Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 18

Đợi sau khi ăn xong bữa tối, bóng đêm đã bao trùm.

Hứa Thanh không giống như lần trước, lập tức đưa Khương Hòa quay về. Hai người trên đường đi dạo, tản bộ cho tiêu thức ăn.

"Qua đây, cô đừng nói chuyện."

Đi qua một điểm giao thông công cộng Hứa Thanh đột nhiên dừng bước chân, chỉ chỉ một chiếc xe vừa đi tới nói: "Đừng hoảng a, đi theo tôi."

Anh ta chỉ là dặn dò một câu. Thực ra Khương Hòa biểu hiện không tồi, không có giống như trong tưởng tượng nhìn thấy cái gì lạ là hành động. Có gì hoài nghi đều giấu ở trong lòng, đợi đến lúc thích hợp mới mở miệng hỏi.

Khương Hòa theo ánh mắt anh ta nhìn lại, xe giao thông công cộng đã chạy đến bên cạnh. Cửa tự động mở ra. Hứa Thanh cầm túi bước lên xe. Khương Hòa liền cất bước lên theo. Nhìn Hứa Thanh từ từ tiến vào, sau đó đi về phần đuôi xe ngồi xuống.

Cửa xe đóng lại, lại chậm rãi khởi động, đi về phía trước.

"Cái xe này có phải rất ổn định hay không?"

Hứa Thanh tựa vào chỗ ngồi, dựa vào cửa cùng Khương Hòa nói nhỏ.

"Ừm"

"Tôi còn tưởng rằng cô sẽ thấy kinh ngạc một chút, một bộ dáng thật bình thản a."

"Ta đã từng ngồi xe ngựa rồi."

Khương Hòa ở bên ngoài kiên quyết chấp hành ít nói chuyện, giải thích một chút liền đem ánh mắt hướng ngoài cửa sổ. Cảnh phố về đêm xẹt qua trước mắt. Chỉ ngồi một lát mà đã cho cô rất nhiều sự kinh ngạc.

Ngồi xe vào ban đêm cũng không có mấy người, tốp 5 tốp 3 hành khách, hoặc là ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là cúi đầu nghịch điện thoại. Xe công cộng chạy một lúc lại dừng, người lên người xuống.

Hứa Thanh vốn dĩ chỉ định đem khương Hòa đi trải nghiệm một chút cảm giác ngồi xe. Không có bất cứ mục đích nào khác cũng không biết là muốn đi đâu. Lúc xe chạy qua một cây cầu, nghĩ nghĩ một chút kéo Khương Hòa đứng lên.

"Đây Là Lan Giang".

Gió buổi đêm hiu hiu, thổi bay góc áo của hai người, xa xa truyền đến tiếng nước sông chảy qua.

Phản chiếu ánh trăng có thể nhìn thấy mặt sông lấp lánh.

Hứa Thanh giơ tay chỉ chỉ mặt sông, quay đầu hướng khương Hòa cười nói: "Thời đại của các cô buổi tối chắc trời rất tối, bây giờ không giống nhau, như vậy gọi là cảnh đêm thành thị hiện đại."

Buổi tối cuối tuần, trên mặt sông gió êm sóng lặng. Xa xa khách du lịch trên bờ kè sông, hai người đứng ở mép cầu Lan Giang nhìn về phía đó. Đèn neon ở hai bên sông Lan Giang nở rộ. Các kiểu kiến trúc đủ hình dạng và ánh sáng phản chiếu từ các tòa nhà giống như men màu, sáng lạn và lộng lẫy.

Khương Hòa nhịn không được bước về phía trước một bước. Hơi hơi ngửa đầu, mắt hơi nheo lại, đưa tay đỡ ở lan can nhìn lên khoảng không xuất thần.

Cho dù Hứa Thanh nói đây là Thần Quốc, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy nghi ngờ.

"Một ngàn hai trăm năm, biển cả biến ruộng dâu".

Hứa Thanh gắt gao nắm chặt quần áo trên người để ngăn cản cái lạnh mà gió đêm mang lại, trên mặt đem theo nụ cười. Rất vừa lòng đối với biểu hiện của Khương Hòa.

"Đây.. Thật sự là hơn một ngàn năm sau sao?" Khương Hòa ngửa đầu nhìn xa xa, nhẹ giọng hỏi.

Chỉ là ngàn năm, thế giới đã biến thành một bộ dạng khác.

"Lịch sử cô đã xem được hơn một nửa rồi, chắc là có đáp án của mình rồi."

"..."

Tiếng sóng từ xa xa truyền tới. Hứa Thanh quay đầu nhìn Khương Hòa, dưới ánh trăng người con gái này mặc quần áo hiện đại, nhưng khí chất của cô ấy cùng với xung quanh không lại không ăn khớp với nhau.

Lấy điện thoại ra lại chụp cho cô ấy một bức ảnh. Anh ta hướng tầm mắt đến ánh đèn xa xa nói: "Tuy rằng thân phận rất khó làm, nhưng quay.. Cô chắc là sẽ không thể quay về được nữa, tìm biện pháp khó khăn hơn nhiều, hãy ở lại đây đi, cũng thực sự rất tốt."

Thấy Khương Hòa không có phản ứng, Hứa Thanh cũng không để ý: "Lên trời, xuống đất, xuống biển.. Bây giờ không cái gì là không thể làm được. Mặt trăng cũng đã có người từng đặt chân đến rồi. Nếu một ngày chứng minh thư có thể làm được, tôi sẽ đưa cô ngồi máy bay đi dạo trên trời."

"Lên trời?" Khương Hòa cuối cùng cũng phản ứng. Lại ngẩng đầu nhìn lên cao vài phân, hướng về ánh trăng trên trời.

"Phải, ngồi máy bay.."

Hứa Thanh nói, sau đó bật cười lắc đầu: "Bây giờ nói những thứ này quá xa xôi rồi, đó là một đoạn thời gian rất dài. Cô phải ở trong căn phòng nhỏ của tôi để học tập, nhận thức về thế giới này."

"Sau đó thì sao?" Khương Hòa hỏi.

"Cái gì sau đó?"

Trong mắt cô ấy mang theo sự mê mang và một chút thất vọng "Sau khi nhận thức thế giới này."

Hứa Thanh nhíu mày, vấn đề này anh ta cũng chưa nghĩ tới.

"Sau đó.. Sau đó thì tiếp tục sống a."

Trên cầu Lan Giang, Hứa Thanh vung tay đem ánh sáng của các loại đèn thu hết lại nói: "Sống cuộc sống ở đây, hưởng thụ sự thịnh thế của một ngàn hai trăm năm sau."

Anh ta nghiêng đầu nhìn Khương Hòa, cười nói: "Cho dù thế nào, chắc chắn sẽ tìm được thứ mà cô thích và còn hợp với cách sống của cô."

Mấy ngàn năm tốt nhất thời đại này, không có lí do nào mà không thể dung nạp một cô gái. Cho dù cô ấy là ngoài ý muốn mà đến.

Khương Hòa nhìn về phía xa xa lại tiếp tục im lặng. Gió thổi bay góc áo của cô ấy. Cô gái này đứng thẳng tắp, thân ảnh đơn bạc ở chỗ tăm tối, giống như bị cả thế giới vứt bỏ ở một góc.

"Cô đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang nghĩ.. Nếu như Nhị Nương nhìn thấy thế giới này thì sẽ rất vui mừng."

"Phải, Vậy cô hãy thay bà ấy, còn có Đại Đương Gia, Nhị Đương Gia, Tam Đương Gia. Nhìn thay tất cả bọn họ."

"Cảm ơn ngươi"

"Cử Thủ Chi Lao"

* * *

* * *

Nếu như ở thời cồ đại, Hứa Thanh cảm thấy mình nhất định là một hiệp khách.

Vào nam ra bắc, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Không có việc gì thì nghe tiểu khúc, uống rượu bằng bát, ăn thịt miếng to.

Một người vác trường kiếm hành tẩu giang hồ.

Nhưng mà hiện tại chỉ có thể làm một người béo.. Oh, gầy ru rú ở nhà.

Người giang hồ chân chính ngồi ở phòng khách nghiên cứu lịch sử và cả cách mạng phát triển công nghiệp. Tùy Khương Hòa ở đây từ từ học tập. Hứa Thanh lại mua thêm một số loại sách về cho cô ấy đọc.

Mà Hứa Thanh tự mình ôm máy tính cắt ghép video. Không có việc làm cho nên phải cố gắng làm việc cho UP của mình. Làm cho người theo dõi phải kinh hô, giống như một con lợn cao sản.

Tháng 10 kim thu.

Khương Hòa tới nơi này cũng đã được một tháng. Quốc khánh là kỳ nghỉ hoàng kim của những người đi làm. Còn đối với hai người họ thì không khác những ngày bình thường. Nếu nhất định phải tìm ra điểm khác nhau thì chính là nơi đánh bạc nghỉ ngơi, Hứa Thanh thiếu mất một hạng đó là không xem được điện tâm đồ của thị trường chứng khoán.

"Trình Thẩm Nhi, đây là.. Pháp sư mà mọi người mời đến?"

Ở cửa tiểu khu, Hứa Thanh đau trứng xách đồ mua ở ngoài về, nhìn một lão đạo mặc bộ đồ màu vàng.

Mời người về làm pháp sự là do mấy lão nghiệp chủ thương lượng. Vì thế, còn đem video ghi hình ở bảng điều khiển cho mấy người hàng xóm không biết sự tình xem trộm. Đại đa số người vẫn còn cảm thấy rất sợ. Chỉ có điều người biết ngày càng nhiều thì khó tránh khỏi có tin đồn.

Vì thế Lão Lương hàng xóm mấy ngày nay rất nóng nảy. Sau đó phát hiện không chỉ có tiểu khu này mà còn có mấy tiểu khu khác cũng bị quỷ nháo. Gọi cảnh sát đến xem nhưng cái gì cũng tra không ra.

Hứa Thanh cũng bỏ ra một phần tiền để công bằng. Cho dù thế nào thì cũng là do Khương Hòa nháo ra chuyện phiền phức, không đưa thì không thích hợp lắm.

"Đúng vậy, nhìn động tác đó, chuyên nghiệp." Trình Ngọc Lan đứng ở xa xa cắn hạt dưa nhìn pháp sư đại thần.

Đạo sĩ đó tay cầm nắm gạo niệm chú, sau đó ném đi, lại thêm một nắm, lại niệm..

"Phải, rất chuyên nghiệp" Hứa Thanh nhìn nhìn bốn phía, thật nhiều người quan sát a.

"Dì từ từ xem, cháu về trước."

"Được."

Một đường về tới nhà, Khương Hòa đang kéo tay áo đứng trước máy giặt. Trên tay cầm túi bột giặt rối rắm, không biết cho bao nhiêu mới thích hợp.

"Để tôi."

"Ừm"

Đem bột giặt đưa cho Hứa Thanh, Khương Hòa đứng trước của sổ nhìn ra bên ngoài, hiếu kì hỏi: "Nhiều người như vậy, họ đang nhìn gì?"

"Xem pháp sư đuổi quỷ"

Hứa Thanh nhìn Khương Hòa đầu sỏ gây nên, đứng ở trước cửa sổ giống như người không có việc gì. Vừa bực vừa buồn cười.

Nếu không phải cô ấy nửa đêm giả trộm trèo tường chơi, thì làm gì có sự việc này.

Chút nữa là đem chú Triệu dọa sợ đến muốn nghỉ hưu, bây giờ ngày ngày run rẩy đem theo kiếm gỗ.
Bình Luận (0)
Comment