Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 47

Cả một đêm, Hứa Thanh đã nghĩ thông suốt rồi.

Anh đã ngộ ra rồi.

Khương Hòa ngốc nghếch này, giao cho người khác khẳng định không yên tâm, huống hồ tám phần cô ấy cũng không muốn giao cho người khác. Đợi tới khi giải quyết được vấn đề thân phận, cũng không biết phải đợi tới khi nào, cũng không có xã giao, chỉ có thể ở đây một thời gian dài cọ xát với việc ăn uống.

Từ sau khi Khương Hòa tới thế giới này, trước mắt người có thể dựa vào chỉ có anh, đây là thuận theo tự nhiên, quan hệ càng gần hơn một bước, rất bình thường a.

Đừng nói là cô nàng này không có dễ lừa như vậy, phải từ từ, trước tiên phải chuẩn bị, dù sao bất kể là như thế nào, đến lúc đó vẫn còn những đường sống khác có thể lựa chọn.

Lời nói ra, lỡ như một ngày nào đó vẫn chưa có đột phá, cô ấy bỗng nhên "hưu"một cái lại bay trở về rồi..

Bất giác trời đã sáng.

Khương Hòa vẫn giống như mọi ngày, mở cửa luyện kiếm, luyện kiếm trong phòng nhỏ của mình, hoạt động gân cốt. Đợi đến khi trên người nóng ra mồ hôi sau đó sẽ rửa mặt sạch sẽ, bắt đầu một ngày mới.

"Lợi hại, lợi hại!"

Hứa Thanh mở vòi để giải phóng nước lạnh, mùa đông mỗi ngày rửa mặt đều phải đợi vài phút, sau khi nước lạnh trong bình chảy ra ngoài hết mới có nước nóng. Anh ta thừa dịp này chạy vào phòng khách xem Khương Hòa múa kiếm, xem tới nỗi phấn khích kêu lợi hại.

Kiếm pháp không giống như trong tivi hoa hòe hoa sói, dứt khoát, lưu loát, đem theo sự sắc bén.

"Nếu không phải thân phận đặc thù thì công phu này của cô có thể đi quay phiên bản đánh võ, tuyệt!"

"Cài gì gọi là phiên bản đánh võ?" Khương Hòa thu kiếm ngưng khí, bình phục lại hỏi.

"Chính là quay phim, lần trước cho cô xem đó, lấy đậu hũ làm cái bàn chém lung tung.. Có điều nếu là cô thì không cần dùng đạo cụ, cho dù là cái bàn thật thì cô cũng có thể đạp bể."

Hứa Thanh bình đạm nói, minh tinh làm gì có thể dễ dàng như vậy, không khác bị lừa tình là bao nhiêu, nghiêm trọng hơn có khi ký hợp đồng rồi nhưng không có show.

Hứa Thanh sau khi đánh răng rửa mặt thì đứng sang một bên. Khương Hòa rất tự nhiên đi qua bắt đầu rửa mặt, bóp xong kem đánh răng thì nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh đang đứng ở một bên.

"Anh làm gì vậy?"

"Tôi việc gì cũng không làm a."

"Cô đánh răng của cô." Hứa Thanh dựa vào một bên nhìn.

Thật là, càng nhìn lại càng thuận mắt, cái mũi này, còn đôi mắt này nữa, tại sao lại sắp xếp đẹp như vậy chứ?

"..."

Khương Hòa hồ nghi nhìn gương, sau đó lại nhìn Hứa Thanh, không rõ tại sao tên này lại đứng ở đây, cứ tiếp tục rửa mặt đánh răng.

"Đợi khi nào rảnh cùng tôi về nhà một chuyến."

"Hửm?"

"Tháng trước ba tôi không phải đã tới đây rồi sao, cảm thấy kì quái vì hai chúng ta ở.. Khụ, ở cùng nhau, sau đó thì giả làm bạn gái của tôi, cùng nhau qua đó ăn bữa cơm, miễn cho bọn họ lại nhiều chuyện."

"Giả vờ?" Khương Hòa dừng động tác đánh răng, nhìn Hứa Thanh trong gương nghĩ nghĩ, mơ hồ nói: "Vậy.. Phải làm gì?"

"Cái gì cũng không cần làm, cô cứ ăn cơm no là được."

"..."

Khương Hòa không nói chuyện, nhanh chóng đánh răng cho xong, học theo dáng vẻ của Hứa Thanh súc miệng một ngụm mới xác định nói: "Bạn gái đó.. Tôi nghe nói không phải là phải ngủ cùng nhau hay sao?"

"Nếu cô muốn thì cũng có thể." Hứa Thanh nhún nhún vai.

"Tôi không muốn!"

"Vậy thì ăn một bữa cơm, những cái khác đều không cần phải làm, chỉ giả vờ một chút, cũng không phải là thật."

"..."

Khương Hòa do dự một chút, cuối cùng cùng vẫn gật đầu: "Vậy được rồi, tôi sẽ giả làm bạn gái của anh."

"Có cần luyện tập trước một chút hay không?" Hứa Thanh hỏi.

"Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, luyện tập cái gì?"

".. Luyện ăn cơm."

Vốn dĩ Hứa Thanh còn muốn trước tiên thể nghiệm một chút, nắm bàn tay nhỏ bé đi dạo, luyện tập luyện tập, nghĩ lại lại đánh mất ý niệm trong đầu.

Không thể lỗ mãng.

"Bữa trưa không cần làm, một lát nữa ra ngoài ăn buffet, lần trước đã từng nói với cô rồi, chính là cái trả một chút tiền là có thể tùy tiện ăn."

Đàn ông, lời đã nói ra nhất định phải thực hiện.

"Chính là tôi muốn ăn bao nhiêu thì ăn?"

"Đúng, ăn lẩu, ăn cho tới khi cô không ăn nổi nữa thì thôi."

Lần trước cùng Tần Hạo nói ăn lẩu nhưng vẫn chưa thực hiện, kết quả là lại đưa Khương Hòa đi trước..

Nếu không phải thân phận của tiểu tử đó thì cùng nhau đi cũng rất tốt.

* * *

Thời gian của buổi sáng đều phi thường ngắn, bất kể là ngủ hay là tỉnh, đều nháy mắt đã trôi qua, cảm giác vẫn chưa làm được gì đã đến thời gian ăn bữa trưa rồi.

Bầu trời có vẻ âm u, tiết tấu giống như trời muốn mưa, mây đen quay cuồng che lấp mặt trời, gió trên đường lạnh đi không ít.

Thời tiết ở Giang Thành tương đối lạnh và khô, mặc dày một chút thì có thể chống rét.

Khương Hòa được quấn trong áo lông, cả người đều béo lên một vòng, nhìn có chút ngốc ngốc. Bởi vì không hiểu nguyên nhân Hứa Thanh mua áo ống tay áo có chút dài, làm cô ấy có chút không quen, vẫn muốn đổi lại, đợi tới khi ra ngoài lại cảm thấy được lạnh nên đã buông ống tay áo xuống, tay rụt vào bên trong. Giống như một chú chim cánh cụt đội mũ đi phía sau Hứa Thanh.

"Đừng nói là ông chủ không cho cô cơ hội, cô cứ ăn nhiều vào, không cần phải tiết kiệm tiền giúp ông ta."

"Ừm, tôi nhớ rồi."

"Có lạnh không?"

"Không lạnh, bộ quần áo này rất ấm." Khương Hòa khua hai bên ống tay, có chút vui vẻ.

Càng ở đây lâu cô càng thích cuộc sống ở đây, nóng thì có điều hòa, quạt, lạnh rồi có quần áo bông, chăn bông. Nghe nói qua vài ngày nữa còn có cung ấm, nghe có vẻ rất lợi hại.

"Một ngày nào đó cô "vèo" quay về rồi, đem theo bộ đồ bông này về cũng không thiệt.. Cô có muốn mang theo khoai tây về không?"

Hứa Thanh hai tay cho vào túi quần, ung dung đi ở phía trước, thuận miệng nói.

Nếu kiếm có thể mang đến thì khẳng định khoai tây và áo bông có thể mang về.

"Tôi.. Có thể kiếm tiền mua một cái máy tính sau đó ngày ngày đem theo không?" Khương Hòa nghĩ càng xa hơn.

"Có thể, nhưng tôi không không kiến nghị làm như vậy." Hứa Thanh quay đầu nhìn Khương Hòa "như vậy nhìn có vẻ rất ngốc, hơn nữa cô đem máy tính về cũng không có tác dụng gì.. Trừ phi tải về một đống tài liệu, đến lúc đó không biết có bị xem thành quái vật không, vẫn nên trồng khoai tây đi."

"Được rồi."

Khương Hòa sờ sờ túi, cân nhắc lát nữa ăn cơm xong quay về sẽ lên baidu cách trồng khoai tây.

Tuy rằng ở đây tất cả đều rất tốt nhưng ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ của chính mình, nếu như có thể quay về thì quay về vẫn là tốt nhất.

Hai người một trước một sau đang lắc lư trong tiểu khu, đi về phía cổng lớn. Hứa Thanh quay đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy hàng xóm quen biết liền chào hỏi.

Phòng ở Bắc Vọng bên này Hứa gia đã ở rất nhiều năm, lúc Hứa Thanh học lên trung học mới chuyển tới chỗ Hứa Văn Bân hiện tại. Bây giờ Hứa Thanh quay lại ở nên cũng là gương mặt thân thiết.

Khi đó đã bồi dưỡng ra quan hệ hàng xóm, hiện tại so với tiểu khu nghiệp chủ khi đó thì mạnh hơn rất nhiều, thực, hàng xóm.

"Trình Thẩm Nhi, sao lại mua bao gạo lớn như vậy, chú Vương của cháu đâu?"

Thấy Trình Ngọc Lan lao lực mang theo bao gạo trên đường nghỉ ngơi, Hứa Thanh đến gần hỏi.

"Bị cao huyết áp rồi, ài.. Cậu bây giờ có bận không? Nếu không bận thì giúp tôi xách lên."

"Đương nhiên là không bận gì, Khương Hòa tới đây, giúp tôi đặt lên vai."

Đem gạo đặt lên vai, Hứa Thanh điều chỉnh tư thế, lại bắt đầu quay trở lại.

"Đang chuẩn bị đưa bạn gái của cháu ra ngoài ăn cơm, còn may là gặp được cháu."

Anh ta mở miệng, Khương Hòa muốn nói lại thôi, rầu rĩ không mở lời.

Giả, chỉ là giả, dù sao thì hai người cũng là thanh bạch, không thẹn với lòng là tốt.

"Lần trước cậu còn nói là không phải, bây giờ thừa nhận rồi sao?" Trình Ngọc Lan cười ha ha, tấm tắc "Cô bạn gái nhỏ này tên gì? Ngày nào cũng gặp nhưng chưa biết."

Khương Hòa thấy Hứa Thanh quay đầu nhìn mình thì mở miệng nói: "Khương Hòa."

"Khương Hòa, Khương trong sinh khương, khương trong khương miêu." Hứa Thanh bổ xung, dừng một chút lại hỏi: "Thẩm Nhi, nghe hay không?"

"Ừ, người đẹp, tên cũng hay."
Bình Luận (0)
Comment