Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 138


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 138: Tiểu mỹ nhân ngư.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Cho dù suối nước nóng trong tứ hợp viện là đóng kín, cũng mở ra hệ thống điều khiển khiến nơi này vẫn duy trì tại nhiệt độ và độ ẩm thích hợp, nhưng trở trần thân mình mà chạy vẫn cảm thấy khó chịu.
Nghe An Tri Thủy và Lý Bán Trang miêu tả, có lẽ khi các cô tiến vào suối nước nóng liền nhìn thấy một loài động vật không lớn không nhỏ, có thể đó là một con sóc.
Trong tình huống bình thường, hẳn là sóc sẽ không đi ngâm suối nước nóng. Lý Lộ Từ chưa từng nghe qua việc này, nhưng nó tuyệt đối không bao giờ chạy vào trong phòng kín mà ngâm.
Không phải Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú nghịch ngợm. Chẳng qua người bình thường khi nhìn thấy cô chỉ huy sóc sẽ nghĩ chuyện ở suối nước nóng có liên quan đến cô.
Lý Lộ Từ cũng không sợ sóc.
Hắn mở cửa phòng thay đồ ra, bên ngoài không có.
Trong phòng suối nước nóng, cửa không đóng. Lý Lộ Từ thấy một con vật toàn thân ướt sũng ngồi trên cát hồng, trong tay cầm một loại trái cây Hawaii.
Đó là sóc sao? Có điều toàn thân chúng nó đều ướt sũng, lông dính bết lại, nhất là cái đuôi không xù lên mà biến thành một đống như vải rách rất khó coi, nhìn qua chẳng hề đáng yêu chút nào, khó trách làm An Tri Thủy hai người hoảng sợ.
Trong phòng suối nước nóng cũng có cửa sổ. Lý Lộ Từ định mở cửa sổ, đuổi chúng nó ra ngoài.

Lý Lộ Từ chạy vào trong phòng suối nước nóng, liền cảm thấy hai người An Tri Thủy chạy trối chết cũng quá lo nghĩ, như thể toàn bộ sóc khỉ hổ từ trên núi đều tràn xuống đây.
“Công kích!”
Một thanh âm nhỏ xíu vang lên. Lý Lộ Từ không kịp quay đầu lại, con sóc kia lại đột nhiên nổi giận, cả người ướt sũng lao ra khỏi suối nước nóng, tấn công Lý Lộ Từ.
Nếu là sài lang hổ báo, không chừng Lý Lộ Từ còn có thể bình tĩnh cân nhắc xem có nên học Võ Tòng hay không, nhưng khi nhìn đến một thân mình bé nhỏ đột nhiên đánh tới, như thể chúng nó đều là sóc hiệp, Lý Lộ Từ sao bình tĩnh chiến đấu với chúng nó được?
Lý Lộ Từ xoay người chạy trối chết, đuổi theo sau hắn là mấy cái bóng bé tí.
- An Nam Tú!
Lý Lộ Từ thuận tay đóng cửa lại, ngăn chặn đoàn quân sóc, giận dữ gầm lên một tiếng rồi chạy đi.
An Nam Tú đã chạy vào trong một gian phòng suối nước nóng khác.
Khi Lý Lộ Từ vừa từ bên kia sang, phòng suối nước nóng của An Nam Tú liền đóng cửa. Nhưng lúc An Nam Tú chạy về, cửa đã mở rồi. Như vậy khi hắn đến đó xem tình huống, An Nam Tú đã biết, sau đó lén chạy đến, rồi mai phục chờ hắn phát hiện sóc liền mệnh lệnh nó công kích.
Đây là khiêu khích trắng trợn! Dĩ nhiên Lý Lộ Từ sẽ quyết đoán nhận lời khiêu chiến của cô, sau đó phản kích lại.
An Nam Tú chạy rất nhanh, nhưng Lý Lộ Từ cũng không chậm, mau chóng đuổi theo cô, ngăn cản cô đóng cửa. Khi cô chạy vào phòng suối nước nóng hắn cũng đã đuổi kịp vào phòng.
- Tôi vẫn ở chỗ này mà! Không phải tôi, không phải tôi!
Hiện tại, An Nam Tú không có chút uy nghiêm nào của một công chúa điện hạ, không ngừng thề thốt phủ nhận, hoàn toàn không để ý nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.
Lý Lộ Từ cũng không phải người mù. Vừa rồi mái tóc An Nam Tú rơi xuống, tóc dài phiêu phiêu, ngoại trừ cô, còn ai có đuợc mái tóc đẹp như vậy? Thân hình thướt tha được bao bọc một chiếc khăn tắm lớn, hai cánh tay mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, trên sàn nhà còn in lại một chuỗi dấu chân. Nếu có trinh thám, còn nhiều chứng cứ để khẳng định là cô.
- Còn nói xạo! Không ngờ cô lại mệnh lệnh mấy con sóc công kích tôi!
Lý Lộ Từ chạy vào theo.
An Nam Tú sợ bị Lý Lộ Từ đánh đòn, vòng tay chợt loé lên một quầng sáng, cầm thứ gì đó nhét vào miệng, rồi ôm lấy mông nhảy vào suối nước nóng.
Trên mặt nước thoáng có thể nhìn thấy mái tóc đen phiêu dật, nhưng cả thân hình An Nam Tú đều chìm dưới đáy nước, không chịu nổi lên.
- Này, cô đừng làm như thế!
Lý Lộ Từ giật mình kinh hãi. Hắn biết rõ An Nam Tú không biết bơi. Lần trước ở nhà cũ, mỗi lần rơi vào ao nước cô đều sợ tới mức ngất xỉu.
Lý Lộ Từ khẩn trương nhảy vào suối nước nóng tìm An Nam Tú. Vừa nhấc chân, bóng người tóc đen dưới đáy nước liền nhảy lên bờ.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả cá ngừ!
Lý Lộ Từ sửng sốt. Hóa ra lần trước rơi xuống ao là do không biết trước. Lần này không hiểu vì sao lại biến thành mỹ nhân ngư.
Như vậy, Lý Lộ Từ cũng yên tâm. An Nam Tú à An Nam Tú, cô đang tự đào mồ chôn mình đó!
Lý Lộ Từ không cho Lý Bán Trang học bơi, nhưng bản thân hắn lại rất lớn mật. Nhìn thấy có người lớn bơi lội, hắn cũng sẽ tới chơi đùa, dần dần học xong bơi lội. Nhưng khi không có người lớn, hắn kiên quyết không đi bơi lội. Hắn còn phải chăm sóc em gái. Từ nhỏ, hắn đã biết mình phải luôn bảo vệ em gái, xem em gái còn quan trọng hơn bản thân mình.
Tóm lại, trình độ bơi lội của Lý Lộ Từ cũng không tệ. Vì thế, hắn hít sâu một hơi, nhảy vào trong nuớc.

Nguồn nước hàm chứa một lượng lớn các loại khoáng vật tuyệt đối không trong suốt. Lý Lộ Từ lặn xuống đáy, muốn lợi dụng hình thể cao lớn của mình để dễ dàng bắt được An Nam Tú. Đáng tiếc thân mình mỹ nhân ngư quá linh hoạt, còn khó hơn cả bắt cô ở nhà.
Mỹ nhân ngư từ đáy nước nhảy lên trên. Lý Lộ Từ vừa sang bên trái, đuôi của cô vẫy một cái đã sang bên phải. Lý Lộ Từ xoay người lại, cô liền xuất hiện ở đối diện.
Cho dù Lý Lộ Từ có thể nín thở lâu hơn người bình thường, nhưng cũng không thể bằng loài cá được, huống chi vẫn cố gắng tốn sức đuổi bắt. Một lúc sau Lý Lộ Từ đã trồi lên mặt nuớc, thở hồng hộc.
- An Nam Tú, mau ra đây, nếu không tôi sẽ đánh mông cô!
Lý Lộ Từ nổi giận. Không đánh mông, có thể thọc lét, gãi bàn chân,… đủ các loại khổ hình.
An Nam Tú nằm im dưới đáy nước không động đậy, chỉ có mái tóc vẫn phất phới.
Lý Lộ Từ chợt nghĩ ra. Mình ở trên mặt nước hô, dưới đáy nước chắc chắn không nghe được.
Thấy An Nam Tú bất động, Lý Lộ Từ quyết đoán vồ tới, bọt nuớc văng tung toé, An Nam Tú lại chạy.
Cô ở dưới đáy nước, Lý Lộ Từ chắc chắn không thể bắt được. Hắn thở hồng hộc nhìn bóng đen dưới đáy nước, hoàn toàn bó tay.
Một dưới đáy nước, một trên mặt nước, hai người cứ giằng co như vậy.
Lý Lộ Từ cảm thấy cứ tiếp tục thế này không ổn, nhất định phải lừa bắt được cô, liền thở dài, lầm bầm:
- Thôi, mặc kệ cô!
Lý Lộ Từ biết ở dưới đáy nước là không thể nghe được thanh âm đó. Nhưng biết đâu An Nam Tú lại nghe được.
Lý Lộ Từ nói xong liền nhảy lên bờ, sau đó chậm chạp rời khỏi phòng suối nước nóng. Vừa đi ra cửa liền nhanh chóng nằm úp xuống, chậm rãi bò vào.
Cát hồng rất mềm, nhưng nằm ở trên vẫn cảm thấy nó cọ tới người. Việc Lý Lộ Từ đang làm rõ ràng là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Bởi vì An Nam Tú ở trong nước, nước lại khá đục ngầu, tầm mắt sẽ bị ảnh hưởng, Lý Lộ Từ không lo lắng sẽ bị cô phát hiện, ngắm mái tóc dài phiêu động trong nước rồi rời khỏi.
An Nam Tú ở dưới đáy nước đợi một lúc mới chậm rãi trồi lên. Trên gương mặt không ướt một chút nào. Một tầng sương mỏng manh biến mất, lộ ra khuôn mặt nhỏ, cô hơi thất vọng nói:
- Không vui gì cả! Lý Lộ Từ sao lại bỏ chạy chứ?!
Vừa dứt lời, An Nam Tú đã cảm thấy không ổn, vội vàng chui vào trong nuớc, bơi sang bờ đối diện mới ngẩng đầu lên.
Lý Lộ Từ lại vồ hụt. Không ngờ tính cảnh giác và phản ứng của An Nam Tú lại mạnh như vậy.
- An Nam Tú, cô nói rõ cho tôi xem, tại sao cô lại làm như vậy? Làm thế rất vui sao?
Cho dù Lý Lộ Từ vô cùng chật vật, vẫn vô cùng nghiêm túc và uy nghiêm hỏi. Hắn phát hiện ở trước mặt An Nam Tú, hắn càng thích bày ra bộ dáng anh hai như đối với Lý Bán Trang vậy.
- Không phải tôi làm, sao tôi phải giải thích?
An Nam Tú ngẩng đầu, không thừa nhận.
Lý Lộ Từ nhìn cô dựa vào bờ ao, chân nhỏ đá nước, khuôn mặt mĩ miều, lộ ra chiếc cổ cùng xương quai xanh nhỏ xinh, thoạt nhìn như một cô bé nhỏ đáng yêu xinh đẹp, không ngờ lại có bản lĩnh quậy phá đến mức khó tin. Lý Lộ Từ nhìn cô, vừa yêu vừa tức.
- Vậy cô đứng lên xem, đuổi mấy con sóc đó đi. Cô nghĩ đây là nhà mình sao? Sao lại có thể phá phách nhà người khác như vậy!

Quan trọng là Lý Lộ Từ cảm thấy mất mặt. Bản thân chủ động muốn đến chơi nhà người ta, An Tri Thủy lại nhiệt tình tiếp đón. An Nam Tú đúng là lãnh đạm với chủ nhà, không những chẳng hề khách khí, còn làm ra chuyện như vậy, đương nhiên là Lý Lộ Từ phải xử lý một chút.
Quan hệ gần là một chuyện, có truy cứu hay không lại là chuyện khác.
Nhưng Lý Lộ Từ lại không ý thức được những điều hắn nói đã phân biệt đâu là người thân, đâu là người lạ. Hắn và An Nam Tú là người một nhà, An Tri Thủy đương nhiên là người khác.
An Nam Tú nghe câu đó, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn không hài lòng. Ai bảo Lý Lộ Từ chơi với An Tri Thủy, còn cô lại chỉ có thể chơi với sóc làm gì?
Đương nhiên, An Nam Tú sẽ không để ý đến chuyện cô từ chối chơi với người khác. Chỉ cần Lý Lộ Từ không từ chối chơi với An Tri Thủy mà không chơi với cô, thì đó là sai lầm của Lý Lộ Từ.
- Tôi không đi! Chắc chắn anh sẽ đánh chỗ đó của tôi!
An Nam Tú mới không ngốc như vậy, lắc đầu không thèm nhìn Lý Lộ Từ.
- Tôi không đánh! – Lý Lộ Từ thoải mái nói.
- Tôi không tin! – An Nam Tú rất kiên quyết.
- Tôi thề! – Lý Lộ Từ vô cùng nghiêm túc.
- Tôi không tin! – An Nam Tú vẫn kiên quyết.
- Cô có tin tôi nhổ nước bọt vào ao hay không? – Lý Lộ Từ động khoé miệng, thái độ ác liệt.
- Ghê tởm chết cô!
An Nam Tú hơi do dự. Quá ghê tởm, cô không còn gì để nói.
Lý Lộ Từ lại nghĩ cô vẫn không thèm quan tâm, nghĩ như thế cũng không được, đành xuất ra tuyệt chiêu:
- Được rồi, vậy cũng không được, tôi liền tiểu tiện vào trong ao!
- Lý Lộ Từ, anh thật biến thái! – An Nam Tú lập tức đỏ mặt.
- Cô có lên hay không? – Lý Lộ Từ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn giả bộ như thường nói.
- Không! – An Nam Tú cũng không ngốc. Mặc dù hắn đã không biết xấu hổ uy hiếp như vậy, nhưng chắc chắn là hắn không dám làm.
Lý Lộ Từ giận dữ, lại nhảy vào trong nước.
An Nam Tú không sợ hắn. Vừa định lặn xuống nước, liền đột nhiên phát hiện, không ổn rồi! Thời gian sử dụng Tiềm Thủy Châu sắp hết. Không kịp ăn viên khác, Lý Lộ Từ đáng sợ đã vồ tới mỹ nhân ngư.


Bình Luận (0)
Comment