Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 28


Lục Tư Phàm đến đồn cảnh sát, anh đã nhận được thông tin tên cướp đó đã bị bắt vào sáng nay, vừa bước vào đồn anh nhìn thấy hắn ta thì không kìm lòng được mà nắm lấy cổ áo, đánh hắn ta 1 trận
“Tên khốn kiếp sao ngươi giám làm cô ấy bị thương hả?”
Những viên cảnh sát xung quanh liền kiềm anh lại, nhưng sức anh khá lớn vẫn cố đá vào người tên kia mấy phát
“Nói cho mà biết nếu như cô ấy có mệnh hệ gì thì ông đây sẽ cho mầy biết thế nào là địa ngục trần gian”
“Anh à anh bình tĩnh lại đi”
Lục Tư Phàm hất tung bọn họ ra, anh chỉnh trang y phục lạnh lùng nói
“Các anh phải làm cho ra chuyện này, tôi mà biết các anh cố tình làm sai quy định thì đừng có trách tôi”
“Chúng tôi biết rồi, mời anh qua làm thủ tục nhận lại điện thoại cho cô Hà”
................!
Mấy ngày liên tiếp, Lục Tư Phàm luôn ở bên cạnh Hà Bội Sam, quan tâm cô, chăm sóc cô từng chút một
“Nè sao anh cứ mua cháo hoài vậy? Ngày nào cũng ăn là sao?”
“Tôi tưởng cô thích ăn nên cứ mua thôi”
“Chán anh thật, anh không biết chăm sóc người khác gì cả, chi bằng anh bỏ tiền ra mướn 1 người còn hơn”
Lục Tư Phàm cảm thấy khó chịu, anh không muốn lớn tiếng nên cố im lặng
“À hay là anh gọi cái người tên Hắc Hổ đến chăm sóc....”
Lục Tư Phàm nghe cô nhắc đến người đàn ông khác thì quát mắng
“Đủ rồi đó, cô là đang có ý gì hả? Nếu cô thích hắn ta như vậy thì dọn đồ về nhà ở với hắn ta luôn đi”

“Anh...!anh làm gì vậy hả? Tự nhiên cái nói cáo với tôi”
“Tôi là vậy đấy, cọc cằng khó tính không giống tên đó, được chưa?”
“Ơ hay...!tôi nói gì mà anh lại nổi nóng với tôi chứ?”
“Nhìn cái mặt là không ưa nổi”
Lục Tư Phàm tức giận bỏ đi ra ngoài để lại 1 mình Hà Bội Sam ngơ ngác chả hiểu chuyện gì
.....!
Lục Tư Phàm đi tìm 1 chỗ, ạnh gọi cho Dương Tử Dương nhờ anh ta bầy kế cua vợ
[Alo, cậu tìm được vợ rồi hay sao mà không thấy gọi gì vậy hả?]
[Tôi muốn hỏi cậu 1 chuyện]
[Hỏi đi]
[Làm thế nào để chăm sóc tốt cho người đang bệnh vậy hả?]
[Cô Hà bị bệnh sao?]
[Ờ thì...!cậu cứ trả lời đi hỏi nhiều làm gì?]
[Người đó bị bệnh gì? Bao nhiêu tuổi? Nam hay nữ, cậu phải trả lời thì tôi mới biết mà nói chứ ]
[À người đó là nữ...]
Lục Tư Phàm đang nói chuyện thì nhìn thấy Hà Bội Sam đang đứng từ xa nói chuyện với Trương Chí Thần, anh hoài nghi nghĩ
{Cô ấy sao lại nói chuyện riêng với tên đó chứ?}

Dương Tử Dương ở bên kia đợi lâu mà anh vẫn chưa trả lời nên hỏi
[Nè cậu đâu rồi hả? Sao nữa nói tiếp đi chứ?]
Lục Tư Phàm không nói không rằng, anh tắt máy rồi rén rút lại chỗ bọn họ nghe trộm
Hà Bội Sam vẫn giữ 1 khoảng cách nhất định đối với Trương Chí Thần, nhưng tháy độ đối với anh vẫn không thay đổi
“Anh muốn nói gì với em sao?”
“Em khỏe chưa”
“Em khỏe nhiều rồi, tính ra là em đến đây để giúp đỡ trẻ em nào ngờ lại làm gánh nặng cho mọi người”
“Gánh nặng gì chứ, em thì được bao nhiêu kí mà đồi nặng”
“Anh này...!đừng có mà trêu em”
“Anh đâu có giám trêu em chứ, chồng em ở đây sao anh giám”
Hà Bội Sam nghe anh nói thế thì không khí bỗng nhiên trùng xuống, cô có chút ái ngại khi nhìn anh
“Anh nói giỡn thôi đừng để tâm, mà anh có nói với bên bệnh viện rồi, cho em về sớm vài ngày”
“Sao vậy? Em khỏe rồi có thể giúp mọi người mà?”
“Em nên về sớm tịnh dưỡng đi”
“Thôi nào em thật sự rất muốn....”
Lục Tư Phàm tuy không nghe thấy họ nói gì, nhưng khi thấy 2 người nói chuyện thân mật với nhau khiến anh khó chịu, anh lạnh lùng như 1 cơn gió đi lại rồi bế cô lên trước mặt Trương Chí Thần
Hà Bội Sam lúng túng nói
“Anh...!anh làm gì vậy hả?”
“Bà xã à ở ngoài này gió độc không tốt, chúng ta về phòng thôi”
Hà Bội Sam nghe anh gọi bà xã thì ngớ cả người
{Anh ta lại bị làm sao đây? Sao lại gọi như thế?}

Bình Luận (0)
Comment