Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 33

Trong phòng bao KTV mờ tối. Bánh ngọt bay loạn, mọi người cười vang, cùng với âm nhạc phát ra từ bốn phía. Ánh đèn đủ mọi màu sắc lập lòe, giống như quần ma vũ loạn (1).

Khương Hòa một mình lẳng lặng đứng trong góc, trong bóng tối, không ai chú ý tới cô. Cô ấy cầm bánh ngọt ăn từng miếng, thỉnh thoảng lại liếm kem trên miệng.

Rất lâu, tình hình chiến đấu bình ổn lại.

"Đồ ăn ngon như vậy tại sao lại ném đi?"

Nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, Khương Hòa nghĩ không ra, cho dù là địa chủ lão tài, tiền cũng là vất vả mới kiếm được.

"Bởi vì.. Đây là một trong những tác dụng của nó." Hứa Thanh lấy tờ giấy lau đi kem dính trên đầu, không biết phải giải thích như thế nào "Thích ăn lần sau tôi mua cho cô, chúng ta trốn ở nhà ăn, một chút chũng không lãng phí."

"..."

Khương Hòa yên lặng nhìn anh ta. Lại cúi đầu nhìn bánh ngọt vỡ nát trên mặt đất, từ trong lòng dâng lên một cỗ tâm trạng không nói lên lời.

Cô ấy bỗng nhiên hiểu rõ.

Cái gì gọi là thời thịnh thế.

Nhà cao tầng, còn có máy tính, điện thoại, đèn đỏ rượu xanh, đám đông và ánh đèn rực rỡ ban đêm. Dù khiến cô ngạc nhiên nhưng đó chỉ là phản ứng tự nhiên trước những thứ cô chưa từng nhìn thấy.

Hứa Thanh nói đây là thời đại tốt nhất, trước đây cô ấy không hiểu, nhưng bây giờ lại cảm nhận được một cách chân thực nhất. Lấy một loại hình thức hoang đường nhất để cảm nhận cái gì gọi là "Thịnh".

"Tôi vào nhà vệ sinh rửa một chút, cô cứ ngồi ở đây, sau đó chúng ta về nhà."

Hứa Thanh nhíu mày sờ sờ tóc, hướng Khương Hòa dặn dò một tiếng, bước đi được hai bước lại quay trở lại "Cô có muốn đi không?"

"Không cần"

Khương Hòa rầu rĩ lắc đầu, chọn một chỗ sạch sẽ để ngồi. Nhìn người cầm micro quỷ kêu đứng trước màn hình, không biết đang nghĩ gì.

"Người đẹp, Thanh ca đem cô bỏ ở đây?"

Qua một lúc, bên cạnh có một giọng nói vang lên, Khương Hòa nghiêng đầu nhìn, không để ý tới.

Hứa Thanh nói người này rất ghê tởm, không thể nói chuyện cùng hắn ta.

"Sạch như vậy, vừa rồi không chơi cùng với bọn họ?" Lượng Tử kinh ngạc nhìn trên người cô ấy. Tay từ trên vai của mình hất xuống một khối bánh kem, liền muốn quẹt sang Khương Hòa "Đến, cho cô một.."

Khương Hòa lắc mình tránh thoát, mắt lạnh nhìn anh ta "Làm gì?"

"Mọi người đều bẩn rồi, cô sạnh sẽ như vậy thật không tốt, đến.."

Tay Lượng Tử lại tiếp tục, lại bị Khương Hòa tránh thoát, chỉ có thể buông tha. Chỉ có thể đem kem trên tay lau trên ghế sô pha bên cạnh, cười nói: "Chỉ đùa một chút thôi, cô tên là gì?"

"Tôi không nên nói chuyện với anh." Khương Hòa nhíu mày, tìm một chỗ khác để ngồi.

"Tại sao lại không nên nói chuyện với tôi?"

"..."

Khương Hòa không nói.

"Hửm? Tại sao?" Lượng Tử có chút hứng thú tiếp tục hỏi, không cần nói, chắc chắn là Hứa Thanh dặn dò cô ấy. Chờ cô ấy nói xem Hứa Thanh đã nói như thế nào, anh ta liền có thể..

"Bởi vì anh rất nghê tởm." Khương Hòa chán ghét nhìn anh ta, cuối cùng cũng hiểu được Hứa Thanh vì sao lại nói anh ta rất ghê tởm.

Đã nói là không muốn nói chuyện cùng anh ta, vẫn cố tình lại đây làm phiền người khác.

"Ghê tởm? Hứa Thanh dạy cô nói đúng không?" Lượng Tử giật khóe miệng "Tôi nói cho cô.."

Khương Hòa thấy động tác của anh ta, lạnh lùng nói "Cút"

"..."

Lượng Tử sửng sốt một chút, nhất thời tức giận cười "Con mẹ nó, cho cô chút mặt mũi.."

"Ngươi nói cái gì?" Khương Hòa lông mày nhảy dựng.

"Tôi nói.."

"Ai cho cậu mặt mũi?"

Hứa Thanh trên mặt ướt sũng, bước tới ngăn giữa hai người, cùng với Lượng Tử gần như đứng cùng một chỗ.

Lượng Tử theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhìn Hứa Thanh cười, vừa muốn mở miệng, lại thấy Hứa Thanh không để ý đến mình, nghiêng đầu hỏi Khương Hòa "Sảy ra chuyện gì?"

"Anh ta chửi tôi." Khương Hòa mặt không chút biểu tình mở miệng, liếc mắt nhìn hắn ta một cái, bổ xung nói: "Còn muốn sờ vào mặt của tôi."

Nếu Không phải Hứa Thanh quay lại thì tên này đã nằm bò dưới đất rồi.

"Cậu thật dám làm a.."

Hứa Thanh cười "Tôi còn không dám.. Đem mắt hái xuống"

"Cái gì"

Lượng Tử nhíu mày.

Tiếp theo phần bụng đau sót, làm anh ta phải cúi gập người.

"Làm!"

Hứa Thanh lại nện một quyền nữa vào bụng hắn ta.

"Cho mày mặt mũi"

Lại một quyền.

"Làm gì vậy, làm gì vậy, hai người ầm ĩ cái gì?"

Nghe thấy động tĩnh bên này, Vương Tử Tuấn hai ba bước liền xông tới, kéo ra nhưng không được. Trực tiếp nhảy vào giữa hai người, đem hai người họ tách ra, hướng ra ngoài cửa hô: "Bật đèn! Đừng hát nữa.. Tôi!"

Vương Tử Tuấn bị Hứa Thanh đẩy sang một bên, đón lấy ánh đèn.

Lượng Tử nắm tay đấm lung tung vào mặt, vào đầu Hứa Thanh. Hứa Thanh chỉ híp mắt một quyền lại một quyền đánh vào bụng hắn ta.

"Âm dương quái khí!"

"Kiếm chuyện!"

"Sờ.."

Một quyền này không rơi xuống, bị Khương Hòa không biết khi não đã đứng dậy giữ chặt. Hứa Thanh chỉ cảm thấy bị một cỗ lực to lớn ngăn mình lại, đang định hỏi, lại thấy Lượng Tử kêu lên một tiếng sau đó nhổ ra một ngụm.

Nhận thấy được tay của mình đã rời khỏi, Hứa Thanh không vội nói lời cảm tạ. Tiến lên một bước lại một cước đem Lượng Tử đang lom khom ho khan gạt ngã xuống đất.

"Đừng đánh nữa!" Vương Tử Tuấn chạy tới, gắt gao ôm lấy anh ta "sảy ra chuyện gì? Đây là làm cái gì?"

"Anh ta vừa sờ má bạn gái tôi" Hứa Thanh nghiêng đầu nhìn anh ta "Cậu có buông ra không?"

"..."

Vương Tử Tuấn nhìn Lượng Tử ở trên mặt đất giãy dụa muốn bò dậy, trong lòng sôi trào, nhanh nhẹn dứt khoát buông tay.

"Này, đặc biệt sao.."

Anh ta bây giờ chỉ muốn cho mình hai cái miệng chim rộng.

Đem hai người họ kéo vào một chỗ để làm gì?

Vốn dĩ vẫn có người muốn đi qua đỡ Lượng Tử, thấy Vương Tử Tuấn buông cánh tay. Hứa Thanh lại bước tới, nhất thời nhẹ buông tay, một lần nữa lui sang một bên nhìn trò vui.

Vương Tử Tuấn là chủ sự còn không quản, họ nhiều chuyện làm gì, đứng xem là được.

Phanh!

Phanh!

Hứa Thanh liên tiếp mấy đá, Thấy Lượng Tử chỉ là ôm đầu, không thử đứng dậy, mới dừng động tác. Cảm thấy mũi có chút nóng, đưa tay lên sờ thử, máu. Quay đầu, từ trên bàn lấy ra tờ giấy che lại, sau đó nhìn quét một lượt. Sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo khương Hòa đang muốn thử.

"Mày nói xem có phải mày làm?"

Hứa Thanh cúi đầu phun một ngụm, Hứa Thanh quay đầu hướng Vương Tử Tuấn "Cậu cũng muốn đạp vài cái? Biến nơi của cậu thành như vậy, thật quá phận."

"Tôi muốn cho cậu hai cái đạp." Vương Tử Tuấn hướng những người đang đứng xem kịch phất tay "giải tán đi, hôm nay giải tán đi, hôm khác lại tụ họp, việc này nháo.."

Một lát sau trong phòng chỉ còn lại 5 người họ. Bạn gái của Vương Tử Tuấn ngồi ở một góc xem kịch.

"Có thể đứng dậy không? Đứng dậy chúng ta đánh tiếp, nếu không đứng dậy được thì tôi sẽ đi."

Hứa Thanh rầu rĩ bưng mũi nói chuyện, dứt khoát xé tờ giấy, vo thành một cuộn nhỏ, nhét vào trong mũi, nhìn Vương Tử Tuấn nâng Lượng Tử dậy, đợi hắn ta đáp lại.

Một lần đánh cho hắn phục, về sau thanh tỉnh.

Lượng Tử thở phì phò, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Thanh, muốn tiếp tục bù lại, lại nghĩ đánh không lại, trong lòng rối rắm.

"Còn đánh cái gì, Lượng Tử không sao chứ?" Vương Tử Tuấn phiền muộn, quyết định sau này tuyệt đối, tuyệt đối không kéo hai người này họp cùng một nơi.

Thật may bạn gái của anh ta ra ngoài, để bọn họ chậm trễ cả buổi, không tưới đẫm rượu mấy người này, nếu không để bọn họ uống nhiều rồi càng khó kết thúc.

Nghỉ ngơi một lúc, Hứa Thanh đem giấy trong mũi đổi sang cái mới, nhìn Lượng Tử nói: "Không đánh thì tôi về đây."

Anh ta dừng một chút, dùng tay chỉ chỉ Lượng Tử: "Lần sau đừng âm dương quái khí, có việc gì thì bây giờ giải quyết đi, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội."

"..."

Lượng Tử vẫn chưa nói chuyện, cửa phòng bao bị gõ.

Vương Tử Tuấn nhíu mày, liếc mắt nhìn, bảo bạn gái đi qua mở cửa.

"Chúng tôi nhận được báo nguy, nói ở đây có người đánh nhau?"

Hai người mặc quần áo cảnh sát đứng trước cửa, nhìn vào bên trong. Hứa Thanh trong lòng trầm xuống, nhìn rõ người tới thì giật mình.

"Con chuột?"

Tần Hạo nhìn đống hỗn độn trong phòng cũng ngây ngẩn cả người.

(1): Đám quỷ nhảy múa
Bình Luận (0)
Comment