Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 390


Rời khỏi phố đồ cổ, Lý Lộ Từ quay đầu nhìn lại, Phật Nghê Thường lại đóng cửa, việc làm ăn của cô dường như cũng tùy vào tâm tình, tiền kiếm được nhiều nhưng cũng rất phóng khoáng, hôm nay không biết ăn lời được bao nhiêu từ An Tri Thủy, phỏng chừng một tháng không làm cũng không sao.
Trở lại khu nhà, Lý Lộ Từ gọi điện trước cho Lý Thi Thi xác định dưới nhà không có một con cá mập thật lớn, sau đó mới đưa An Tri Thủy cùng nhau về nhà.
- Đây là chị An Tri Thủy, Lý Thi Thi.
Lý Lộ Từ giới thiệu đơn giản.
- Chị ấy là người lần trước cùng đi chơi với em và Tú công chúa, mà không tham gia sinh nhật của chị ấy.
- Chị đẹp thật đấy.
Lý Thi Thi thán phục hâm mộ.
- Em biết, chị Lý Tử bảo nếu thấy chị thì phải gọi là chị dâu.
An Tri Thủy đỏ ửng mặt, Lý Tử quả thật là coi chính cô thành chị dâu, bằng không nếu chỉ là nói đùa khẳng định Lý Tử sẽ không nói với người khác.
- Miệng Thi Thi ngọt thật.
Lý Lộ Từ cười ha hả.
- Đây mà là ngọt miệng sao? Là gọi nhầm rồi.
An Tri Thủy trừng mắt nhìn Lý Lộ Từ, lại nói với Lý Thi Thi:
- Thi Thi, chị là bạn của anh ấy, không phải chị dâu.
- À, không vấn đề, chị Lý Tử nói, nếu như chị nói như vậy, em chỉ cần bảo tương lai sẽ là như vậy, bây giờ gọi cũng được rồi.
Lý Thi Thi chiếu theo lời chỉ bảo của Lý Bán Trang nói.
- Lát nữa chị phải gọi điện cho Lý Tử.

An Tri Thủy đỏ mặt chuẩn bị tìm Lý Bán Trang nói chuyện, làm giảm bớt sự xấu hổ của mình.
- Lúc này là giờ nghỉ trưa của chị ấy.
Thế là An Tri Thủy liền gọi điện, Lý lộ Từ nhìn An Nam Tú ngồi ở trên sô pha vẻ mặt rầu rĩ không vui, hoàn toàn không thèm nhìn Lý Lộ Từ và An Tri Thủy.
- Chưa ăn cơm phải không, tôi đi làm, muốn ăn gì?
Lý Lộ Từ cũng không kỳ quái vẻ mặt của An Nam Tú, cô có thể cao hứng vì những chuyện mà người bên cạnh vô pháp lý giải, cũng có thể tức giận vì những chuyện người khác vô pháp lý giải.
- Lý Lộ Từ kho tàu, Lý Lộ Từ hấp, Lý Lộ Từ chiên dòn, Lý Lộ Từ luộc...
An Nam Tú cần một quyển thực đơn, cúi đầu giở trang, không ngừng đọc:
- Lý Lộ Từ cắt lát, Lý Lộ Từ hầm đậu, Lý Lộ Từ xào củ cải cay, Lý Lộ Từ vừng đen, Lý Lộ Từ dược thiện...
(*Dược thiện: món ăn nấu từ các loại cây thuốc, lấy ăn thay uống thuốc)
- Thế tôi đi tắm sạch sẽ đã rồi tự nhảy vào nồi.
Lý Lộ Từ bi phẫn nói:
- Cô muốn ăn phần nào? Hay là ăn một bữa Lý Lộ Từ toàn yến?
- Ghê tởm.
An Nam Tú không thèm để ý mình là người đề xuất ra các món Lý Lộ Từ, lười biếng tựa vào ghế, vuốt ve bụng, dùng chân đạp Lý Lộ Từ.
- Hai chúng ta sắp chết đói rồi, nhanh nấu cơm đi.
Lý Lộ Từ vừa vào bếp nhìn, còn phải chỉnh lý lại bếp đã, Lý Thi Thi ngượng ngùng nói:
- Tú công chúa đổ hết chỗ thức ăn em làm đi, làm cơn rang trứng, kết quả thất bại, hai đứa còn chưa ăn cơm.
- Đi ra ngoài đi, làm xong rồi sẽ gọi em.
Lý Lộ Từ lấy từ tủ lạnh ra những món muốn làm trưa nay, Lý Thi Thi cũng không dùng bao nhiêu, chỉ lãng phí một cân thịt bò cùng một bát cá muối mà thôi.
Lý Lộ Từ phỏng chừng món Lý Thi Thi cũng có thể ăn, dù sao đôi khi cô cũng làm ở nhà nhưng không phù hợp với yêu cầu của An Nam Tú, cho nên An Nam Tú cũng không cho Lý Thi Thi ăn, muốn khoe khoang tay nghề làm bếp của mình, kết quả chính cô cũng không ăn nổi.
Hai cô bé ở nhà bị đói cũng không biết ra ngoài ăn, Lý Lộ Từ lắc đầu, nhanh chóng làm, An Nam Tú đến giờ thì thế nào cũng phải ăn cơm, cô không chịu được lâu, nếu không rất dễ nổi cáu.
Trong chốc lát, Lý Lộ Từ làm xong gà luộc, đậu hầm xương, thịt xào củ cải cay và thạch vừng đen.
- Tuy rằng không phải là Lý Lộ Từ luộc, Lý Lộ Từ hầm đậu, Lý Lộ Từ xào củ cải cay, thạch Lý Lộ Từ vừng đen… Nhưng vẫn có thể ăn.
Lý Lộ Từ một bên lấy cơm, một bên nói với An Nam Tú.
Mặt An Nam Tú không thay đổi sắc cầm lấy bát cơm, tuy nhiên cũng biết Lý Lộ Từ vì lấy lòng mình mới làm những thứ này, chính mình nói tùy tiện hắn đều có thể dụng tâm làm, An Nam Tú cũng có chút cao hứng, tuy nhiên cũng không nói cho hắn, không thể để hắn nghĩ rằng An Nam Tú rất dễ hết giận.
- Em thích ăn thạch vừng đen nhất rồi, nhưng em không biết làm, nhìn thấy thạch đặt trong tủ nhưng em cũng không dám động vào.
Lý Thi Thi gắp một miếng, chưa ăn đã chảy nước miếng, vội vàng lấy khăn tay lau miệng.
- Anh cũng rất thích ăn.
Lý Lộ Từ thích ăn cái này vì nó dễ no.
- Lý Lộ Từ, còn nhớ chuyện trước đây chúng ta đã nói không?
An Tri Thủy vỗ nhẹ một cái, nhắc nhở Lý Lộ Từ.
- Cái gì?

Lý Lộ Từ cũng không nhớ rõ lắm.
- Lúc ăn cơm trưa?
An Tri Thủy không vui nhắc nhở.
- À, ý anh là em muốn nói chuyện nào chúng ta đã nói qua, chuyện này anh vẫn nhớ. Sau này anh sẽ chuẩn bị ba phần cơm trưa.
Đương nhiên Lý Lộ Từ nhớ rõ chuyện này, đại học năm ba tập trung rất nhiều tiết chuyên ngành, cơ bản là buổi sáng buổi chiều đều có tiết, cũng có thể nói là những ngày buổi sáng học hết tiết về nhà ăn cơm đã không còn.
An Nam Tú đương nhiên là thoải mái hơn, tuy nhiên cô cũng không đi học hay về nhà một mình, đợi chờ đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì nhàm chán phiền muộn, dù sao cô ngồi xổm ngắm kiến đều có thể ngồi nguyên ngày.
- An Nam Tú, ăn xương.
Mặc dù An Nam Tú không thể lớn, nhưng Lý Lộ Từ vẫn gắp xương cho cô, Lý Lộ Từ vẫn có ý đồ giúp cô duy trì cân đối dinh dưỡng.
An Nam Tú nhìn khúc xương trong bát, nhíu mày, rất không tình nguyện cắn một miếng, tựa như sẽ ăn tới sang năm luôn, kỳ thật cô thích ăn đậu trong đậu hầm xương thôi.
- Thi Thi, đừng ăn mỗi bánh gạo.
Nhìn thấy Lý Thi Thi không ngừng gắp bánh gạo, Lý Lộ Từ đẩy đôi đũa của cô ra, tuy rằng đẩy đũa của người khác là không lễ phép, những Lý Lộ Từ không thèm để ý, Lý Thi Thi cũng không để ý, gắp một miếng thịt gà, ánh mắt vẫn nhìn về phía bánh gạo, tính toán chính mình gắp và miếng món khác rồi lại gắp bánh gạo, anh Lý Bạch sẽ không ngăn cản mình.
An Tri Thủy cười nhìn Lý Lộ Từ, vẫn luôn cảm thấy Lý Lộ Từ chăm sóc em gái thành thói quen rồi, nuôi hai cô bé, vẫn có dáng làm anh như trước.
An Tri Thủy đột nhiên muốn thành một cô bé như vậy, nếu như thế, Lý Lộ Từ cũng sẽ không tùy tiện ôm cô, luôn luôn cực kỳ thân thiết, chiếu cố một cách đương nhiên? An Tri Thủy nghĩ thì đỏ mặt, ngậm miếng cơm thật lâu.
Có anh trai thật là tốt, An Tri Thủy nghĩ, nhưng cô cũng không oán cha mẹ không cho cô một người anh, bởi vì nếu cô có anh trai liệu người ấy có giống Lý Lộ Từ không? An Tri Thủy chỉ nghĩ muốn để Lý Lộ Từ làm anh cô thôi, người khác thì không cần.
Ăn xong cơm trưa, Lý Lộ Từ dọn bát đi vào bếp, An Tri Thủy đi đến.
- Em vào làm gì?
Lý Lộ Từ thuận miệng hỏi.
- Em rửa bát cho.
An Tri Thủy lấy dũng khí nói.
- Không cần.
Lý Lộ Từ không tự chủ được cười, An Tri Thủy chắc chưa từng rửa bát.
- Anh làm cơm, em nên rửa bát, không thể chỉ biết ăn.
An Tri Thủy cảm thấy như vậy không tốt, cô cũng không còn bé như An Nam Tú và Lý Thi Thi nữa.
- Lần sau, lần này em làm khách, lần sau cho em rửa.
Lý Lộ Từ nhìn những ngón tay trắng nõn non mịn của cô, không muốn tay cô dính mỡ, huống chi hắn cũng định tự rửa.
- Đừng xem thường em, lúc tiểu học em cũng từng rửa bát, cha không có khen em mà còn mắng người hầu rồi đuổi việc.
An Tri Thủy còn nhớ rõ chuyện này, thật sự là làm người ta có chút thương tâm, trực tiếp làm cho lòng nhiệt tình học làm gia vụ của An Tri Thủy đả kích không còn gì.
- Được, em đã nói thế thì em rửa đi, làm vỡ bát rồi nhớ bảo anh dọn, không phải là sợ em làm vỡ, mà là sợ em bị mảnh vỡ cắt vào tay.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài.
An Tri Thủy chịu không nổi Lý Lộ Từ, đẩy hắn ra ngoài.
Lý Lộ Từ thanh nhàn ngồi trên sô pha xem TV, An Nam Tú ngồi cách xa hắn, nhưng lại duỗi chân dài ra, đầu ngón chân không an phận, cứ tìm cách kẹp ngón tay Lý Lộ Từ.
Lý Thi Thi lấy nước chanh ra, bỏ thêm đá, mỗi người một cốc, Lý Lộ Từ uống một ngụm, thật là sảng khoái.

- Xoảng.
Thanh âm lanh lảnh, Lý Lộ Từ thở dài, bỏ cốc nước chanh xuống, chuẩn bị đi dọn dẹp.
- Anh đừng bước tới đây. Em đi lấy chổi quét, đừng nhặt lên.
An Tri Thủy còn có ý đồ chứng mình mình vẫn đang nắm được toàn cục, việc nhà đều có thể làm, có sai lầm rồi cũng có thể giải quyết được hậu quả.
Lý Lộ Từ lại ngồi xuống.
- Xoảng.
Lý Lộ Từ nhịn, vốn tưởng rằng chuyện những đại tiểu thư lần đầu rửa bát là làm vỡ trên Tv rất khoa trương bởi vì chuyện này vốn chẳng khó khăn gì, nhưng An Tri Thủy đã chứng minh, sáng tác luôn bắt nguồn từ cuộc sống.
- Xoảng.
An Nam Tú nhìn Lý Thi Thi, Lý Thi Thi nhỏ giọng nói:
- Cái thứ ba.
- Cô ta vốn là kẻ ngốc, một chút năng lực tự đảm đương cũng không có, một tý việc nhà cũng không làm, ngoại trừ việc đồ đến giơ tay, cơm đến há mồm, cô ta còn có thể làm gì?
An Nam Tú coi thường không thèm để ý nói.
Lý Lộ Từ không thể nói gì hơn nhìn An Nam Tú, có điểm khâm phục, rất nhiều người không làm nổi việc gì cả, khi nhìn thấy người khác cũng như vậy, tuy rằng cũng sẽ vui sướng vì thấy người khác gặp nạn, nhưng hơn phân nửa là cảm thấy đồng bệnh tương liên, tự an ủi rằng chính mình không phải là duy nhất. Nhưng An Nam Tú cô lại có thể không cần lo lắng mà phê bình người khác, làm cho người ta còn cho rằng cô là chuyên gia làm việc nhà.
- Ít nhất là người ta còn làm, còn hơn một số người chẳng những không làm, còn thích đi đả kích người khác.
Lý Lộ Từ không nhịn được đáp trả lại An Nam Tú.
- Anh dùng cái loại đại từ phổ biến một số người để nhét tôi vào làm đối tượng châm chọc của anh sao?
An Nam Tú có chút không xác định được hỏi.
- A, cô cũng còn biết mình biết ta đấy.
Lý Lộ Từ ca thán ngạc nhiên.
- Đương nhiên là tôi tự biết mình biết ta, anh cho rằng voi phải bắt chước khỉ học leo cây sao? Anh cho rằng các Hoàng đế cổ dại phải có một cái gánh màu vàng sao? Anh cho rằng người thống trị hiện tại còn phải lo lắng tới việc gải phóng mặt bằng ở Trung Nam Hải sao?
An Nam Tú kết hợp động vật cùng nhân loại, cổ đại và hiện đại để chúng minh cô căn bản không cần làm chuyện này.
- Cùng là một việc, người khác nhau sẽ có tiêu chuẩn khác nhau, tôi không làm chuyện này, chỉ là do tôi không muốn, cũng không cần, nhưng đây cũng không phải là lý do tôi châm chọc cô ta. Anh có biết không? Hy vọng anh cũng học được tự hỏi, bởi vì anh nên sớm nhận ra, bất kể là cái gì tôi đều làm chính xác, nếu anh có ý kiến đó nhất định là vấn đề từ phía anh, tự kiểm điểm lại đi.
An Nam Tú thất vọng nhìn Lý Lộ Từ lắc đầu, dùng một câu chấm dứt đoạn giáo huấn của cô.
- Gỗ mục không thể khắc được.
Lý Lộ Từ yên lặng đứng lên, yên lặng rời đi, quay đầu lại nhìn An Nam Tú, một người quá mức cường đại a.


Bình Luận (0)
Comment