Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 316


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 316: Cuộc chiến giữa công chúa và quan hầu.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú bị Lý Lộ Từ nhéo má lôi ra ngoài cửa phòng, vội vàng nhìn ngó xung quanh, may mà không bị ai phát hiện, nếu không thì rất mất mặt. Cô ta là công chúa điện hạ, việc mất mặt như vậy bị người khác nhìn thấy thì không thể không giết người diệt khẩu được.
Như vậy An Nam Tú vẫn còn lấy con kiến Đại Bá Vương Long đập cửa phòng mấy cái, rồi lại đạp hai cái rồi mới rời đi.
- Tên Lý Lộ Từ xấu xa, làm đau đầu ngón chân ta rồi.
An Nam Tú lẩm bẩm đi về phòng của mình, nhìn thấy Lý Bán Trang đang ngồi ở đó lật đi lật lại một quyển sách.
- Cô xem chắc là hiểu đấy.
An Nam Tú nói, cô ta xem không hiểu là chuyện rất bình thường, Lý Bán Trang xem không hiểu cũng là chuyện rất bình thường.
Lý Bán Trang chẳng thèm để ý tới lời An Nam Tú nói, không phải An Nam Tú thừa nhận Lý Bán Trang hay cho rằng Lý Bán Trang lợi hại hơn cô ta, có thể xem hiểu những thứ mà An Nam Tú xem không hiểu là rất giỏi rồi, ý của An Nam Tú là muốn nói Lý Bán Trang là sinh vật cấp thấp, cho nên mới có thể hiểu được những văn tự của sinh vật cấp thấp.
- Cô nói một cô gái không có đầu óc lại không có ngực, tại sao lại không thể làm cho đàn ông nảy sinh nhu cầu sinh lý chứ?
An Nam Tú không thể hiểu nổi hỏi, ôm con kiến ngồi đằng sau Lý Bán Trang nhìn xuống dưới chân.

- Anh trai tôi không có đầu óc thì cô còn thích anh ấy không?
Mặc dù câu hỏi của An Nam Tú khiến cho cô ấy rất đau đầu nhưng cô ấy vẫn cứ trả lời.
- Lúc tôi xem “tình thâm sâu Vũ muội muội” trong đó một cô gái ngu ngốc nói, rốt cuộc anh thích con người tôi hay bộ mặt của tôi? Câu hỏi này của cô ngu xuẩn y như vậy.
An Nam Tú từ chối trả lời câu hỏi không có trình độ gì cả này.
Tình thâm sâu Vũ muội muội? Nếu An Nam Tú có thể gọi An Tri Thủy là An Thủy Thủy, tự tiện đổi tên của người khác cũng là quyền lực của cô ấy, Lý Bán Trang thì không nhớ rõ những lời thoại trong bộ phim này như thế nào nữa.
- Bản năng sinh sản của giống đực là cả một quá trình kế thừa, mục đích tìm đối tượng giao phối kỳ thực đều không liên quan gì tới đầu óc và ngực cả, cũng có nghĩa là không có đầu óc và ngực thì giống đực vẫn có thể giao phối như cũ. Nhưng Lý Lộ Từ sao lại hoàn toàn không có hứng thú gì đối với người không có đầu óc và ngực, hơn nữa lại cực kỳ phản cảm?
An Nam Tú lại quay lại câu hỏi này.
- Nếu anh trai tôi mà có cảm hứng thì người cực kỳ phản cảm sẽ là tôi. An Nam Tú cô làm tôi kinh tởm quá.
Lý Bán Trang đứng dậy, vừa xỏ chân vào dép thì lập tức cảm nhận trong dép có một hòn đá, không cần nói chính là Tú Tú. Cô vứt nó ra ngoài rồi chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa.
- Làm sao vậy?
Lý Lộ Từ mở cửa ra.
- Đổi phòng, đổi phòng, anh đi dỗ bảo bối Công chúa của anh ngủ trước đi. Em thực sự không thể trả lời nổi những câu hỏi mà cô ta hỏi nữa rồi, em sợ cô ấy sẽ bám lấy em mà hỏi câu hỏi tại sao anh không có hứng thú với người không có đầu óc và không ngực.
Lý Bán Trang vừa rồi không cẩn thận đã tưởng tượng ra một chút, sau đó bỗng nhiên dựng tóc gáy.
Lý Lộ Từ do dự một chút thì bị Lý Bán Trang đẩy ra ngoài, theo Lý Bán Trang thấy thì lúc này xử lý Công chúa đã là trách nhiệm không thể chối từ của anh trai rồi.
Lý Lộ Từ nhận được tác động mạnh hơn so với Lý Bán Trang nhiều, dù sao hắn cũng còn tận mắt nhìn thấy, cứ cho là biết được đó là ảo giác nhưng lại có thể nhìn thấy rất rõ như có thực vậy, không có sự khác biệt.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ đi vào phòng bên cạnh.
- Không được nhắc tới vấn đề cái gì mà con gái không có đầu óc nữa đâu.
Lý Lộ Từ ra điều kiện trước,
- Sau đó rồi đi ngủ.
- Vậy anh phải bế tôi.
An Nam Tú đang đứng trên giường giơ hai tay ra, con kiến Đại Bá Vương Long liền rơi xuống dưới chăn. Mặc dù An Nam Tú luôn nói là con kiến Đại Bá Vương Long này quan trọng như Lý Lộ Từ, thỉnh thoảng cũng có lúc không quan trọng bằng Lý Lộ Từ, thỉnh thoảng lại quan trọng hơn. Nhưng trên thực tế mỗi lần cô giơ hai tay ra để Lý Lộ Từ ôm thì cô đều vứt con kiến Đại Bá Vương Long đó xuống.
Lý Lộ Từ vòng tay ra sau mông cô, An Nam Tú thì ngồi lên cánh tay hắn rồi bị bế lên. Lý Lộ Từ giở chăn ra đặt cô ấy vào trong sau đó ôm chặt lấy cô ấy vào lòng rồi cuấn một vòng chăn, chăn cuộn hai người lại với nhau. Lý Lộ Từ gối đầu lên gối một cách thoải mái, ôm chặt An Nam Tú không thể cử động được, sau đó cứ như thế nhìn cô ta.
An Nam Tú ngẩng đầu lên nhìn hắn, trừng mắt lên, cảm thấy bị hắn ăn hiếp liền không cam tâm giãy dụa định đứng lên.
- Thả tôi ra!
Chăn bị Lý Lộ Từ cuấn một vòng nằm đè lên rồi, An Nam Tú có giãy dụa thế nào cũng không được, vì thế bắt đầu cảnh cáo Lý Lộ Từ.
- Không thả ra, như vậy cũng tốt.
Lý Lộ Từ lại cảm thấy rất thoải mái, trời sinh ra lồng ngực và khuỷu tay của người đàn ông là thiếu một người phụ nữ. Loại cảm giác này rất nhiều lúc đàn ông cần, bọn họ hiểu được dấu hiệu của tình yêu mỹ mãn là có một người con gái nằm ở đó. Cho nên có rất nhiều bộ ảnh cưới đều có một tấm ảnh chụp tư thế một người phụ nữ nằm trong lồng ngực của người đàn ông.

Nhưng có những lúc không phải vì tình yêu cũng cần loại cảm giác này, ví dụ con gái nằm trong lòng bố, những cái ôm của anh chị em và cả công chúa điện hạ và quan hầu của cô ấy.
Lúc này hai tay của An Nam Tú bị để nằm yên phía trước, đây là điều khiến cô cảm thấy không được tự nhiên nhất. Bình thường cô ôm cổ Lý Lộ Từ, nắm tay Lý Lộ Từ, hoặc là nhảy lên lưng Lý Lộ Từ, nhưng tuyệt đối không có lúc nào như thế này cả.
An Nam Tú sẽ không cho rằng Lý Lộ Từ sắp xếp như vậy, vì thế ngón tay của cô ấy vòng quanh phần bụng dưới của Lý Lộ Từ, sau đó đụng phải chỗ đó của Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ!
An Nam Tú giận dữ.
- Lại cái gì nữa đây?
Lý Lộ Từ khẽ thả lỏng chăn ra để cô ấy có thể tự do cử động, vì vừa bị ngón tay cô ấy chạm vào.
- Lẽ nào tôi với người phụ nữ không đầu óc không ngực đối với anh mà nói là có ý nghĩa giống nhau sao?
An Nam Tú rất tức giận, Lý Lộ Từ mà dám nảy sinh nhu cầu sinh lý với cô ta, cô ta tự nhiên sẽ không thể tha thứ được. Nhưng điều mà làm cho cô ta càng không thể tha thứ là hắn hoàn toàn không có phản ứng gì, cô ta không cho phép là một chuyện, Lý Lộ Từ không có phản ứng lại là một chuyện. Điều này chứng tỏ rằng cô ta không có sức hấp dẫn, Lý Bán Trang cũng nói như vậy.
- Đã nói là không nhắc tới vấn đề đó mà.
Lý Lộ Từ thở dài.
- Vậy anh giải thích khẩn trương, tại sao lại như vậy!
An Nam Tú vẫn tức giận như cũ.
- Sau này khi ôm tôi đều phải có phản ứng!
- Vô cớ gây sự.
Lý Lộ Từ đối với An Nam Tú cũng không tới mức bảo sao làm vậy, những yêu cầu không giống ai của An Nam Tú quả thực là rất nhiều. Lúc bình thường thì Lý Lộ Từ đều nói lý lẽ với cô ấy hoặc là nói rõ rang, chỉ có điều hôm nay Lý Lộ Từ bị ảo giác của cô ấy kích thích, thực sự là không thoải mái.
- Tôi muốn như vậy!
An Nam Tú phát giác ra hai tay của mình có thể tự do hoạt động rồi, cô đưa tay lên tóm cổ Lý Lộ Từ lắc lắc.
- Không được, không có phản ứng là không có phản ứng!
Lý Lộ Từ cũng túm vào eo cô lắc lắc.
- Lý Lộ Từ xấu xa, Lý Lộ Từ đáng chết! Lý Lộ Từ ngốc nghếch! Lý Lộ Từ đáng ghét!
An Nam Tú vừa lắc cổ hắn vừa há miệng ra cắn vào mũi Lý Lộ Từ.
- An Nam Tú thối tha, An Nam Tú đáng chết, An Nam Tú ngốc nghếch, An Nam Tú đáng ghét!
Lý Lộ Từ lại nói trả, cái mũi bị An Nam Tú cắn ướt sũng, cái mùi vị sữa ngọt ngào lại thoang thoảng bay vào mũi, Lý Lộ Từ tránh sang một bên rồi quyết định phản kháng cắn lại cô ta một cái.
Hai người cứ cắn mũi nhau lăn lộn trên giường, một lát sau An Nam Tú chiếm thế thượng phong, vì không biết lúc nào cô ta đã bỏ tay ở cổ Lý Lộ Từ ra và túm vào chỗ đó của Lý Lộ Từ. Như vậy động tác của Lý Lộ Từ sẽ trở nên chậm trễ, sau đó bị cô ấy nhân cơ hội áp chế. Nhưng Lý Lộ Từ cũng biết chọc cười cô ta, An Nam Tú cố nhịn cười cũng vẫn phải mở miệng, Lý Lộ Từ lại có thể nhân cơ hội cắn mũi cô ta.
Một lúc sau An Nam Tú đã thở hồng hộc, dù sao cô ta cũng chỉ là con gái, sức của con gái thì kém xa con trai, hơn nữa Lý Lộ Từ lại là một tên con trai có thể đánh chết trâu.

Lý Lộ Từ cũng mệt đổ mồ hôi đầu, không tiêu hao hết bao nhiêu sức lực nhưng cảm thấy rất mệt, An Nam Tú thực sự rất biết hành hạ cho người khác.
Lý Lộ Từ nằm thẳng trên giường, An Nam Tú nằm gối lên ngực hắn, ngực hai người đều thở lên phập phồng.
Vạt áo sát nách của An Nam Tú bị lật lên để lộ vòng eo thon cùng làn da mịn màng, có chút mồ hôi nóng và dính, dường như có thể cảm giác được nhiệt dưới làn da đang bốc hơi lên.
Lý Lộ Từ mồ hôi ướt hết áo, dính vào áo của An Nam Tú cũng ướt luôn, vì thế hai người nằm cạnh nhau qua hai lớp áo ướt. Lý Lộ Từ có thể cảm nhận được sự mềm mại của An Nam Tú, đó là một cảm giác của vẻ đẹp ngây thơ của thiếu nữ, khiến cho người ta không khỏi bị cảm giác này run rẩy tâm hồn.
- Tôi sợ cô rồi đấy? Coi như cô thắng.
Lý Lộ Từ không so đo với An Nam Tú, tranh giành thắng thua với cô chẳng có ý nghĩa gì cả. Lý Lộ Từ cảm thấy càng gần gũi thì càng có thể bao dung, nếu không thì tình cảm là giả dối bất lực. Tình cảm của Lý Lộ Từ và An Nam Tú không phải là sự giả dối bất lực, thực ra đâu chỉ có Lý Lộ Từ bao dung cho An Nam Tú. An Nam Tú cũng đang bao dung cho Lý Lộ Từ, đương nhiên sự bao dung của cô ấy tuyệt đối không giống với người bình thường. Nhưng đối với cô ấy mà nói, đó cũng là vì Lý Lộ Từ rất quan trọng trong lòng cô ấy mới làm cho cô ấy thể hiện ra.
- Vốn dĩ là tôi thắng mà.
An Nam Tú lại sờ sờ vào chỗ đó của Lý Lộ Từ rồi lại bỏ ra, ôm chặt cổ của Lý Lộ Từ, nở ra nụ cười ngượng ngùng nói:
- Anh thích tôi mà.
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, bản thân hắn cũng không chú ý tới nhìn thấy nụ cười của cô ấy, lại không khỏi quên đi chuyện kia. Tuy rằng bản năng của cơ thể có xảy ra phản ứng trong lòng vẫn một mực mềm mỏng:
- Công chúa của tôi ơi, tôi thích cô, không phải cái thích của cơ thể mà thích ở trong lòng, thích đến nỗi để cô ở trong lòng đó, biết không?
- Tôi biết.
An Nam Tú kiêu ngạo gật gật đầu rồi lại cúi đầu xuống có chút ngại ngùng nói nhỏ:
- Tôi chính là muốn cơ thể anh cũng thích, tôi muốn đầu óc anh thích tôi, cổ anh thích tôi, mắt anh thích tôi, mũi anh thích tôi, tai anh thích tôi, miệng anh thích tôi, hai tay, hai chân anh thích tôi, còn cả cái động vật nhỏ kia cũng thích tôi nữa.
- An Nam Tú?
Lý Lộ Từ há miệng, cảm giác cái gì đó đắng đắng trong cổ họng, ngửi được mùi sữa ngọt ngọt trên người An Nam Tú trong lòng cũng có chút se lại.
- Lý Bán Trang nói, nếu tôi cứ là một đứa trẻ mãi, thì anh sẽ có cớ để thơm tôi, bế tôi, chiều chuộng tôi. Thực ra có một số những cảm xúc mà anh có tìm bao nhiêu lý do đi nữa thì cũng không thể che dấu được.
An Nam Tú nhìn vào mắt Lý Lộ Từ, cặp lông mi dài nhẹ rung lên, mi mắt chớp xuống, che kín đôi mắt đẹp kia, cặp môi mềm ướt khẽ mở ra.
- Thực ra bây giờ cũng có thể …
Chiếc miệng nhỏ đưa tới, gần hơn nữa rồi chạm vào nhau.
Hôn môi công chúa đi, quan hầu!


Bình Luận (0)
Comment