Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 242


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 242: Sự kinh hãi và niềm vui bất ngờ.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ rời khỏi tầng hầm, lên tầng trên, tầng một không ngờ là vụ sở kế toán viên cao cấp, xem cái cổng rách nát, nghe chừng không còn hoạt động nữa, bình thường có ít người vào, Lý Lộ Từ liếc mắt một cái, bên đó cũng có người nhìn hắn, lộ ra vẻ kinh ngạc rồi sau đó lại đi làm việc của mình.
Lý Lộ Từ sẽ không coi khu nhà phía bên cạnh trường đại học Quốc gia không biết đang làm gì trở thành kiến trúc thương nghiệp, vượt qua đường giới hạn ghi - Nhà trên đang thi công, không phận sự miễn vào- , tầng hai thì sạch sẽ sáng sủa hơn.
Rất nhiều cánh cửa, Lý Lộ Từ nhìn chiếc chìa khóa trong tay, ngẩn người, sau đó mới phát hiện ra chỉ có duy nhất một cánh cửa mở được, mở cửa ra, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc máy tính, một chiếc bàn làm việc, một chiếc ghế xoay mát xa và một chiếc tủ quần áo, nhìn qua cũng chỉ là một chiếc phòng bình thường.
Lý Lộ Từ mở tủ quần áo, quả nhiên đây là phòng của Kiều Niệm Nô, đều là quần áo nữ, thậm chí còn có cả áo ngực hai mảnh, Lý Lộ Từ liếc mắt một cái, hương thơm bay ra mê mẩn cả người khiến Lý Lộ Từ không tự chủ được khoa chân múa tay một lúc, cái áo ngực hai mảnh đo có thể bao vây kín thì Lý Lộ Từ dùng một tay cũng không thể nắm giữ.
Lý Lộ Từ không dám nhìn nhiều, quần áo tầng trên vẫn là loại Hán phục. Không có trang phục của đàn ông, Lý Lộ Từ đành phải cầm một bộ trang phục thời Hán mà Kiều Niệm Nô dùng khi hát kịch mặc vào..
Không có cách nào, so với bộ quần áo rách tung tóe máu chảy đầm đìa cũng tốt hơn, huống chi trong Đại học thành còn không ít người mặc quần áo nhố nhăng hơn rất nhiều, câu lạc bộ Cosplay, câu lạc bộ Hán phục cũng không dừng lại ở một hai cái, cũng không có gì là kì quái.
Lý Lộ Từ nghi hoặc mối quan hệ của Kiều Niệm Nô và Kiều Bạch Y, Kiều Bạch y tuy rằng ngạo mạn, không biết lượng sức mình nhưng không thể không thừa nhận hắn thật phi thường, đẹp trai, phong độ. Kiều Niệm Nô cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, hai người này lẽ nào lại là anh em?
Nhưng Kiều Bạch Y ghen tị, hiểu lầm Lý Lộ Từ và Kiều Niệm Nô có quan hệ, vậy thì không phải là anh em… Cũng không chắc, nếu đổi lại chính mình và Lý tử thì dù hắn không làm chuyện ngu xuẩn đến vậy, chắc chắn cũng sẽ ghen tị.
Có quan hệ với mình sao? Lý Lộ Từ lười nghĩ nhiều, giáo huấn Kiều Bạch Y một chút, đã không có việc của Lý Lộ Từ. Mặc dù hắn tự tin vào khả năng của mình nhưng đồng thời cũng âm thầm nhắc nhở mình không được giống như Kiều Bạch Y. Kiều Bạch Y trước khi gặp Lý Lộ Từ vẫn luôn tỏ thái độ cao ngạo, đứng trên cao quan sát thế nhân, nhưng động tới Lý Lộ Từ sẽ chết rất thảm. Lý Lộ Từ cảm thấy nếu mình giống như Kiều Bạch Y, không kiêng nể gì trêu chọc người khác, nói không chừng kết cục của Kiều Bạch Y sẽ là kết cục của mình trong tương lai.

Quả nhiên chỉ có công chúa An Nam Tú mới là người duy nhất trên thế gian kiêu ngạo như thế mà lại có đủ khả năng chống đỡ cho cái ngạo mạn của cô. Nghĩ tới An Nam Tú, Lý Lộ Từ lại vô tình nhếch miệng cười mỉm.
Sau khi Lý Lộ Từ rời khỏi căn nhà, cửa sau liền đóng lại, Kiều Bạch Y được đưa lên tầng nảy, một chiếc trực thăng đứng trên nóc nhà, vài gã mặc tây phục khiêng một chiếc hòm bạc xuống dưới, nhân viên công tác đưa Kiều Bạch Y qua, một bên hỏi tình hình.
Kiều Bạch Y nằm trên bàn phẫu thuật, hơi thở mong manh, chiếc dao phẫu thuật màu đen chớp nhoáng màu hồ quang.
- Nước Mỹ tiếp xúc với khoa học kĩ thuật sớm hơn chúng ta, thế nên chúng ta vẫn còn rất lạc hậu… Khó có được mấy người xuất chúng… Đáng tiếc Kiều Bạch Y lại bị đánh thành ra thế này… nước Mỹ mặt ngoài thì nói hợp tác, chỉ sợ họ không thực sự muốn giúp đỡ, Kiều Bạch Y mà bị tàn phế, chúng ta sẽ bị tổn thất quá lớn.
- Ai lại khiến Kiều Bạch Y thành ra như vậy? Chẳng lẽ Kiều Niệm Nô lại tự mình ra tay? Hay là…vị này?-
- Không phải Lý Lộ Từ-
- Người Trung Quốc? Sao lại không thu vào trong?-
- Vị này phải là người rất quan trọng thì phải, kích điện...
Kiều Bạch Y động đậy, từ từ mở mắt.
Hồi lâu sau, Kiều Bạch Y được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật,chuyển đến một phòng khác.
- Thế nào?
- Xem tình hình hồi phục, dù sao chúng ta cũng như xếp đá vượt sông, chẳng biết đến khi nào mới biến chuyển được.-
- Được, mọi người đi thôi, có gì liên hệ sau.-
Kiều Bạch Y mặt không có chút biểu cảm nghe mọi người nói chuyện, sau đó cửa phòng mởra, đèn không sáng, một người phụ nữ đến gần giường bệnh.
- Tiểu Nô…-
- Ta đã cảnh cáo ngươi không được gọi ta như thế, không tôn trọng bề trên gì cả?
Tiếng nói của cô gái rất lạnh nhạt, không có chút ấm áp nào hết.
Kiều Bạch Y không nói gì, trong giọng nói có phần oán độc:
- Tại sao phải như thế? Nếu như chị phản đối, mẹ thương chị như vậy, căn bản là sẽ không miễn cưỡng chị!-
- Vì sao ta phải phản đối?
Giọng điệu cô gái có vẻ cảm thấy buồn cười.
- Hắn căn bản là không phù hợp với Chị!
Kiều Bạch Y căm giận bất bình.
- Ồ, tại sao không xứng?
Cô gái thấy kì quái hỏi :
- Hắn không phải rất mạnh sao? Ngươi nằm ở trong này giống như xác một con chó chết, vì ngươi dám uy hiếp đến em gái đó.

- Hắn may mà chiếm được vài thứ mà thôi, nếu không có cô gái kia, hắn chẳng là gì hết!
Kiều Bạch Y oán hận, đối phương chỉ may mắn mà thôi, nếu mình có may mắn này, bây giờ Kiều Bạch Y cũng đủ để trở thành người mạnh nhất, mà đối phương hiện tại vẫn đang đần đồn sống qua những ngày chẳng chút tham vọng.
Người con gái cười ha hả, vô cùng chói tai.
- Kiều Bạch Y, ngươi còn có thể buồn cười hơn nữa sao? Hắn mạnh hơn ngươi nhiều, so ngươi với hắn ngươi mới thật đáng chê cười, không phục à?-
Kiều Bạch Y nắm chặt hai tay, phẫn nộ, chỉ có điều hắn mãi mãi sẽ không làm gì người con gái này, chỉ có thể chờ đợi tìm cơ hội báo thù thôi, cái tên kia không hề có tâm tiến thủ, cũng không thể mạnh mẽ hơn được.
- Ngươi cũng không biết mình thua hắn ở điểm gì sao? Ngươi nói hắn may mắn, vậy còn ngươi? Gặp được mẹ không phải là may mắn sao? Trước khi gặp mẹ ngươi là cái gì? Một tên trộm hay một kẻ lưu manh? Ngoài lừa bịp người khác ngươi còn có thể làm gì? Giống như người không có gia đình vậy, sa đọa trở thành kí sinh trùng. Hắn ư? Hắn tự chăm sóc bản thân, nuôi dưỡng em gái, dựa vào sức mình cố gắng, vẫn đường hoàng làm người, ngươi là cái thá gì chứ?
Khuôn mặt người phụ nữ nấp trong bóng tối, thở ra hơi thở lạnh như băng.
- Nể tình vì đã cùng lớn lên, ta có thể dễ dàngtha thứ cho quá khứ của ngươi, không xem thường ngươi, nhưng hiện tại ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm.
- Tổ trưởng…
Từ giọng nói của cô gái cảm giác được hơi lạnh, Kiều Bạch Y mặt vốn đã tái nhợt càng cắt không còn giọt máu, hắn biết rõ điểm đáng sợ của người phụ nữ này.
- Việc làm của ngươi ngày hôm nay khiến ta rất thất vọng, ngươi có biết khiêu khích bề trên nghĩa là thế nào không.
Cô gái quay người chuẩn bị rời đi.
- Khiêu khích bề trên? Hắn được coi là thượng cấp sao?
Kiều Bạch Y không rõ, không muốn bị trừng phạt một cách không rõ ràng, hơn nữa người phụ nữ này dường như chuẩn bị động thủ, tuyệt đối là một chuyện khiến người ta không lạnh mà run.
- Ngươi chọn khiêu khích ta, ngươi không phải không nhìn hắn vừa mắt sao? Vì ta phải không, ngươi biết rõ mối quan hệ của ta và hắn… Dù cho hắn không tán thành, nhưng đó là việc của hắn, không liên quan đến ta. Chỉ cần ta nhận thức được mối quan hệ này, ta sẽ thực hiện nghĩa vụ, ai khiêu khích hay động đến hắn chính là động đến ta!
Cô gái mỉm cười, trong tiếng cười mang theo sự lạnh lùng đáng sợ:
- Ngươi chẳng lẽ không rõ sao? Tình cảm đối với những người như chúng ta luôn là sự việc không quan trọng, quan trọng là biết rõ thân phận mình, biết mình nên làm cái gì. Nếu như ta có thân phận như thế, ta sẽ làm chuyện tương ứng. Ngươi còn không biết rõ thân phận của mình, chờ ngươi hồi phục rồi, ta sẽ đến phế ngươi một lần nữa, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể hiểu được.
Người con gái nói hết, nhẹ nhàng đi ra cửa, như cẩn thận chăm sóc hắn, sợ ảnh hưởng tới hắn nghỉ ngơi.
Kiều Bạch Y đằng sau cánh cửa bị áp lực từ tiếng bước chân làm khó thể thở được, giống như trái tim bị cô gái dẫm gót giày cao gót lên vậy.
Lý Lộ Từ lái xe về nhà, chờ đèn đỏ, lái vụt đi, lúc đi qua một cây ngô đồng cổ thụ, một người phụ nữ từ cây nhảy ra, chặn chiếc xe của hắn lại.
Lý Lộ Từ cuống quít dừng xe lại, chống chân xuống đất, dừng xe lại, bánh xe cọ xát rất mạnh xuống đất khét lẹt.
Đây là lần thứ 2 trong ngày bị người ta chặn đầu xe lại.
- Điên rồi à?
Lý Lộ Từ hoảng sợ, suýt chút nữa nhảy ra ngoài, dắt xe vào lề đường, chỉ vào mũi của Lý Thi Thi mắng lên.
Lưng đeo cặp sách, mặc một bộ đồng phục học sinh gồm váy và áo tây, mặt mũi Lý Thi Thi tái nhợt, tỏ ra sợ hãi. Vừa rồi chiếc xe chạy nhanh tới đến mức phát ra gió khiến váy của cô bị tốc lên. Lý Lộ Từ dẫm chân phanh lại làm xe trượt ngang, dừng ngay trước người cô, nếu như hắn có chút sai lầm thoi thì Lý Thi Thi đã bị đâm phải rồi.
- Cháu… cháu vốn nghĩ muốn an toàn thì phải nhảy ra, ai… Ai biết khoảng cách trong gương và thực tế nó lại như thế…

Lý Thi Thi ánh mắt đỏ bừng nói.
- Cháu muốn cho chú một niềm vui bất ngờ.
- Em thật là đáng sợ!
Lý Lộ Từ sợ nhất là những cô bé không có đầu óc như thế này, thật đáng sợ.
- Được rồi, đừng tức giận. Cháu cũng không cố ý.
Lý Thi Thi nói bằng giọng rất khổ sở:
- Lý Bạch, cháu để lại số điện thoại cho chú, vì sao lại không gọi cho cháu?
- Anh không phải là Lý Bạch!
Trò đùa dai ngu ngốc nhất chính là hại chính mình, Lý Lộ Từ đã phạm phải việc này.
- Chú rõ ràng là thế mà!
Lý Thi Thi chỉ vào quần áo của Lý Lộ Từ hỏi:
- Lý Bạch, cháu để lại số điện thoại, nhưng vì sao lại không gọi?-
Người bình thường sẽ không nói lại vấn đề lần nữa một khi mà đề tài đã bị ngắt đoạn, rồi lại lặp lại cùng một câu hai lần. Người bình thường cho dù cùng nói một sự việc, hai lần nói sẽ có ít nhiều khác nhau, nhất là lần thứ hai thường là nội dung phong phú hơn hoặc phải cẩn thận hơn. Nhưng Lý Thi Thi đã thuật lại hoàn toàn, kiểu nói chuyện của cô khiến Lý Lộ Từ thấy đầu óc của cô không bình thường khó có thể kết nối với người thường, thở dài một hơi:
- Lúc anh rửa tay thì mất rồi.
- Cháu viết lại cho chú.
Lý Thi Thi hưng phấn đứng lên, cầm bút bi viết lên tay Lý Lộ Từ:
- Cháu thích nhất là viết vào tay của người khác.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ, thầm nghĩ muốn nhanh thoát khỏi cô, sau đó nhìn thấy Lý Thi Thi đang cầm tay hắn viết hai số nhưng không có viết tiếp, chỉ là chờ ai đó xem nó.
- Hô…hô…hô…
Lý Lộ Từ học cái sự giả tạo không thể giả hơn được nữa từ An Nam Tú, tiếng cười quá lợi hại.
Lý Thi Thi rất vừa lòng, cô vui vẻ viết số điện thoại.


Bình Luận (0)
Comment