịch người này không tầm thường. Lại thấy dù mặt mũi gã đong đầy ý cười, nhưng chẳng những phong thái khí phách xưa nay hiếm thấy mà tướng mạo cũng có vài phần chẳng giận tự uy, không khỏi thầm run sợ.

Nghe khách vận bào đen cười hỏi: “Nhà đò có thể cho xin một vò rượu ấm chăng?”

Cho rằng đối phương làm quan, hoặc là vị quan rường cột triều đình nào đó, lão lái đò dĩ nhiên nào dám khinh khi. Trái lại, vị khách áo đen này vô cùng khách khí, cũng rất hào phóng, nhấc tay liền ném qua một thỏi bạc lớn.

Mặt sông kết thành vài tảng băng trôi, dưới lớp băng làn nước trong vắt róc rách chảy. Lúc thuyền lướt qua, vang lên tiếng “cót két” khe khẽ.

Vị khách áo đen hỏi một vài điều bên ngoài, lão lái đò không chút giấu giếm, thao thao bất tuyệt trả lời bằng hết. Kể Lý Tự Thành thống lĩnh nghĩa quân Tứ Độc Bát Minh, chia binh công chiếm Phụng Dương thế nào, rồi quật mộ Thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương ra sao…

Vị khách áo đen vẫn luôn luôn mỉm cười lắng nghe. Nghe đến câu “con cháu họ Chu vô đức, họ Lý sắp lên hoàng đế rồi”, mới khẽ bật cười một tiếng.

Giữa gió tuyết lồng lộng, hàn huyên tán gẫu khoảng chừng một chén trà nhỏ nữa, vị khách áo đen quay trở lại trong khoang thuyền, lão lái đò mới giục mái chèo rời đi.

“A Lang, uống rượu với ta.”

Khấu Biên Thành bước vào từ ngoài mạn thuyền, thấy Diệp Thiên Lang đang khoanh chân, ngồi nhắm mắt vận công gần lò sưởi.

Sắc mặt tái nhợt tựa tuyết tháng chạp chưa tan, mà kiện xiêm y lại đỏ rực như máu.

Thế nhưng luôn có người như vậy, có thể dùng màu sắc diễm lệ tuyệt trần điểm tô cho sát khí như thể buông bỏ mọi giới luật.

Gã chẳng định quấy nhiễu hắn, nào ngờ còn chưa lại gần, đã thấy một luồng khí ánh tím đen xẹt qua giữa lông mày Diệp Thiên Lang. Đột nhiên, hắn mở bừng hai mắt, tung chiêu cướp mất rượu trong tay gã. Vốn dĩ Khấu Biên Thành cũng không để ý, chỉ cho là động chạm đùa giỡn giữa tình nhân với nhau, liền đáp trả nhẹ nhàng bằng một chiêu “Vu Sơn Vân Vũ”. Vậy nhưng, lúc đến trước mặt mới phát hiện con ngươi đối phương ửng đỏ, đuôi mắt hẹp mà xếch cũng dần thấm sắc máu diễm lệ lạ kỳ, vì thế chuyển đòn giả thành thật, tụ thêm chân khí vào lòng bàn tay.

Sau mấy chiêu bổ khuyết lại triệt tiêu lẫn nhau, hai người đứng cách vò rượu cùng tung một chưởng. Chiếc bình đất nung đỏ sao chịu nổi hai nguồn năng lượng mạnh mẽ nhường ấy, lập tức vỡ vụn tung tóe, nước rượu cay bắn khắp người cả hai. Trong khoang thuyền chỉ khoảng một trượng vuông, hai người đánh nhau không thoải mái, chớp mắt đã quần vào với nhau. Ta dưới người trên đấu đá một chập, Diệp Thiên Lang ngồi vắt ngang trên hông Khấu Biên Thành, tựa như kẻ thèm rượu lâu năm trông thấy quỳnh tương rượu ngọc, lần theo kẻ mang hương rượu kia mà ghé sát mặt vào, lôi kéo muốn thân cận với gã.

Quần áo nhanh chóng bị kéo ra, từng giọt rượu len theo kẽ hở cơ bắp tí tách chảy xuống, càng khiến cơ thể này tựa như được phết bơ sữa, hấp dẫn mê người.

Diệp Thiên Lang khom người, cúi đầu, cắn một phát vào yết hầu Khấu Biên Thành, ngậm trái cổ ấy vào giữa môi răng, nhẩn nha gặm cắn một hồi, rồi lại vùi mặt vào trong ngực gã, tỉ mẩn mút rượu trên ngực.

“Hôm nay đúng là hiếm thấy, mới xa cách chút đã nhớ ta rồi?” Ngày thường Diệp đại nhân là người không dễ ghẹo, vậy mà hãn hữu lại chủ động nhào vào lòng. Một tay Khấu Biên Thành đỡ lấy vòng eo đối phương, một tay kia luồn vào dưới xiêm áo, sờ soạng vật nửa cứng giữa háng hắn, khẽ cười, nói: “Em muốn thì đương nhiên ta sẽ cho mà, gấp gáp thế làm gì?”

“Lạnh quá.” Gương mặt vô cảm thốt ra một câu, cũng chẳng màng gáo nước lạnh này có khiến đối phương cụt hứng hay không. Mắt Diệp Thiên Lang đục sắc máu, hai tay lạnh băng lần mò vào vạt áo Khấu Biên Thành, kéo phanh áo bào đen ra thêm một chút, rồi vùi mặt gặm mút đầu v* đối phương.

Đầu lưỡi đảo vòng quanh quầng vú người kia, chốc nặng chốc nhẹ, lúc chậm lúc mau. Đến khi nó sưng cứng lên thì lại dùng đầu ngón tay cọ xát vân vê, đồng thời dùng đầu lưỡi ấn hạt châu còn lại, vồn vã run rẩy.

Hai đầu v* nhô lên trước ngực bị người kia mút tới mút lui, hệt như đang ngậm lấy hai viên kẹo nhỏ mà liếm láp không ngớt. Tuy đôi lúc có chút nhói, nhưng lại bị che lấp bởi khuây khỏa và khoái cảm mê đắm tận xương. Nhất thời, hơi thở nặng trĩu, giọng trầm đục, đuôi mắt khóe môi khó giấu ý cười, Khấu Biên Thành vươn tay xoa gáy Diệp Thiên Lang, ngón tay vân vê lọn tóc huyền, nói: “Thích lắm à?”

“Thích mùi rượu…” Nghịch đầu v* người kia chán chê, hắn đỡ vòng eo rắn rỏi, dời người xuống, hôn liếm dọc theo đường cong cơ bắp về phía dưới. Đầu lưỡi luồn vào rốn, liếm sạch chút rượu còn sót lại.

Chẳng mấy chốc mặt đã kề sát háng Khấu Biên Thành.

Cách một lớp vải, chóp mũi hắn đụng phải dương v*t cỡ đại,  nhẹ nhàng cọ xát, như hít ngửi lại cũng như không. Đột nhiên, hắn ngẩng mặt lên từ giữa hai chân đối phương, khóe môi kéo cong: “Mùi hương nam tính này… lại càng thích.”

Nụ cười thoảng qua mà say lòng, gương mặt lại hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp đến chết người.

Khấu Biên Thành khẽ túm cằm Diệp Thiên Lang, sáp tới, đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng trân trọng lên giữa ấn đường hắn, nói: “Nếu đã thích đến vậy thì phiền em ngậm chặt lấy nó, làm cho nó sung sướng.” Đang định lôi “nghiệp căn” to vật kia ra, chẳng hiểu sao Diệp Thiên Lang bỗng bất động, thân mình vô thức run lên dữ dội một cách bất thường.

Khấu Biên Thành không khỏi nhíu mày, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay Diệp Thiên Lang, kiểm tra mạch đập của hắn. Hàng mày càng thêm nhăn nhíu, giọng nói hồn hậu như rượu cũng nhất thời trầm lắng xuống: “Hàn độc của em lại phát tác rồi.”

Những tưởng sau khi hai người cùng tu “Đại Hồng Liên Loa Kinh” thì đã loại bỏ hoàn toàn được hàn độc, thêm vào xá lợi Đại Bảo Pháp Vương đặt trong tim, chính bản thân Diệp Thiên Lang cũng không ngờ thứ hàn độc chết tiệt này sẽ tái phát.

Có điều, ngày ấy xá lợi tạo ra phép màu quả thực là vận may ngàn năm có một, mà hàn khí của “Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết” lại âm tà tột bực, hấp thụ thì dễ thải ra lại khó. Mỗi lần hắn vận công lại ngấm ngầm tích lũy thêm một chút, chực chờ suốt ngần ấy năm, gần đây trời mang điềm lạ liền được dịp phát tác.

Khấu Biên Thành thấy làn da của Diệp Thiên Lang tái nhợt tựa hàn ngọc, có thể lờ mờ trông thấy những mạch máu bên trong, rành là vẻ hàn độc tái phát. Gã bèn ôm trọn hắn vào lòng mình, tay áp vào đan điền nơi bụng dưới rồi đẩy một luồng chân khí nóng hừng hực qua.

Chợt cảm nhận được dòng nhiệt lưu lấp đầy phủ tạng, chân khí lưu động khắp kinh mạch, Diệp Thiên Lang khẽ buông tiếng thở nhẹ khoan khoái, choàng tay lên cổ Khấu Biên Thành.

Kề cạnh bên nhau một chặp như thế, Khấu Biên Thành xoay người Diệp Thiên Lang lại, nói: “Ta có cách loại bỏ hàn độc trong người em.”

Thoáng nhíu đôi mày nhuốm vẻ ưu sầu, gã lại tiếp: “Hơn nữa không chỉ có một cách, mà dựa vào ưu và nhược điểm chia thành ba cách. Phải xem em muốn nghe cách nào.”

Diệp Thiên Lang thấy hàn độc đã tạm thời được khống chế, thở đều lại, nói: “Nghe hạ sách trước đã.”

Khấu Biên Thành xoay cằm Diệp Thiên Lang lại, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, nói: “Dĩ nhiên là ta phải vất vả đôi phần. Giữa lúc trời đông giá rét thế này, phải cùng A Lang trần truồng lõa lồ, rồi luyện hết một lượt ‘sáu thế, chín dạng, ba mươi thức’.” Tuy có ý bông đùa nhưng nét sầu muộn trên mặt cũng là thật: “Có điều giờ hàn độc của em phát tác trở lại, e rằng hợp thể song tu cũng khó mà trị tận gốc.”

Sắc mặt Diệp Thiên Lang vẫn bất biến, không đáp lại bờ môi nóng bỏng của đối phương mà chỉ hỏi: “Vậy trung sách là gì?”

“Chúng ta rời khỏi Trung Nguyên, đến Tây Vực, rời xa chốn trời đông giá rét này có lẽ cũng có thể khiến em dễ chịu hơn.” Diệp Thiên Lang khẽ khép mắt, nói: “Thượng sách thì sao?”

“Thượng sách ấy à…” Khấu Biên Thành nhướng mày, một cơn gió bỗng cuộn lên từ lòng bàn tay gã. Diệp Thiên Lang chưa kịp mở mắt, gã đã bổ một chưởng như đao về phía cổ hắn.

May thay đôi bên đều đã nằm lòng tính cách của nhau, dẫu là khi tình nồng ý đượm cũng không hề buông lỏng cảnh giác. Khấu Biên Thành bổ một chưởng, Diệp Thiên Lang cũng tức khắc tung ra một chiêu. “Đại Hồng Liên Hoa Kinh” mạnh mẽ hồn hậu đối đầu trực diện với “Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết” âm hiểm hung tàn.

Hai chưởng hợp lại, thoáng chốc tựa như củi khô lửa bốc, chỉ nghe ầm vang một tiếng, lán thuyền đã nổ tan tành.

Trên tảng băng trôi, Khấu Biên Thành vận áo bào đen phấp phới, khôi ngô phóng túng. Diệp Thiên Lang khoác hồng y thong dong, lạnh lùng tuấn tú.

Một khoảng sông rộng đều đã đóng băng, tuyết lả tả như cánh hoa ngập trời, khung cảnh băng tuyết một màu trắng xóa. Tuy đã thu lại lực trong lòng bàn tay nhưng bên rìa bàn tay vẫn loáng thoáng ánh kim nhàn nhạt, Khấu Biên Thành cong đôi mắt cười nhìn Diệp Thiên Lang, nói: “Chừng nào em còn vận công, thì hàn khí còn chưa dứt hẳn. Chỉ có triệt tiêu hoàn toàn công lực của ‘Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết’ thì mới có thể trị tận gốc, là thượng sách trong thượng sách. Ta biết em không muốn, chỉ đành tự mình ra tay hủy đi võ công của em.”

Lời nói ra quả thực độc đoán quyết liệt, mà người này cũng chẳng chút thay đổi bản tính giặc cướp. Thuở trước cướp bóc chiếm đoạt, giờ lại cưỡng chế bố thí, chẳng hề màng xem người ta có muốn hay không, có bằng lòng hay không. Diệp Thiên Lang không mở miệng, lòng biết rõ một chưởng vừa rồi của mình chỉ cần chậm một chút, bản thân sẽ hoàn toàn bị áp chế. Từ huyệt bách hội đến đại chùy, bất kỳ chỗ nào hứng lấy đòn ấy, võ công của hắn đều sẽ bị hủy không thể nghi ngờ.

“Tuy luyện võ tự vệ là cách sinh tồn trong lúc hoạn nạn, nhưng từ nay về sau đã có ta toàn tâm toàn ý bảo vệ em, dẫu có ngàn vạn binh mã cũng chẳng thể làm tổn thương em.” Ý cười trong đôi mắt hẹp dài của Khấu Biên Thành càng thêm phần sâu lắng ấm áp, dịu dàng như nước suối, nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn nhìn thấy A Lang chịu khổ, ta không nỡ. ” Diệp Thiên Lang chẳng hề oán giận việc gã trở mặt ra tay, chỉ bình tĩnh nói: “Chỉ vì một câu “không nỡ” của anh, mà lại muốn ta phá bỏ võ công hơn mười năm tu luyện, lý lẽ ở đâu chứ? ”

“Xưa nay thắng làm vua, thua làm giặc.” Khấu Biên Thành nhướng mày cười, trên mặt lại thoáng vẻ tự tin ngông cuồng, cảm thấy việc này chẳng có gì đáng phải bàn cãi. “Nếu ta thắng, vậy thì ta chính là lý lẽ.”

“Hay cho câu ’Thắng làm vua, thua làm giặc’.” Diệp Thiên Lang khẽ gật đầu, có vẻ đồng tình với lời đối phương. Chốc sau, mới hờ hững nói: “Vậy… Nếu ta thắng thì sao?”

Cờ bạc khát máu đã là bản tính. Khấu Biên Thành thầm thấy thú vị nhưng mặt vẫn chẳng hề đổi sắc: “Em muốn gì?”

Diệp Thiên Lang nhả từng chữ: “Muốn anh.”

Khấu Biên Thành biết thừa còn cố ý hỏi: “Muốn thế nào?”

“Muốn Khấu huynh dốc chút vốn liếng không tệ của mình ra, đêm đêm cùng Diệp mỗ tận tình giao hoan.” Tiếng gọi “Khấu huynh” khách sáo hệt như thuở đầu gặp gỡ ban xưa, đôi mắt Diệp Thiên Lang lạnh tanh, khóe miệng giật giật. “Phải biết rằng, vốn liếng của Diệp mỗ cũng không tệ, mà mùi vị cửa sau của Khấu huynh quả thực hấp dẫn người khác đấy.”

Khấu Biên Thành khẽ nhướng mày, cười: “Em không phải đối thủ của ta. ”

Biết rõ nhiều năm qua, tính nết của vị Diệp đại nhân này vẫn chưa từng thay đổi, miệng nói thế nào nhất định trong lòng nghĩ vậy. Vì thế gã cũng chẳng buồn nhiều lời, chân trái tì nhẹ lên mặt băng, dẫn kình lực của Đại Hồng Liên Hoa Kinh về phía dưới. Trong nháy mắt, mặt sông đóng băng nứt ra một kẽ hở khổng lồ, theo tiếng ầm ầm vang dội nhắm thẳng vào Diệp Thiên Lang.

Diệp Thiên Lang tung người tránh. Cùng lúc đó, khe hở khổng lồ dưới chân hắn nổ tung, cuốn lên vô số vụn băng, tạo thành sóng lớn cao đến cả trượng.

Khấu Biên Thành còn thu lại kình lực của Đại Hồng Liên Hoa Kinh dưới chân. Giữa sương khói giăng tỏa đã nhác dáng ánh đỏ tập kích. Diệp Thiên Lang bật người tới, hơi nước trong tay ngưng tụ, lực cổ tay bộc phá. Sóng nước ngập trời lập tức hóa thành từng lưỡi gươm mỏng sắc bén, xé gió lao đi.

Thoáng chốc, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe ngay trước mắt, tiếng nổ oanh tạc màng nhĩ. Khấu Biên Thành lách người thoát khỏi đợt tấn công đầu tiên, tiếp đến lại không ngừng né trái tránh phải. Tuy chưa bị băng nhọn đâm trúng, nhưng cũng chẳng thể nào nhảy ra khỏi tấm lưới băng lồng lộng trùng điệp vây lấy mình, gã bèn dứt khoát thi triển Đại Hồng Liên Hoa Kinh. Tay áo bào phần phật cuốn lên, biến tất cả gươm băng thành mưa bụi.

Nào ngờ chiêu trước của Diệp Thiên Lang còn chưa dứt, chiêu sau đã nối tiếp kéo đến. Hắn nghiêng người phóng tới, hai tay liên tiếp huy động hai luồng chân khí. Chỉ thấy một chùm ánh trắng lưu chuyển giữa lòng bàn tay hắn, thoạt như vật hữu hình, giáng thẳng xuống đỉnh đầu Khấu Biên Thành.

Trong chớp mắt, hai người đã hóa giải hơn mười chiêu. Diệp Thiên Lang dốc sức ra đòn vào nơi hiểm yếu. Khấu Biên Thành lại không hề tung chiêu, hoàn toàn chịu lép vế.

Theo lý mà nói, từ lâu hai người họ đã nằm lòng đường đi nước bước của đối phương, hơn nữa võ công của Diệp Thiên Lang còn lép vế Khấu Biên Thành đôi chút, dĩ nhiên chẳng thể nào nắm chắc phần thắng chỉ trong vài chục chiêu. Có điều, ngay từ đầu Khấu Biên Thành đã không dốc hết sức, lại vào ngày đông buốt giá, mưa tuyết liên miên, Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết gặp lạnh càng thêm hung mãnh. Hàn độc của Diệp Thiên Lang phát tác đã gần tới ngưỡng nhập ma, chỉ trong chớp mắt nội lực đang tăng lên gấp bội, trong mất có được, thắng bại đã định rõ.

“Trong tuyết trời lạnh giá này, ta chính là thần Phật. Anh làm sao thắng được ta!”

Mày mắt tựa tranh vẽ trông càng thêm khôi ngô. Diệp Thiên Lang lại liên tục tung chưởng, chiêu thức càng thêm ngoan độc. Hắn từng bước áp sát, trong khi Khấu Biên Thành liên tục thoái lui, chỉ đành gắng gượng chống đỡ mà chẳng thể đánh trả. Sau cùng, gã quả quyết buông tay không tiếp tục phòng thủ nữa, cứ thế để mặc lồng ngực đón lấy một chưởng của Diệp Thiên Lang.

Lớp băng dưới chân vỡ vụn, Khấu Biên Thành ngã xuống dòng nước buốt, hồi lâu chẳng thấy nổi lên.

“Đâu rồi?”

Như thể người đó chưa từng xuất hiện giữa trời đất tuyết phủ này. Diệp Thiên Lang chăm chú quan sát mặt băng, gân xanh bên trán nổi lên, trong mắt cuồn cuộn sắc máu, như thể giết chóc đến đỏ cả mắt, diễm lệ kinh hồn.

Thình lình, một bóng đen lướt qua dưới tầng băng mà Diệp Thiên Lang đang giẫm lên. Hắn lập tức giơ tay chém xuống. Tảng băng vỡ vụn như bột mịn, gió khuấy lên sóng cao cả trượng, nhưng lại chẳng ép được người lặn dưới đáy nước trồi lên. Diệp Thiên Lang đáp xuống một tảng băng khác, khẽ cười: “Khấu huynh, có chơi có chịu, Diệp mỗ nhất định sẽ đối xử dịu dàng với anh.”

Ngoại trừ tiếng gió rít gào bên tai, chẳng bất kỳ âm thanh nào đáp lại.

Diệp Thiên Lang thong thả dạo bước trên mặt băng, không nhanh không chậm, cũng chẳng có vẻ thúc ép giục giã. Tuy rằng với công pháp quy tức của Khấu Biên Thành, lặn bao lâu cũng chẳng thành vấn đề, nhưng đâu thể vĩnh viễn trốn dưới mặt nước không thò mặt ra được chứ?

Thấy hồi lâu gã vẫn không lên, Diệp Thiên Lang lại dỗ dành: “Biên Thành, anh lên đi, ta ngứa quá…” Người khác nói lời ấy, ắt phải ỏn ẻn hết cỡ, giở hết chiêu trò của mình ra. Ấy thế mà đến lượt Diệp đại nhân nói ra thì lại vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, chẳng có chút hấp dẫn mời gọi nào.

Lại một bóng đen lướt qua lớp băng dưới chân hắn. Diệp Thiên Lang lần nữa tung chiêu, nhưng sau khi tiếng sóng vang dội lắng xuống, vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.Trần có đôi lời lảm nhảm: Thành thực xin lỗi mọi người vì đã ngâm ngoại truyện này lâu như vậy ;;;;;v;;;;;;; Vì mình đi làm rồi nên thời gian rảnh không còn nhiều như trước nữa, tuy ngoại truyện đã dịch xong nhưng mãi mới chỉ check được một nửa, đành đăng trước cho mọi người đỡ phải chờ sốt ruột. Nửa còn lại mình sẽ cố gắng biên tập xong và cập nhật nhanh nhất có thể. Một lần nữa xin lỗi vì sự chậm trễ này của mình!
Bình Luận (0)
Comment