Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 191


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 191: Tại hạ Lý Bạch
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Kiều Niệm Nô nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, đi lại gần cửa sổ, ngước mắt lên nhìn bầu trời cao xanh qua những lá trúc:
- Không cần nói xin lỗi, bởi vì cá nhân tôi sẽ đền bù cho anh. Những việc hôm nay tôi đã làm với anh thực sự là rất quá đáng, nhưng người quá đáng không phải là tôi. Anh đừng quên, chức trách hàng đầu của tôi là bảo vệ quốc gia này. Điều kiện tiên quyết là, làm hại bản thân, hoặc là làm hại người khác. Với tôi mà nói, cá nhân tôi không cần phải xin lỗi anh.
- Là ý gì?
Lý Lộ Từ nhíu mày, lời Kiều Niệm Nô có chút trầm trọng, đó là điều Lý Lộ Từ chưa từng nghĩ đến.
Quốc gia? Qúa xa xôi rồi.
- Chuyện này là do tôi sắp xếp, cũng có chút ý riêng ở bên trong. Điều quan trọng là khiến đám người Thẩm Đông Nguyên nhìn thấy năng lực của anh. Những người tầng lớp cao biết anh không ít, nhưng ngoài tôi ra…
Kiều Niệm Nô rút súng ra, chỉ vào Lý Lộ Từ, nòng súng đen ngòm cũng lạnh lùng như con người cô ta vậy:
- Ngoài tôi ra, không có bất cứ người nào khác tận mắt nhìn thấy.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Lộ Từ gật gật đầu:

- Cảm ơn.
- Không cần cảm ơn, vẫn luôn có người yêu cầu tôi điều tra anh, tôi chung quy cũng không thể trụ vững trước áp lực.
Kiều Niệm Nô quay nòng súng lại, nắm lấy nòng súng quăng trên mặt bàn:
- Nhưng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Chọc tôi không vui, là chuyện khiến người ta bất an.
- Tại sao lại giúp tôi?
Lý Lộ Từ há hốc miệng, nhìn người phụ nữ cứ luôn mang đến cho mình những phiền phức.
Kiều Niệm Nô trầm mặc một lát:
- Không thân thiết không nói nhiều, sau này nói tiếp.
- Tôi nợ cô một ân tình.
Lý Lộ Từ lúc này mới cảm thấy mình thực sự quá ngây thơ, cứ luôn nghĩ rằng bí mật của mình sẽ không có ai biết. Bởi vì Kiều Niệm Nô đã biết rồi, cho nên mới ghét cô ta, nhưng quốc gia này đã có một Kiều Niệm Nô có thể phát hiện ra hắn, cũng sẽ có người khác sẽ phát hiện ra hắn, ở một nơi khác. Chuyện Kiều Niệm Nô đồng ý với hắn, cô ta đang nỗ lực làm, để hắn có thể tiếp tục sống những ngày yên ổn.
Nếu là một người khác, liệu có thể vì một người lạ mặt mà chịu đựng áp lực từ cấp cao. Lý Lộ Từ khó mà tin tưởng được.
Dù sao đối với hắn mà nói, hắn không chịu nổi áp lực từ An Tri Thủy, không dám tùy tiện đi muộn về sớm.
- Những chuyện tôi đã làm, đều là do tôi muốn làm, không cần cảm thấy nợ ân tình tôi, chỉ cần nhớ chuyện đã đồng ý với tôi là được rồi.
Kiều Niệm Nô quay người mở một cái tủ trúc, nói mà không quay đầu lại.
- Nhớ rồi.
Lý Lộ Từ gật đầu. Hắn không hiếu kỳ muốn tìm hiểu đến cùng, chỉ cảm thấy thực ra nhìn từ góc độ người ngoài cuộc, hắn nhất định sẽ tán thưởng người như Kiều Niệm Nô, bởi vì năng lực xuất chúng, lòng ngạo mạn từ tận đáy lòng khiến cô không thèm để ý hay dụ dỗ kẻ khác. Cô đã nói muốn hắn giúp chẳng qua chỉ là giơ tay ra giúp đỡ mà thôi, tin rằng đến lúc nào đó sẽ không khiến cho Lý Lộ Từ khó xử, nếu không hắn có thể đổi ý.
Hắn nhìn bóng dáng Kiều Niệm Nô, từ thắt lưng đến chân là một đường cong tuyệt mỹ. Mặc dù trong lòng Lý Lộ Từ, An Tri Thủy cũng có vóc dáng thon thả cao gầy như vậy, không hề kém Kiều Niệm Nô, nhưng Kiều Niệm Nô tuổi tác tương đương với An Tri Thủy lại có vẻ quyến rũ đặc biệt của người phụ nữ trưởng thành. Đó là phong tình khác biệt với kiểu thiếu nữ như An Tri Thủy.
Một người phụ nữ như vậy, không ngờ lại đáng sợ như vậy…Những kẻ chọc cho cô ta không vui, sau đó đều là những kẻ sống không yên. Cô ta có thể tiếp xúc với những bí mật của tầng lớp cao cấp nhất của quốc gia, bản thân lại có quyền thế địa vị hiển hách.
Kiều Niệm Nô lấy ra một bộ quần áo, đưa cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ hiểu, hắn không thể mặc bộ quần áo rách tứ tung và dính đầy máu me này về nhà.
Nhưng vừa nhìn thấy bộ quần áo đó, Lý Lộ Từ trợn tròn mắt, hóa ra là một bộ trường bào cổ trang.
- Ở đây tôi chỉ có cái này.
Lý Lộ Từ hơi buồn. Tuy hắn thích chơi COSPLAY, nhưng khi chơi COSPLAY mặc bộ trang phục theo kiểu nhân vật hoạt hình, người đi đường cũng biết đây là chơi. Nhưng mặc bộ cổ trang như vậy đi ra đường, sẽ có cảm giác kỳ dị đặc biệt.
- Cô sao lại có thứ này ở đây?
Lý Lộ Từ thấy rất kỳ lạ, không có trang phục của nam giới là chuyện bình thường, Kiều Niệm Nô không ở cùng với đàn ông, nhưng lại có cổ trang của nam giới.
- Tôi ngẫu nhiên đóng vai Trương Sinh, hát “Tây Sương Ký”.
Kiều Niệm Nô giải thích, sắc mặt hơi không tự nhiên, rõ ràng không muốn nói cho Lý Lộ Từ biết mình có sở thích nhỏ này.
- Cô mặc ư?

Lý Lộ Từ nhấc bộ quần áo lên, có chút ngại ngùng.
- Đây là kiểu nam. Mặc hay không tùy anh.
Kiều Niệm Nô hơi nhếch mép lên, nốt ruồi ở khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lùng:
- Tôi đã không ngại, anh lại còn nhăn nhó, còn ghét tôi phải không?
Nhìn thấy người phụ nữ như Kiều Niệm Nô, Lý Lộ Từ không do dự trả lời:
- Không phải, tôi mặc.
- Vào phòng trong thay đồ.
Kiều Niệm Nô chỉ một cánh cửa khác.
Lý Lộ Từ chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc ở trước mặt Kiều Niệm Nô cũng không phải là lần đầu, nhưng hắn không cho rằng thích hợp thay đồ trước mắt Kiều Niệm Nô, thế nên hắn đi ra ngoài.
Cửa là cửa trúc. Mở cửa, Lý Lộ Từ mới biết đây là phòng ngủ của Kiều Niệm Nô.
Giống như tất cả các phòng ở đây, phòng ngủ của Kiều Niệm Nô cũng tràn ngập một mùi thơm của trúc. Trong phòng bày đặt đơn giản, dựa vào một bên cửa có một chiếc gương lớn, bên cạnh gương là chiếc tủ quần áo bằng gỗ, bên trên là váy áo cổ trang kiểu nữ. Bên kia chiếc gương là chiếc giường đơn nhỏ rộng không quá một mét, bên trên trải một chiếc chăn đơn mỏng, sau đó là một chiếc tủ quần áo lớn.
Hấp dẫn ánh mắt Lý Lộ Từ nhất vẫn là chiếc rèm cửa màu đen, chỉ là đi lại gần cửa sổ nhìn mới biết chiếc rèm cửa đó hóa ra là những dây nhỏ được chế từ tóc mà thành, từng sợi từng sợi một xuyên lại với nhau.
Loại tóc này, có rất nhiều câu chuyện và cảnh tượng kinh hoàng làm cho người ta liên tưởng đến nó. Nhiều tóc như vậy, dài đến hơn mét rưỡi, phủ lên chiếc cửa sổ rộng quá hai mét, treo ở đó thực khiến cho người ta dựng tóc gáy. Kiều Niệm Nô không thể có nhiều tóc đến như vậy, liệu có phải sau khi cô ta giết người, liền cắt tóc của người bị giết làm thành rèm cửa không?
Lý Lộ Từ bị câu chuyện bổ não của mình dọa cho sởn gai ốc, vội vàng cởi quần áo, mặc lung tung bộ trường bào cổ trang đó vào, vắt bộ quần áo rách tươm lên rồi đi ra ngoài.
Kiều Niệm Nô nhìn thấy Lý Lộ Từ đi ra, ánh mắt chợt tắt, vội nhìn đi chỗ khác:
- Anh mặc bộ trang phục này, đóng giả Trương Sinh có thể sánh bằng tôi rồi.
- Điều đó là đương nhiên, cô nên đóng Thôi Oanh Oanh mới đúng.
Lý Lộ Từ thuận miệng nói.
Kiều Niệm Nô quay đầu lại, trên gương mặt có chút ửng đỏ, lạnh nhạt nói:
- Nói linh tinh gì vậy?
Lý Lộ Từ vỗ nhẹ hai má, vội vàng xin lỗi:
- Chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đừng trách, đừng trách.
- Đi thôi.
Kiều Niệm Nô không nhìn lại hắn, khoát khoát tay.
Lý Lộ Từ đi ra khỏi căn nhà trúc, đi ra ngoài theo hướng con đường đá, giẫm lên ngọn cỏ, hắn có thể nhảy lên rất cao, nhưng không có được cái bản lĩnh đứng trên lá cây mà không rơi xuống như Kiều Niệm Nô, xoay một vòng mới phát hiện có con đường nhỏ bên cạnh khe đá. Vậy là hắn men theo con đường nhỏ đi xuống, chỉ cần xuống dưới chân núi này, trên đường sẽ có xe có thể đưa hắn về Trung Hải.
Kiều Niệm Nô nhìn Lý Lộ Từ đi khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa, về đến phòng, ngắm mình trong gương, gỡ búi tóc xuống, cẩn thận chải lại tóc rồi búi cao lên sau đầu, ngón tay thon dài mềm mại mở từng nút từng nút cúc, cởi dần áo khoác và váy.
Giống như một cô gái ngạo mạn từng nói, số lượng những người có thân thể tố chất như Kiều Niệm Nô trên thế giới này có hạn. Thân thể như của cô, vô cùng phù hợp với mỹ cảm và sự quyến rũ mà nhân loại tìm kiếm. Một thân thể nở nang nhuộm một mùi hương nồng ấm lẫn trong hương thơm thanh nhã của trúc, từng tia sáng xuyên qua làn tóc đen dệt thành bức rèm cửa, tinh xảo như dệt bằng ánh sáng.
Không còn sự lạnh lùng hờ hững như ngày xưa, Kiều Niệm Nô trong gương có một mỹ cảm nhẹ nhàng trầm tĩnh, thần thái trang nghiêm, giống như một cô gái đang chờ lấy chồng.

Kiều Niệm Nô mặc một bộ Hán phục treo trên giá áo, trên mặc chiếc áo tơ lụa màu trắng hoa xanh, bên trong mặc chiếc áo lót gấm màu tím.
Nhấc chiếc váy, đi vào trong bình phong.
Nhìn lên không trung, nhắm mắt lắng nghe tiếng lá trúc nho nhỏ, rất lâu sau đó, Kiều Niệm Nô nhíu đôi hàng mi, làn môi mỏng mềm mại, thở nhẹ một tiếng, giống như hạt châu rơi xuống.
- Oán không thể, hận không thành, ngồi không yên, ngủ không ngon.
Kiều Niệm Nô khẽ vuốt hai má, mặt đỏ bừng.
- Có một ngày liễu che ánh hoa, sương khuất vân bình, đêm khuya thanh vắng, thề non hẹn biển.
Đi ra khỏi bình phong, chân trần dẫm lên cỏ, Kiều Niệm Nô chậm rãi ngồi xuống.
- Tiết phong lưu Gia Khánh, phiến gấm cũng giống như tiền đồ, ân tình mỹ mãn, hai ta như bức tranh tự sinh.
Hát một đoạn, làn váy như hoa sen, đôi chân dài của Kiều Niệm Nô rơi xuống làn cỏ xanh. Cô nằm xuống, nhắm mắt lại.
Gió mát mây bay, tĩnh tại chờ một ngày mới đến.
Lý Lộ Từ cẩn thận dọc theo con kênh đá đi xuống núi, cuối cùng thấy được bóng trắng của đường quốc lộ vây quanh núi. Nhìn trái phải xung quanh không người, nhảy lên khỏi bụi rậm gai, đáp xuống đường quốc lộ.
Lúc lên núi không gặp bất kỳ chiếc xe nào, xuống núi Lý Lộ Từ chạy như điên cả con đường, xuống đến chân núi mới đột nhiên dừng lại, từ đằng xa nhìn thấy một chiếc xe buýt đang đi đến.
Trung Hải có liên lạc chặt chẽ với các thành thị xung quanh, loại xe buýt đường dài này rất nhiều. Lý Lộ Từ liên tục ngoắc, lái xe ghé mắt nhìn xung quanh, dừng xe lại.
Lý Lộ Từ lên xe, xấu hổ cười cười với lái xe, tìm chỗ ngồi xuống.
Vẫn có người không ngừng nhìn xung quanh, chỉ có điều người Trung Quốc càng ngày càng không có thói quen không đến gần người xa lạ, chỉ ham thích vây xem sự lạ.
Lý Lộ Từ đã quen thuộc với những ánh mắt này rất nhanh, tuy rằng cái cảm giác đó và khi Cosplay không giống, khi đó mọi người xem là cảm giác thú vị và thưởng thức, hiện giờ thuần túy là tò mò và nhàm chán nhìn chăm chú.
- Năm nay là năm 2012 sau Công nguyên, Tần Hán ba nước, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh đều đã diệt vong, hiện giờ là nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa năm thứ sáu mươi ba.
Lý Lộ Từ đang định lấy di động ra, xem An Tri Thủy có nhắn tin cho hắn không, một cô bé đang co người ngồi bên cửa kính xe bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy cổ và đầu óc cứng ngắc, chậm rãi quay lại nhìn cô bé.
Thời nay con gái dậy thì rất sớm, rất khó nhìn ra tuổi. Lý Lộ Từ nhìn cặp mắt to kia thấy ánh lên niềm vui bất ngờ, khẩn trương và một chút sợ hãi. Nhìn một cô gái mang khuôn mặt trẻ con, còn có thân mình nhỏ xinh ngây ngô, nếu đánh giá thì không khác An Nam Tú nhiều.
- Tại hạ Lý Bạch, nhân sĩ Đại Đường.
Lý Lộ Từ khẽ mỉm cười, chắp tay về phía cô bé.


Bình Luận (0)
Comment