Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 209


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 209: Cố vấn tư.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lúc Hoa Văn Hiên đi vào Nguyệt Mãn Lầu liền thấy được gương mặt mỹ nữ kia, vẫn không chút nào kiêu ngạo, thêm một thằng con trai cao lớn đang vùi đầu vào ăn.
Lý Lộ Từ, Hoa Văn Hiên biết người này, nhưng anh ta cũng không cần phải tỏ vẻ bản thân biết họ tên của hắn, bởi vì Lý Lộ Từ dường như cũng không biết anh ta, điều này đối với Hoa Văn Hiên mà nói, nếu chủ động nhận thức Lý Lộ Từ nhiều ít gì cũng có chút hạ thấp mình.
Dù sao anh ta cũng là Chủ tịch Hội học sinh, đối phương chỉ là sinh viên bình thường mà thôi.
Hoa Văn Hiên có ý với An Tri Thủy trong hội sinh viên không phải chuyện bí ẩn, cho nên luôn luôn có người chủ động báo cáo lại cho Hoa Văn Hiên động thái mới nhất của An Tri Thủy, Hoa Văn Hiên cũng biết Lý Lộ Từ.
- Các người họp, tôi ăn của tôi.
Lý Lộ Từ vô tình nói, trên thực tế hắn đối với Hoa Văn Hiên này không hề có hảo cảm, thậm chí không muốn tiếp xúc cùng người như thế, nhìn qua người như Hoa Văn Hiên so với sinh viên bình thường như mình, Mã Đức Lý, Tôn Ngạn Thanh thì mục đích đi vào Đại học Quốc gia hoàn toàn là hai đường riêng biệt.
Lý Lộ Từ cũng không cười nhạo Hoa Văn Hiên là ông cụ non, giờ còn thêm tác phong quan liêu, dù sao đối với người như Hoa Văn Hiên mà nói, đây mới là thành thục và điềm đạm, biểu hiện rằng họ đang ma luyện và tích lũy kinh nghiệm cho tiền đồ ngày sau.
An Tri Thủy nhìn thấy hắn dường như không ăn hết những thứ đã mua thì sẽ không đi, không nhịn được mỉm cười nhàn nhạt. Nếu dựa theo tính tình trước kia của An Tri Thủy, có người quấy rầy mình và bằng hữu, hoặc cô là sẽ để cho người đó rời khỏi, hoặc là sẽ trực tiếp cùng Lý Lộ Từ rời khỏi, nhưng Lý Lộ Từ nói cho cô, không thể không lưu lại thể diện cho người ta, trực tiếp vạch mặt nên ít làm thì hơn... nếu có tất yếu, thì cứ giao cho Lý Lộ Từ xử lý.

- Tốt, kia chờ cậu ăn xong, chúng ta sẽ bắt đầu.
Hoa Văn Hiên vẫn muốn Lý Lộ Từ rời khỏi, anh ta cảm thấy những người khác hẳn là hiểu được, đây là sự vụ bên trong hội sinh viên, Lý Lộ Từ ở đây thật sự không thích hợp.
An Tri Thủy nhìn Lý Lộ Từ mỉm cười khiến Hoa Văn Hiên vô cùng không thoải mái, bởi vì An Tri Thủy cho tới bây giờ vốn chưa từng cười với anh ta như vậy, chưa từng nghĩ tới, khi An Tri Thủy tươi cười lộ vẻ dịu dàng thực sự không ngờ lại động lòng người như thế.
Dù sao trước kia Hoa Văn Hiên coi trọng chỉ có điều ân phận củaAn Tri Thủy th, đối với tính cách của An Tri Thủy, Hoa Văn Hiên cũng không thích, anh ta cảm thấy người lãnh đạo hẳn phải có phong cách cá nhân và sức hấp dẫn, nhưng quá mức bộc lộ tài năng hoặc là không hiểu cách kiềm chế cũng không thích hợp.
Hoa Văn Hiên chưa từng coi Lý Lộ Từ trở thành đối thủ cạnh tranh của mình. Anh ta xem qua hồ sơ tư liệu của Lý Lộ Từ, bình thường không thể bình thường hơn, thậm chí là cái loại người ở tầng thấp nhất của xã hội này, so với thân phận của An Tri Thủy chênh lệch thật lớn.
Môn đăng hộ đối không phải chuyện cần thiết, nhưng nếu quá mức cho rằng không cần môn đăng hộ đối thì rất khó hạnh phúc với nhau. Hoa Văn Hiên tin tưởng trừ khi An Đông Dương hỏng đầu rồi mới có thể đồng ý chuyện của con gái với Lý Lộ Từ.
Nhưng nhìn An Tri Thủy luôn luôn tỏ thái độ cứng nhắc với bản thân lại biểu hiện quá mức thân mật với một thằng con trai không bằng Hoa Văn Hiên anh ta, điều này làm cho Hoa Văn Hiên ghen tị.
Đương nhiên, anh ta sẽ không biểu hiện ra ngoài, điểm ấy lòng dạ nếu không có anh ta cũng không đi đến vị trí hiện tại.
Hoa Văn Hiên làm Chủ tịch Hội học sinh bình thường nhất định phải chú ý thái độ gió êm biển lặng, không thể làm cho người ta cảm thấy anh ta không độ lượng. Dù sao Đại học Quốc gia cũng ở cấp Thứ trưởng, hội sinh viên trực tiếp nhận lãnh đạo của Đảng uỷ trường, Hoa Văn Hiên cảm thấy mình như thế nào cũng tương đương với Phó giám đốc sở hoặc là cán bộ cấp Cục.
Lý Lộ Từ là cái thá gì? Hoa Văn Hiên biết, mình và An Tri Thủy là người cùng một thế giới, Lý Lộ Từ là người của thế giới khác.
- Trước hết gọi món ăn đi, An Phó chủ tịch, cô còn muốn chọn cái gì sao? Trông cô như chưa ăn.
Đàm Hồng Kỳ cầm thực đơn nói, trước mặt An Tri Thủy chỉ có chút salad và điểm tâm mà thôi.
Cho dù Hoa Văn Hiên nói mọi người không cần Chủ tịch này Chủ tịch nọ, nhưng thực tế Hoa Văn Hiên vẫn xưng hô như cũ, Đàm Hồng Kỳ cũng sẽ không cho là thật, không gọi Hoa Văn Hiên là Hoa Chủ tịch chỉ sợ Hoa Văn Hiên còn có thể mang thù. Đàm Hồng Kỳ và Hoa Văn Hiên không qua lại, nhưng sẽ không vì việc nhỏ ở đây mà so đo.
- Không cần, tôi ăn xong rồi.
An Tri Thủy có chút ngượng ngùng nói, âm thầm cầu nguyện không ai biết mình và Lý Lộ Từ ăn chính là suất ăn tình nhân.
Không ai sẽ nghĩ đến An Tri Thủy sẽ vạch một miếng thịt bò nóng thành nát bét, còn chia phần ra ăn nữa chứ, những người khác đều chỉ cảm thấy đống chén đĩa hỗn loạn kia chỉ do mình Lý Lộ Từ xử lý thôi.
Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy cười, bảo người phục vụ mang cho mình và An Tri Thủy hai chén nước trái cây
Lúc Lý Lộ Từ ăn xong, đồ ăn Hoa Văn Hiên bọn họ cũng đưa lên, Hoa Văn Hiên không hề động chiếc đũa, nhìn Lý Lộ Từ nói:
- Vị bạn học này, muốn cùng ăn thêm chút hay không?
- Cảm ơn, không cần.
Lý Lộ Từ và An Tri uống nước trái cây.
- Về sau có cơ hội lại ngồi cùng nhau, bạn của An Phó chủ tịch tôi cũng muốn nhận thức.
Hoa Văn Hiên vươn tay đến bắt tay Lý Lộ Từ.
Hoa Văn Hiên cảm thấy Lý Lộ Từ hẳn là hiểu được ý tứ của anh ta, là lúc cút đi rồi, người bình thường biết xem sắc mặt đều biết lúc này mình hẳn là nên đi khỏi.
- Anh muốn đuổi tôi đi sao?
Lý Lộ Từ kinh ngạc hỏi.

Gương mặt tươi cười của Hoa Văn Hiên cứng đờ, đúng là bi ai... Tuy rằng Hoa Văn Hiên có ý tứ này, thế nhưng hỏi thế chẳng phải quá trực tiếp .
- Chúng tôi có một số việc muốn nói.
Hoa Văn Hiên tiếp tục uyển chuyển nói.
- Các anh nói đi, tôi nghe một chút.
Lý Lộ Từ sao có thể bỏ An Tri Thủy ở lại một mình rời khỏi. Hắn cũng phải thể nghiệm một chút khó chịu khi An Tri Thủy họp.
- Đây là cuộc họp hội ý của lãnh đạo hội sinh viên chúng tôi, học sinh bình thường không thích hợp tham dự. Đương nhiên, lúc chúng tôi chủ trì toàn bộ đại hội sẽ thông báo hướng đi mới nhất cho toàn sinh viên, chúng ta cũng phải nhận toàn bộ sự giám sát của sinh viên và giáo sư.
Hoa Văn Hiên giờ mới nói trắng ra, vừa nói như vậy cho dù người chậm chạp cũng có thể hiểu được thân phận của mình đi, Lý Lộ Từ không có tư cách nghe.
- Ồ, nếu An Phó chủ tịch tham dự, tôi sẽ nghe một chút.
- An Phó chủ tịch, đây là bạn của cô?
Hoa Văn Hiên cuối cùng cũng phải nhíu mày, làm lãnh đạo, anh ta không thể giữ mãi hình tượng nói chuyện dễ dãi kia, sẽ làm người khác quên tôn trọng, thường thường phải lộ ra chút uy nghiêm và mạnh mẽ, cảm giác cứng rắn mới là cách lãnh đạo lâu dài.
- Mọi người họp đi, chúng tôi đi trước, có kết quả rồi nói cho tôi biết một tiếng là được rồi.
An Tri Thủy cũng không nhịn được phải nhíu mày, Hoa Văn Hiên này luôn muốn đuổi Lý Lộ Từ đi, thật sự là buồn cười, nơi này rõ ràng là mình và Lý Lộ Từ tới trước, hắn là cái gì?
- Hay là nghe Hoa Chủ tịch có chỉ đạo gì đi. Là cố vấn tư của cậu, mình cần phải tham dự hội nghị như vậy, đây là chức trách của mình.
Lý Lộ Từ trấn an An Tri Thủy, đi cái gì mà đi, phải đi cũng là nhóm người Hoa Văn Hiên này đi.
- Cố vấn?
Hoa Văn Hiên và Đàm Hồng Kỳ đều kinh ngạc nhìn An Tri Thủy, tiểu Triệu thì nhìn Lý Lộ Từ, ngờ vực vô căn cứ hắn có phải có thân phận giống mình hay không.
An Tri Thủy cúi đầu, không biết Lý Lộ Từ muốn làm gì, tuy nhiên cô đương nhiên sẽ phối hợp với Lý Lộ Từ, bởi vì không am hiểu cách nói dối trắng trợn, đành phải làm bộ như cam chịu.
- Đúng vậy, tôi không phải thư ký, tôi là cố vấn tư của An Phó chủ tịch, tuy nhiên chức trách của tôi khá rộng, là trợ thủ, cũng là tham mưu, kinh tế cố vấn... Tôi học được kế toán, bác sĩ, thư ký, lái xe, vệ sĩ, trợ lý cuộc sống, người dọn dẹp, người sửa chữa, cái gì tôi cũng làm.
Lý Lộ Từ đặt cốc nước trái cây, sửa sang lại áo, nghiêm trang nói:
- Mọi người cũng biết, thân phận An Phó chủ tịch không tầm thường, không phải ai cũng có thể tùy tiện tới lui luận đàm với cô ấy. Về sau còn phải mở cuộc họp hội ý như vậy tốt nhất nói trước cho tôi một tiếng, tôi nhất định phải phối hợp an bài tốt thời gian học tập, cuộc sống và hoạt động khác với An Phó chủ tịch. Dù sao An Phó chủ tịch không giống sinh viên bình thường, đâu phải lúc nào cũng có thời gian đến nhà ăn ngồi.
An Tri Thủy bàn tay chống cằm, xoay đầu đi không cho những người khác nhìn thấy mình đã không kìm nổi sắp cười rộ lên, miễn bị bại lộ.
- Thật sao?
Tiểu Triệu không nhịn được hỏi, chức trách và quyền lực người này có thể lớn hơn so với cô. Người khác tới tìm Đàm Hồng Kỳ cô đều chỉ có thể giúp đỡ tìm người, người này giống như còn có thể quyết định An Phó chủ tịch gặp người nào, không gặp người nào.
- Đúng vậy, hai mươi phút nữa An Phó chủ tịch có một hoạt động quan trọng phải tham gia, cho nên mọi người họp hội ý đại khái còn có năm phút đồng hồ.
Lý Lộ Từ rất chuyên nghiệp nhìn thời gian biểu trên di động, tuy rằng bên trên cái gì cũng không có.

Năm phút đồng hồ có thể họp được cái gì? Hoa Văn Hiên đánh giá Lý Lộ Từ, không biết có phải hắn đang phản bác lại anh ta hay không, tuy nhiên ý Lý Lộ Từ nói Hoa Văn Hiên cũng nghe rõ, Lý Lộ Từ làm cố vấn cho An Tri Thủy, Hoa Văn Hiên trong mắt Lý Lộ Từ cũng thuộc loại phạm trù “Không phải ai khác”, “Sinh viên bình thường” vậy.
Lý Lộ Từ chỉ kém bước không nói thẳng, nếu Hoa Văn Hiên không có thông báo cho hắn trước để an bài, căn bản không có tư cách mở họp hội ý với An Tri Thủy.
- Còn ba phút, hoa Chủ tịch, anh còn ba phút. Nếu không có gì chuyện quan trọng lần sau họp đi, mời thông báo trước.
Lý Lộ Từ đã tiếp đơn thanh toán của nhân viên phục vụ.
- Lần sau đi.
Hoa Văn Hiên co giật cơ mặt, anh ta vô cùng mẫn cảm đối với loại biến hóa ngôn ngữ khí thế, thân phận địa vị mỏng manh này, cho tới nay đều là anh ta nắm chủ đạo, nhưng Lý Lộ Từ cho hắn một thân phận cố vấn không hiểu ra sao cả, như vậy Lý Lộ Từ cũng chỉ phụ trách với mình An Tri Thủy, thân phận của Hoa Văn Hiên căn bản không nằm trong phạm vi của suy xét và để ý Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ chỉ cần để ý An Tri Thủy, hoàn toàn không cần để ý Hoa Văn Hiên, từ bao giờ Hoa Văn Hiên đã bị xem thường như vậy? Nhưng anh ta không có tư cách yêu cầu Lý Lộ Từ rời đi, bởi vì người ta là cố vấn tư nhân của An Tri Thủy, trừ khi An Tri Thủy mở miệng, những người khác ai quan tâm ngươi là Chủ tịch Hội học sinh, hay là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Lý Lộ Từ cũng không đáp lại.
- Tốt lắm, đã đến giờ. An Phó chủ tịch, tôi đưa cô đi.
Lý Lộ Từ tính tiền, đương nhiên chỉ suất ăn tình nhân và hai cốc nước trái cây của hắn và An Tri Thủy.
- Thật có lỗi, hoá ra tôi còn có hoạt động phải tham gia.
An Tri Thủy cũng nhập diễn, có Lý Lộ Từ lấy lý do Hoa Văn Hiên không thông báo trước, Hoa Văn Hiên cũng không có lý do gì nhất định phải lưu An Tri Thủy lại họp, chỉ trách Hoa Văn Hiên không báo trước thôi.
Sau khi hai người rời khỏi Nguyệt Mãn Lầu An Tri Thủy hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, lôi kéo Lý Lộ Từ chạy đến phía sau hàng rào tre của Nguyệt Mãn Lầu thụ, vung tay đấm lên ngực Lý Lộ Từ:
- Từ bao giờ cậu thành cố vấn tư nhân của mình vậy? Cũng không sợ bị vạch trần sao?
- Chỉ cần cậu không phủ nhận, ai cũng không vạch trần được. Hơn nữa, mình vốn có ý như vậy, có việc cậu không muốn làm, mình lại không muốn cậu thành tội nhân, loại chuyện giữa người với người ghê tởm này đương nhiên để mình đến làm. Cái gã Hoa Văn Hiên khẳng định không hận được cậu, chỉ cảm thấy mình làm hỏng cơ hội cho anh ta bày kiểu cách nhà quan mà thôi.
Lý Lộ Từ không quan tâm nói.
- Cậu không sợ đắc tội với người ta sao?
An Tri Thủy vốn nghĩ Lý Lộ Từ chỉ muốn đùa giỡn Hoa Văn Hiên một chút mà thôi, khiến cô cảm thấy ngọt ngào là Lý Lộ Từ đều có bản năng kháng cự và địch ý rất mạnh với những gã con trai có ý tiếp cận cô, cũng như chuyện bức tranh ở thư viện lần trước vậy.
- Vì Thủy Thủy, cái gì cũng không sợ.
Lý Lộ Từ luôn luôn là người tốt tính, nhân duyên ở lớp và khoa cũng không tệ, nhưng hắn đã sớm nói với An Tri Thủy, An Tri Thủy trong mắt hắn là hoàn mỹ, tuyệt không hy vọng người khác coi An Tri Thủy thành một thiên kim đại tiểu thư điêu ngoa xấu tính. Muốn duy trì hình tượng của cô, lại không muốn cô miễn cưỡng bản thân ngồi ngây ngốc với nhân sĩ nhàm chán như Hoa Văn Hiên, chuyện đắc tội với người đương nhiên phải để Lý Lộ Từ làm.
Toái Càn Khôn


Bình Luận (0)
Comment