Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 206


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 206: Tình cờ gặp mặt
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Bất cứ thương hiệu châu báu xa xỉ nào đều dựa vào việc chế tác vương miện mà tạo nên thương hiệu, bởi vì vật phẩm trang sức như vương miện không phải người nào cũng có tư cách có thể tùy tiện đeo.
Không người nào đeo vương miện tham dự tiệc tối mà không phải người đặc biệt, nếu không có thân phận như vậy, thì chỉ gây chuyện cười mà thôi.
Ngoại trừ một số cuộc thi hoa hậu, chân chính làm cho vương miện lộ rõ ra vẻ tôn quý, thân phận thanh lịch chỉ có vài phụ nữ thành viên hoàng thất hoặc là vương thất trên Trái đất.
Vương miện trước mắt thiết kế đơn giản hào phóng, dùng chất liệu và emy nghề khéo léo của người thợ để lộ rõ thân phận. Thứ này cũng không phải đồ giá rẻ dùng để chơi Cosplay mà một số xưởng nhỏ chế tác.
- Thứ này không phải thật chứ?
Bộ lễ phục màu đen và chiếc vương miện yên lặng nằm đó, Lý Bán Trang tránh sau lưng anh trai, cảm giác bất an.
Lý Lộ Từ cũng không biết, vương miện này khiến Lý Lộ Từ nhớ tới vòng cổ của An Nam Tú, cho dù không tiếp xúc những châu báu này cũng có thể liếc mắt một cái liền cảm giác được cái loại khí chất xa hoa này.
Bộ lễ phục màu đen phần lớn làm bằng tơ lụa, dưới ánh sáng phản quang lộ vẻ emo nhã khiêm tốn, lại có rất nhiều nụ hoa giống hệt nhau bằng tơ hoàn toàn che lụa vẻ láng bóng của lụa. Một lượng lớn vài dệt tối màu dệt lên khiến bộ lễ phục này có một khí chất trang nghiêm mà đoan trang, dương như là một bỗ lễ phục chỉ có thể mặc trong trường hợp nghiêm túc và trang trọng nhất.
Đương nhiên, tác dụng chính của nó là làm nổi bật vương miện, làm cho người em không tự chủ được chú ý tới chiếc vương miện lấp lánh giữa một mảng đen.
Trong hộp cũng không còn vật gì khác, chỉ có một bộ lễ phục và vương miện mà thôi.
- Ai đưa vậy nhỉ?
Lý Bán Trang tìm không thấy câu đề tặng.

- Em thích không?
Lý Lộ Từ hơi có chút phiền muộn.
- Thích, nhưng em nghĩ không thể nhận lấy.
Lý Bán Trang không cần miễn cưỡng mình nói không thích trước mặt anh trai.
- Vậy em đi học đi trước đi, anh xử lý.
Lý Lộ Từ thúc giục.
Lý Bán Trang gật gật đầu, cũng không lưu luyến bộ lễ phục không rõ lai lịch này, so với đồ vật này, quà sinh nhật anh trai chưa lấy ra càng làm cho Lý Bán Trang chờ mong hơn.
Lý Lộ Từ nhìn Lý Bán Trang rời khỏi, cửa phòng An Nam Tú đóng chặt, cúi đầu xem bộ lễ phục kia, mặt trầm xuống. Đồ vật này khiến lòng hắn sinh ra nhiều liên tưởng và bất an.
Đây chẳng phải thứ gì tốt, Lý Lộ Từ có dự cảm.
Lý Lộ Từ đến phòng bếp cầm cái bật lửa và kéo, xách thùng đi vào nhà vệ sinh, chậm rãi cắt lễ phục thành từng mảnh.
Bật lửa châm, Lý Lộ Từ nhìn bộ lễ phục từng chút cháy thành tro tàn, chạy vào nhà vệ sinh.
Chừng hơn nửa giờ, Lý Lộ Từ đã đốt một bộ lễ phục tinh mỹ đến độ vượt qua lễ phục của An Đông Dương thành tro, xả qua cống thoát nước.
Còn lại vương miện, Lý Lộ Từ vo nó thành một cục, cầm búa sắt nện xuống từng hạt bảo thạch thành bột, cũng xả xuống cống.
Về phần vàng bạc kim cương, Lý Lộ Từ nghĩ một chút, cầm nó ra ban công, ném thật mạnh lên trời.
Làm xong này tất cả, Lý Lộ Từ mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, bộ lễ phục và vương miện này khiến hắn nhớ tới lời nói của Kiều Niệm Nô, tuy rằng kia lời nói cũng không khiến Lý Lộ Từ sinh ra quá nhiều liên tưởng, cho dù hiện giờ cũng không chân chính để ý, nhưng những thứ này vẫn khiến hắn rất không thoải mái.
Chẳng qua là không thoải mái mà thôi, nhưng kẻ giấu đầu lòi đuôi tặng lễ nếu khiến hắn sinh ra liên tưởng như vậy, thật sự làm Lý Lộ Từ ghê tởm. Lý Lộ Từ làm như vậy nhưng hắn cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Em gái vẫn là em gái, Lý tử là Lý tử, không ai có quyền nói ẩn ý hoặc chỉ rõ thân phận Lý tử, cô ấy chỉ là em gái Lý Lộ Từ, còn cô là ai, Lý Lộ Từ không thừa nhận, cái gì cũng không tính.
Lý Lộ Từ bình tĩnh làm xong tất cả, chuẩn bị xuống nhà mới giật mình phục hồi tinh thần lại, tâm tình bảo vệ và độc chiếm Lý tử của mình không ngờ lại đến mức này! Hắn không chút nghi ngờ, nếu thật sự gặp cảnh Lý tử bị uy hiếp đưa đi từ hắn, hắn sẽ làm ra bất cứ chuyện tình kích động nào.
Kẻ kia chỉ đưa một bộ lễ phục đến, không chừng chỉ so sánh Lý tử với công chúa, mình lại liên tưởng đến lời Kiều Niệm Nô, làm ra chuyện này…
Lý Lộ Từ không vui, lại hơi hối hận vừa rồi kích động như thế, chạy xe điện đến trường học.
Nhìn thời gian, Lý Lộ Từ đốt lễ phục quá lâu, khẳng định đến muộn, tình huống như vậy chính không chỉ là muộn, cuối cùng còn phải bỏ rơi nhiệm vụ An Tri Thủy giao cho, An Tri Thủy nhất định sẽ oán giận hắn.
Nghĩ đến bộ dáng An Tri Thủy căm giận rầu rĩ, nếu còn có thể bĩu bĩu miệng tỏ vẻ không hài lòng thì hay, tâm tình Lý Lộ Từ không ngờ tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, chỉ cần ở cùng với An Tri Thủy sẽ rất vui. Lý Lộ Từ không nói cho An Tri Thủy, kỳ thật có đôi khi đùa được cô tức giận, xem bộ dạng tức giận của cô, Lý Lộ Từ cũng rất vui vẻ.
Mặc dù thế, Lý Lộ Từ vẫn tăng nhanh tốc độ.
Xuyên qua dòng xe cộ, Lý Lộ Từ gần đến trường.
Một cô bé cúi đầu đọc sách đột nhiên vụt ra, Lý Lộ Từ vội vàng phanh lại.
Không chỉ có Lý Lộ Từ vội bóp phanh, một chiếc xe Chevrolet Epica đen bên cạnh không nhìn thấy cô bế này, lái xe hoảng loạn phản ứng mất tự chủ, đầu xe đâm tới Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ khẩn trương nhảy xuống khỏi xe điện, xách hẳn cả cái xe lên, túm lấy cô bé kia vọt sang bên đường.
Lốp xe Chevrolet Epica ma sát trên mặt đất tạo thành từng vệt đen sì, mấy chiếc xe trước sau cũng phanh hết lại.
May mắn đoạn đường này không tính là chật chội, tốc độ xe cũng không mau, mới kịp phản ứng lại, không phát sinh tai nạn xe cộ.
Lái xe Chevrolet Epica là một người phụ nữ quàng một chiếc khăn lụa đen, cô ta xuống xe, bất chấp việc răn dạy cô bé kia đi đường không có mắt, chỉ há hốc miệng trừng trừng nhìn Lý Lộ Từ.
Vài lái xe đều ngồi trong xe nhìn xung quanh, càng nhiều người qua đường dừng chân dừng lại.
- Không có việc gì chứ?
Người phụ nữ trung niên há miệng thở dốc , kinh hãi hỏi Lý Lộ Từ.

- Không có việc gì.
Lý Lộ Từ lòng còn sợ hãi nói, cho dù hắn bị đụng khẳng định không có việc gì, nhưng xe điện hỏng thì hắn sẽ rất tiếc.
- Vừa rồi cậu vác xe điện lên chạy?
Người phụ nữ trung niên hoài nghi mình nhìn lầm.
- Thời khắc nguy cơ, đột nhiên sức mạnh bùng nổ... Tựa như có người nghe thấy con mình sinh ra cao hứng khiêng xe đạp xông lên bảy tầng... Ha hả, chuyện xưa thôi.
Lý Lộ Từ giải thích, lý do này cũng cũ quá.
Nhiều người có sức khỏe tốt, nghĩ lại cảm thấy chỉ có mấy người thành thị gầy yếu là không làm được mà thôi, mới ngạc nhiên về mình, dù sao cái xe điện cũng không tính là vật nặng ngàn cân gì.
Người đi đường và các lái xe cả kinh vây quanh xem một lúc, trong tiếng thúc giục mới dần dần dịu đi cảnh ách tắc giao thông.
Chiếc xe Chevrolet Epica cũng rời khỏi, bình thường gặp chuyện này phải mắng mỏ, tự mình muốn chết không ai cản, theo một số người, chỉ sợ có nguyền rủa ác độc mấy lần cũng không quá mức.
Lý Lộ Từ lúc này mới quay đầu lại xem cô bé kia, hẳn là không có việc gì.
- Lý Bạch!
Hai má Lý Lộ Từ giật giật, không phải là cái con bé Lý Thi Thi đầu óc có vấn sao?
Lý Thi Thi đang nắm chặt một phong bì dày, một tay lôi kéo Lý Lộ Từ, vẻ mặt hưng phấn nhìn Lý Lộ Từ, một chút cũng không giống người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
- Đúng là khéo thật.
Lý Lộ Từ cười trừ.
- Đúng vậy, vừa rồi em nhìn thấy anh thật là lợi hại, quả nhiên không hổ là kiếm tiên.
Lý Thi Thi mở lớn đôi mắt tràn đầy sùng bái:
- Cảm ơn chú đã cứu cháu.
- Không quan hệ, về sau cẩn thận một chút. Chú đi đây.
Lý Lộ Từ không muốn cùng cô bé giằng co nhiều.
- Chờ đã... Cháu nói chuyện với chú.
Lý Thi Thi khẩn cầu nói.
Người ta đã nói trắng ra như thế, Lý Lộ Từ cứ đi thẳng thì cũng ngượng, đành phải ngồi trên xe.
- Được rồi, tuy nhiên chú không có nhiều thời gian lắm, còn phải đi học. Vừa rồi sao cháu đột nhiên chạy từ đằng sau cây ra vậy? Cũng không thấy cháu đi từ bên cạnh ra.
Vừa rồi Lý Thi Thi dường như đột ngột địa xuất hiện từ sau một cái cây, nếu cô vẫn đi tới, người khác đã sớm thấy được.
- Ngay từ đầu cháu đang đợi đèn đỏ, cho nên dựa vào cây nhìn cây.
Lý Thi Thi giải thích.
Quả nhiên là con mọt sách, Lý Lộ Từ khuyên nhủ:
- Về sau đừng như vậy, đây không phải thói quen tốt, nhất bị người đụng phải, không ai cứu cháu .
- Đúng vậy, hiện giờ xã hội rất sa đọa, cũng chỉ có thời các chú là tốt. Nếu ở thời cổ, chuyện thấy chết không cứu rất ít gặp.
Hiển nhiên Lý Thi Thi không nghe ra điểm quan trọng, ngượng ngùng nói:
- Chú đã cứu cháu, ở chỗ chú khi đó có phải lấy thân báo đáp không?
Cơ mặt Lý Lộ Từ không tự chủ được giật giật, tự giác bỏ qua câu sau của cô bé.
- Cháu biết là tốt rồi, cho nên đi đường cẩn thận chút.

- Ừ, cháu đã biết, lời của chú cháu nhất định nghe.
Lý Thi Thi nặng nề gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Vừa rồi chú nói đi học, chú dạy học ở đâu sao? Thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được công tác. Tuy nhiên chú là Lý Bạch, khẳng định rất dễ dàng.
- Chú ở Đại học Quốc gia, học bài, sinh viên.
Lý Lộ Từ nhấn mạnh từng chữ một.
- Không hổ là Lý Bạch, có thể trực tiếp thi được Đại học Quốc gia, cháu quyết định, cháu cũng muốn thi Đại học Quốc gia.
Lý Thi Thi hạ quyết quyết tâm nói.
- Cháu vốn muốn báo danh thi Waseda.
- Chú học đại học năm hai.
Lý Lộ Từ rất vô lực.
- Waseda không tệ, cháu vẫn báo danh Waseda đi.
- Không hổ là Lý Bạch a, không ngờ có thể trực tiếp học năm hai! Chú học Hán ngữ chuyên nghiệp sao?
Lý Thi Thi hưng phấn nhảy dựng lên vỗ tay.
Lý Lộ Từ nhìn hai cái bím tóc đuôi ngựa của cô nhảy nhảy, thấy đau đầu, cha mẹ cô thật không dễ dàng.
- Chú học kế toán.
- Ồ, đúng rồi, không ai có tư cách dạy chú Hán ngữ. Học kế toán có thể nhanh chóng hiểu biết tình trạng kinh tế xã hội hiện đại, người giống chú nhất định có quyết tâm nắm rõ kinh tế cả thế giới, tựa như Đỗ Phủ cũng có lý tưởng tận lực làm thiên hạ hàn sĩ đều nở nụ cười.
Lý Thi Thi nặng nề mà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Anh nói cho em, anh không phải Lý Bạch, em là người hiện đại mà tin mấy thứ này sao?
Lý Lộ Từ thực không có biện pháp với cô bé.
Lý Thi Thi vẫn gật đầu:
- Tôi biết, chú phải dung nhập hiện tại xã hội này, trọng yếu nhất là chính là làm mình cũng tin tưởng mình là người hiện đại, đúng rồi, cảnh hội xã bối hiện đại chú cũng chuẩn bị tốt rồi sao?
- Không phiền em chuẩn bị.
Lý Lộ Từ nhìn thấy cô bé bắt đầu mong chờ muốn thử, vội vàng ngăn cản cô phát huy.
Lý Thi Thi rất thất vọng bĩu miệng.
- Hẹn gặp lại.
Lý Lộ Từ mặc kệ cô, thừa dịp cô còn chưa phục hồi tinh thần lại giữ hắn lại, khẩn trương chạy xe điện chạy vào trong trường học.
Toái Càn Khôn


Bình Luận (0)
Comment