Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 38

Tháng mười kim thu, ánh mặt trời ấm áp.

Sau khi hết giờ trực ban Tần Hạo lại cưỡi trên con lừa điện của mình lắc lư về nhà.

Dọc theo đường đi hàng xóm cùng anh ta chào hỏi, thật tốt, không khỏi có chút ảo tưởng về người bảo vệ cộng đồng. Tuy rằng vẫn chỉ là một người mới, nhưng lại rất thoải mái.

"Ba!"

Cầm chìa khóa mở cửa, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy lão gia tử. Tần Hạo tự giác đi vào phòng bếp làm cho mình một bát mì, sau đó lại tìm trong tủ lạnh một lát, tìm ra một quả trứng mang đi rửa rồi bỏ vào nồi.

Trứng chần nước sôi tuy rằng ngon, nhưng mỗi lần lại lại có một tầng bọt trắng, còn không bằng trực tiếp đem luộc.

Mười phút sau.

Tần Hạo một miếng tỏi lại một miếng mì ăn đến vui vẻ, Tần Mậu mới mang theo một chú chó nhỏ về, bị ông ấy xách phía sau gáy, an an tĩnh tĩnh không phát ra tiếng kêu.

"Chó ở đâu ra vậy a?"

"Nhà lão Vương, Đại Hắc sinh." Tần Mậu nhìn trái nhìn phải, kéo ra một thùng giấy to, đem chó con bỏ vào, nói: "Sau này giao cho con huấn luyện, đem nó huấn luyện thành chó nghiệp vụ, ta sẽ đưa nó đi dạo."

"Con đâu biết huấn luyện cái này?"

"Con làm cảnh sát mà không biết huấn luyện chó nghiệp vụ?"

"Con làm cảnh sát nhưng cũng không biết cách tháo bom đâu."

"..."

Tần Mậu đánh giá một chút "Dù sao con là cảnh sát, nuôi chó thì nó sẽ là chó nghiệp vụ."

Tần Hạo lười tán dóc chủ đề này, thật sự đem anh ta trở thành cảnh sát vạn năng rồi "gọi nó là gì?"

"Phải tìm cho nó một cái tên thật uy vũ, khí phách, con đợi ta suy nghĩ, tra từ điển."

"Lúc ba đặt tên cho con phỏng chừng cũng không tra.." Tần Hạo lầm bầm một câu, lại hút hai miếng mì, ngẩng đầu nói: "Cái đó.. Đúng rồi, con có chuyện muốn hỏi ba."

"Chuyện gì?"

"Gia hỏa Hứa Thanh có em gái họ không? Con chơi với cậu ta từ nhỏ tới giờ tại sao lại chưa từng nghe nhắc tới."

"Hửm?"

Động tác chơi đùa với chó con của Tần Mậu dừng lại "Chưa từng nghe nói, sao vậy? Nhìn trúng em gái nhà người ta rồi?"

"Không có, chỉ là hỏi một chút thôi." Tần Hạo xua tay.

Hai nhà quan hệ quá gần, những ngày lễ ngày tết thường xuyên tụ họp. Nghe nói khi anh ta còn chưa được làm người, lão đầu tử hai nhà đã thương thượng với nhau, định hôn từ nhỏ cho con. Kết quả Hứa Thanh sinh ra là con trai, anh ta sinh ra cũng là con trai.

Định thân như vậy liền bị thổi bay.

"Không có việc gì thì con hỏi thăm em gái nhà người ta làm cái gì?"

"Tối qua gặp một cô nương, Thanh Tử nói là em gái họ của cậu ta, rất xinh đẹp, chính là có chút kì quái.."

Tần Hạo cũng không biết kì quái ở chỗ nào, dù sao thì chính là cảm thấy không thích hợp.

Vốn dĩ cũng không nghĩ gì, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ cô em gái đó có chút ngốc, nhưng nghĩ lại biểu hiện của Hứa Thanh ở ktv.. Biểu hiện cũng không nói sai.

Chỉ là chuyện này rõ ràng có chút không cố ý.

Thực sự làm cảnh sát sẽ có ma chứng?

Tần Hạo cắn một miếng tỏi to, nếu Hứa Thanh không nói trước chuyện em gái này cho anh ta biết..

"Lớn lên rất xinh đẹp?"

Tần Mậu nhướng mày, trực tiếp bắt được trọng điểm "Con đợi đi, hôm khác ta sẽ hỏi thăm lão Hứa."

"..."

Tần Hạo bất đắc dĩ "Người đối với con chỉ là một bức tranh gió, ba nghĩ đi đâu vậy?"

"Dù sao con không quan tâm rồi."

* * *

Buổi chiều.

Hứa Thanh đem theo cái đuôi Khương Hòa đi nhận bánh ngọt mà buổi trưa anh ta đặt, đi qua cửa lớn thì dừng bước chân.

"Chú Triệu, gần đây không thấy quỷ nữa đúng không?"

"Không có không có, pháp sư đó thực sự không nói khoác, vừa làm phép lập tức bình an rồi."

Chú Triệu nằm dựa vào ghế lắc lư lắc lư, thở dài nói: "Có một số thứ, không thể không tin, cậu nói xem tôi đã sống hơn nửa đời người, cái gì cũng không thấy, đây cũng vẫn là lần đầu tiên thấy quỷ.."

"Được, không có chuyện gì là tốt, chú nghỉ ngơi đi."

Hứa Thanh coi như hiểu được những quái đàm đó từ đâu mà ra rồi. Sau này chú Triệu nghỉ hưu, ở nhà của cháu trai, cùng lão đầu và lão thái thái đi dạo, nói tới những thứ này một phen thêm mắm thêm muối.

Hoàn thành một bài "Những tháng năm tôi làm bảo vệ" cháu trai lớn rồi sẽ khể lại..

"Nhìn đi, cô dọa chú ấy trở thành như vậy rồi."

Đi qua cửa lớn hơi xa một chút, Hứa Thanh nói với Khương Hòa. Có điều nghe chú Triệu nói gần đây không có nữa, anh ta cũng yên tâm. Xem ra Khương Hòa thực sự trung thực, ban đêm không lén chạy ra ngoài nữa.

"Sau này sẽ không như vậy nữa."

Khương Hòa hé miệng, cô ấy bây giờ mới không thèm chuồn ra ngoài nữa. Cái máy tính đó hỏi cái gì thì sẽ trả lời cái đó.

"Bọn họ cho rằng tôi là bạn gái của anh."

"Ừm, bọn họ thực sự là nghĩ như vậy."

"Đương nhiên, tôi không phải đã nói với họ rồi sao, nhưng họ không tin." Hứa Thanh nhún nhún vai "Đi thôi, uống trà sữa."

"Bọn họ.." Khương Hòa muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ rồi không nói gì nữa.

Tuy rằng không biết tại sao họ lại nghĩ như vậy, nhưng hai người trong sạch, ngủ tại phòng riêng của mình, không vượt qua giới hạn, nhiều nhất cũng chỉ là cùng ăn cơm, cùng đi dạo, thỉnh thoảng sấy tóc giúp, chỉ cần không thẹn với lòng là được.

"Bạn gái sẽ làm những gì? Chúng ta tận lực tránh, như vậy bọn họ sẽ không hiểu lầm nữa."

Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời đồn nhảm nhí đó sẽ ảnh hưởng tới Hứa Thanh rất nhiều, cho nên càng muốn tìm biện pháp phòng ngừa.

"Bạn gái a.. Ừm.."

Hứa Thanh nghĩ nghĩ "đại khái chính là cùng nhau đi dạo, cùng nhau tản bộ, cùng nhau ăn cơm, sống cùng nhau."

"..."

Khương Hòa cứng lại rồi.

"Ồ đúng rồi, còn có cùng nhau uống trà sữa." Hứa Thanh liếc nhìn chiếc cốc trong tay cô ấy, bổ xung nói.

"Vậy tôi.. Tôi.."

"Có điều thân phận của cô đặc thù, cho nên là ngoại lệ, không thể lý luận theo lẽ thường."

"Là vậy sao?"

Khương Hòa lăng lăng hỏi, theo bản năng muốn đem trà sữa ném đi, nhưng lại không nỡ.

Tại sao đồ uống ngon như vậy lại là đồ uống của bạn gái?

"Đúng vậy" Hứa Thanh nghiêm túc.

"Vậy chúng ta.. Chúng ta.." Khương Hòa nghẹn nửa ngày "chúng ta chỉ cần trong lòng không có quỷ là được!"

"Đúng, không sai, hai chúng ta đều trong sạch, không có gì đáng ngại cả."

Hứa Thanh phụ họa, quay người tiếp tục đi về phía cửa hàng bánh ngọt. Khương Hòa dùng lực gật đầu, đi ở phía sau, lại hút một ngụm trà sữa.

Thanh thanh bạch bạch là tốt, đúng, chính là như vậy, thiếu hiệp cũng cho là như vậy.

Lời của người bên ngoài, để ý đến bọn họ làm chi?

Trong cửa hàng bánh ngọt, bánh mà Hứa Thanh đặt sớm đã được làm xong. Hứa Thanh thanh toán tiền sau đó xách ra ngoài, một cái hộp to vuông vắn. Tuy rằng không lớn bằng cái tối qua nhìn thấy, nhưng cũng lớn như cái chậu rửa mặt. Khương Hòa đánh giá, chắc cũng không rẻ. Không hỏi cảm giác trên người lại nhiều thêm một món nợ.

"Lần trước anh nói, công việc chính là giúp người khác giải quyết vấn đề, sau đó cầm tiền."

"Ừm, đúng vậy."

Khương Hòa nghĩ nghĩ, nói: "Thiếu hiệp có chuyện gì muốn tôi giúp anh giải quyết không?"

"Cô?"

Hứa Thanh kinh ngạc, quay đầu nhìn cô ấy, không ngờ cô bé này đem chủ ý kiếm tiền đánh lên người anh ta, muốn lấy công trả nợ.

Nên nói thông minh vẫn là thông minh..

"Tôi không có vấn đề gì, nếu thực sự có vấn đề thì cô cũng không giải quyết được."

"Là vấn đề gì?"

"Ừm.. Thiếu bạn gái." Hứa Thanh trêu đùa cô ấy.

Khương Hòa giật mình, cúi đầu không nói chuyện.

"Cô sẽ không cho là thật chứ?" Hứa Thanh cả kinh.

Phóng khoáng như vậy sao? Nói trở về, cho dù Khương Hòa đồng ý rồi thì anh ta cũng không dám xuống tay. Tuy rằng mẹ anh ta bên đó thấy bạn gái anh ta xinh đẹp như vậy khẳng định rất vui, nhưng nếu cứ như vậy lừa gạt một cô bạn gái thì có vẻ hơi qua loa..

"Tôi không có cách nào giúp anh bắt nữ tử con nhà lành." Khương Hòa tràn ngập áy náy nhìn anh ta "Đây là thiết luật mà Đại Đương Gia đặt ra."

"..."

Được rồi, là anh ta nghĩ quá nhiều rồi.
Bình Luận (0)
Comment