Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 44

Cuối thu đầu đông, lá cây bắt đầu điêu linh.

Sau khi lập đông, một trận mưa đi qua, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống. Hứa Thanh đã chuẩn bị áo lông và áo giữ nhiệt, còn có tất bông, hồng hồng xanh xanh đều có.

Còn có mũ lông đội đầu, có quả bông nhỏ.

Thực sự rất ấm áp rồi.. Hứa Thanh cầm điện thoại, quay sang Khương Hòa đổi sang đồ mùa đông chụp vài tấm ảnh, cảm thấy mỹ mãn.

"Nhìn này, nếu cô một mình ra ngoài, bây giờ có phải là đông chết rồi?"

Anh ta chỉ chỉ một tầng hoa tuyết trên cửa sổ, thở dài "vẫn may bổn đại hiệp suy nghĩ chu toàn.. Đúng rồi, công phu đó của cô có thể chống lại giá rét không?"

"Có thể chống một chút, so với anh chịu rét tốt hơn." Khương Hòa nắm quả cầu nhỏ trên đầu nghịch nghịch, lông xù có cảm giác rất tốt.

"Hắc, đôi giày cỏ đó của cô còn không bị đông ngón chân sao?"

"..."

"Được rồi, tôi ra ngoài đây, đói thì tự mình nấu cơm ăn, không cần phải làm cho tôi, trong tủ lạnh vẫn còn cà chua và trứng gà."

Hứa Thanh mặc quần áo xong, dặn dò một tiếng liền đi ra cửa.

Tháng mười cũng đã qua hơn nửa, anh ta còn chưa trả tiền phòng. Vốn dĩ định trực tiếp chuyển tiền cho lão đầu tử nhưng lại nghĩ tới việc tháng trước giảm tiền thuê phòng cho anh ta, vẫn nên về một chuyến thì tốt hơn.

Miễn cho tới lúc đó ba mẹ anh ta lại chạy tới. Cùng Khương Hòa ở chung.. Phi, chuyện thu lưu Khương Hòa đối với cô ấy mà nói là một chuyện bình thường, nhưng đối với người không biết gốc rễ của cô ấy thì có chút không được bình thường, nhất là đối với hai lão đầu nhà anh ta. Con trai đột nhiên cùng người ở chung, như thế nào cũng phải hỏi thăm xem sao.

Cô nam quả nữ sống chung dưới một mái hiên, sớm chiều sống chung, nói không có gì quỷ cũng không tin.

Trừ phi ngu xuẩn giống Đông Qua mới có thể tiếp nhận cách nói thoái thác này của anh ta.

Hiếm khi mới thấy Chu Tố Chi ở nhà xem tivi chờ đợi, không đi ra ngoài đánh mạt chược với các bà dì. Có thể là vì Hứa Thanh ở đây "người một nhà tương thân tương ái", thảo luận về nguyên cớ tự mình tới đây.

"Chỉ có mình con?"

Hứa Thanh quay về, mẹ Hứa quay đầu nhìn ra ngoài xem xét, thấy Hứa Thanh cứ như vậy đóng cửa lại, không khỏi hỏi.

"Nếu không thì thế nào?"

"Bạn gái đâu?"

".. Ở nhà, không đưa cô ấy tới." Hứa Thanh vì đãi ngộ giảm tiền thuê nhà, mê muội tán dóc lương tâm.

Quay người vào thư phòng nhìn một cái, chuyển đề tài: "Ba con vẫn chưa về?"

"Phát hiện di tích gì đó, bận vài ngày rồi.. Không đúng, tại sao không đem bạn gái về?"

"Người ta gọi đó là cổ mộ, di tích cái gì.. Làm thám hiểm hay sao?"

"Ta nói, tại sao con không đem cô bé đó về đây?" Chu Tố Chi tăng thêm ngữ khí lặp lại.

"Cổ mộ rất tốt, đợi đào ra được một chút bảo bối, ba con lại được lên báo.. Ách, đừng trừng, không phải chỉ là một bạn gái thôi sao, đem tới đây làm gì?

Ăn lương thực của hai người tới lúc đó ba con lại nói con đi ăn nhờ còn mang theo bạn gái đi cùng, gặm quá tàn ác rồi."

Hứa Thanh quay về liền không chịu ngồi yên, sờ chỗ nọ lại sờ chỗ kia. Từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò, đến đĩa hoa quả lấy một quả quýt, lại đi vào nhà bếp mở vung ra xem "đói rồi, còn chưa nấu cơm?"

"Chưa, ăn phân đi."

"..."

Hứa Thanh nhìn thấy sườn lợn trong tủ lạnh, nhún nhún vai, cũng không vội, nếu như ăn sớm thì đại biểu cho không có sườn lợn, nếu ăn muộn thì đại biểu cho đợi ba anh ta quay về cùng ăn, khẳng định là có sườn để ăn.

Hai lão nhân này cuộc sống gia đình tạm ổn, thường thường làm anh ta có cảm giác là mình được nhặt về. Ba mẹ mới là người yêu thương chân thành, anh ta chính là ngoài ý muốn. Đương nhiên cũng có lỗi của Hứa Thanh, trước đây khi còn hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, làm hai người này tức giận tới mức suýt chút nữa thì sinh đứa thứ hai.

"Không phải, hai người còn trẻ như vậy lại ở cùng nhau?" Chu Tố Chi nhìn con trai cà lơ phất phơ ngồi trên ghế sô pha lột vỏ quýt thì không thoải mái "Cô bé đó có lai lịch như thế nào? Đừng nói là con nhặt ở đâu đó về."

"Khụ.." Hứa Thanh sặc một chút.

"Lời nói này.. Con đi đâu để nhặt một người sống lớn như vậy? Chính là.. Tốt hơn rồi."

"Tốt như thế nào? Mấu chốt là tại sao lại sống cùng nhau rồi?"

Chu Tố Chi muốn anh ta đem cô gái đó tới là vì muốn xem cô gái ấy như thế nào mà đến.

Nếu như là từ bên ngoài mang về một tiểu thái muội thì lập tức để Hứa Văn Bân tăng giá thuê phòng của tiểu tử này cao gấp bội, khi nào chia tay thì sẽ giảm xuống.

Nhìn ảnh thì rất tốt, chắc cũng không đến nỗi. Mẹ Hứa chỉ là nghĩ nghĩ, áp chế tâm tư không đột nhiên đột kích kiểm tra.

"Ừm.. Cô ấy một người ở thành phố cô đơn hiu quạnh, ở đây làm thuê. Bình thường con giúp đỡ một chút, đem thành em gái mà chiếu cố." Hứa Thanh mở miệng, giọng điệu vừa phải tán gẫu "chiếu cố nhiều rồi, thường xuyên qua lại với nhau, liền cái kia, liền tốt lên thôi."

"Là như vậy?"

"Là như vậy."

"Cô bé đó người ở đâu a?" Chu Tố Chi có điểm không tin.

"Khe suối, nơi xa xôi hẻo lánh, lúc con gặp cô ấy giày rơm đi nát vụn rồi cũng tiếc không đổi, quần áo thì toàn miếng vá, rất thảm.. Cơm ăn cũng không no."

"..."

Chu Tố Chi liếc mắt nhìn anh ta "Quá rồi a, bây giờ vẫn còn có như vậy?"

"Một chút cũng không quá, là thật, thực đáng thương, là mẹ chưa nhìn thấy thôi." Hứa Thanh vuốt lương tâm nói lời nói thực.

"Lừa dối, liên tiếp lừa dối, nhìn những bức ảnh đó khí chất như vậy.."

"Đúng vậy, mẹ nhìn khí chất của cô ấy có phải là không giống người khác không? Con nhà nghèo sớm đã là trụ cột trong gia đình, khẳng định cùng với thời đại này.. Bây giờ con gái những thứ đó không thiếu, ăn uống, chơi điện tử, uống trà sữa cùng cô ấy không giống nhau, đợi lần sau, lần sau dẫn cô ấy tới cho mẹ gặp thì sẽ biết."

Hứa Thanh nói như thật, quả thực cũng đều là thật, không có gì bất thường.

Nếu cẩn thận, cùng ăn một bữa cơm là có thể cảm giác được trên người cô ấy có một loại khí chất mơ hồ, không tính quá kì quái, nhưng chính là không quá giống.

"Vậy hai đứa ở cùng một chỗ.. Đây là dự định muốn làm gì?" Chu Tố Chi hỏi.

"Cái gì như thế nào? Đợi đã, bọn con không ngủ cùng nhau. Cô ấy ngủ ở phòng chứa đồ. Chúng con thanh thanh bạch bạch." Hứa Thanh suýt chút nữa bị dắt mũi.

"Thanh thanh bạch bạch?"

"Thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lòng."

"Xuy." Chu Tố Chi lộ ra một biểu tình kinh thường mà chỉ có phụ nữ mới có thể làm ra được.

"Không cần biết con có thanh bạch hay không, nhưng cũng phải chú ý."

"Chú ý cái gì?"

"Con nói xem?"

"..."

Hứa Thanh đau trứng, vừa rồi còn không nghĩ tới đó.

Rõ ràng là giả, anh ta với khương Hòa chỉ là quan hệ thu lưu, chú ý cái rắm a.

"Lần sau dẫn tới đây cho ta nhìn, nếu như không thích hợp thì hai người nhanh chóng chia tay đi."

Chu Tố Chi hạ định luận, nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy ra đồ ăn chuẩn bị nấu cơm.

"Nếu như thích hợp? Để ba miễn tiền thuê phòng cho con?"

"Lúc đó lại nói."

Chu Tố Chi dừng một lát, quay đầu hỏi: "Con vẫn chưa tìm việc để làm?"

"Đang tìm rồi, đang tìm rồi."

Hứa Thanh thuận miệng cho qua, tính cách của anh ta không thích hợp với việc sớm chín chiều năm ngồi làm việc. Vậy nên liền phát huy sở trường của mình, nỗ lực một chút, thực tại nếu không được thì lúc đó tìm công việc cũng không muộn.

Cuộc đời là của chính mình, cho dù thực sự giống như Hứa Văn Bân nói "ăn cơm thanh xuân", không có công việc đứng đắn, sau này ngay cả ấm no cũng không được, đó cũng là do chính mình lựa chọn, không trách ai.

Lùi một bước mà nói, nếu bây giờ buông bỏ con đường mình đang đi, hơn nữa còn là ngành nghề mà mình rất thích, nghe bọn họ đi tìm một công việc chân chính dập khuôn, sau này khi tới tuổi trung niên cũng có mối nguy cơ, đến lúc đó hối hận thì trách ai? Trách ba? Trách mẹ?

Hay là cũng chỉ có thể trách chính mình, trách chính mình tại sao lúc đầu lại không kiên trì một chút.

Người trưởng thành nên chính mình phụ trách, nghe là một loại phụ trách, không nghe cũng là một loại phụ trách, Trái phải đều là cuộc đời của chính mình, cho dù tốt hay xấu đều tự mình nhận lấy.

Chu Tố Chi không biết ý nghĩ của anh ta, vẫn còn đang cằn nhằn về công việc. Trước đây còn lo anh ta đi trên con đường rẽ, giống như tên du thủ du thực, bây giờ xem ra giống một người bình thường rồi, kết qua lại không làm một công việc chân chính, ngày ngày quấn ổ ở nhà làm UP cái gì đó.

"Mẹ, thời đại thay đổi rồi, bây giờ quốc gia không phân nhà không phát vợ, đều là tự mình kiếm, không giống như ba con khi đó, bát sắt không nổi tiếng như vậy."

"Ít nhất không để con đói chết."

"Bây giờ con cũng không bị đói chết."

"Chỉ giỏi tranh cãi, con.. Cùng người nào đó, hai người ở cùng nhau, ngày nào cũng quấn ổ ở nhà thì có cái gì tốt? Không có cái gì để dựa vào."

Hứa Thanh xoay xoay quả quýt, cười ha hả đứng ở cửa phòng bếp "tại sao lại nói con tranh cãi rồi? Chúng con dựa vào bản lãnh để kiếm tiền, ít nhất so với ba của con lợi hại hơn. Mẹ nhìn ba của con, chính là vượt qua thời gian dài như vậy, vừa là phân phòng lại phát vợ.."

"Ai phát vợ rồi? Ta là quốc gia phát cho ba con?"

"Đúng vậy, nghe ba con nói như vậy." Hứa Thanh vui vẻ "đoàn văn công của mọi người lúc đó tổ chức cái hội gì đó. Một nhóm nam, một nhóm nữ làm quen lẫn nhau, giao lưu cảm tình, sau đó rất tự nhiên vừa lòng nhau rồi..

Quốc gia thường xuyên sắp xếp cho mọi người đại hội xem mắt, đây còn không gọi là phát?"

"Đi đi đi, đừng quấy rối, xem tivi của con đi."

Chu Tố Chi thấy phiền, cầm sườn lợn dùng sức chặt.

Tại sao lại nói là quốc gia phát, bọn họ như vậy gọi là tự do yêu đương.
Bình Luận (0)
Comment