Editor: Mễ ĐồngCố Hàm Sương chọn thời điểm thích hợp nhất để thu dọn đồ đạc trở về Cố gia.
cô vẫn chưa kết hôn, ở lại đây hai ngày ra vô mấy lần chắc chắn sẽ bị người khác chú ý, nhưng cứ ở đây mà không ra ngoài thì lại không ổn lắm, đến lúc đó không biết sẽ bị truyền ra tin đồn nhảm nhí gì nữa.
Lần trước đã mua quá nhiều đồ, cô chỉ chọn một ít đồ dùng ngày thường, cất đồ đạc Thẩm Diệu mang đến vào rương, chỉ lấy một vài đồ đạc đơn giản để mang theo, về sau…… có thể dùng đến.
Lục Văn Tinh đứng ở một bên khoanh tay lại, gắt gao nhăn mày lại không buông ra.
“không cần lo lắng, em không phải là không chịu được đả kích đó, lần này chỉ là việc ngoài ý muốn, là do em đã không cẩn thận, về sau sẽ không như thế nữa.” cô an ủi.
Lục Văn Tinh một chút cũng không yên tâm. hắn bỗng nhận ra, cô gái nhà mình mặc dù có tài nhưng cũng có chút mới mẻ, thời điểm ngốc nghếch cũng thật là ngốc. hắn lớn như vậy rồi, thực sự chưa thấy người nào sinh sống ở một thành phố lâu như vậy rồi mà còn có thể đi lạc, không thể ngờ đến cô còn có thể có mặt như vậy, nếu không nói ra, người khác chắc chắn nghĩ đó là chuyện cười trẻ con.
Nhưng hắn vẫn nghĩ có những lời không nên nói ra, cô gái này không để tâm, nhưng hắn thì phải lưu tâm, chỗ nào cũng đều có nguy hiểm, vậy nên chỉ có thể một bên lo lắng, một bên thì suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể bảo đảm cho cô an toàn.
Cố Hàm Sương tuyệt đối không biết vì mình không biết đường xá công công là gì nên đã bị người khác gắn cho cái mác ngốc nghếch. Người hiện đại lần đầu đi du lịch cũng có thể bị lạc đường, huống chi nàng ở cổ đại đến đây, cái gì cũng không biết, nàng lúc trước cũng chưa từng ra cửa.
cô xắp xếp gọn gàng mọi thứ, cùng Lục Văn Tinh lưu luyến không rời, biết hắn buổi chiều còn có mộtcuộc họp, nên mới cho tài xế lái xe đưa mình trở về biệt thự Cố gia.
Bố Cố và Đinh Nhu đều không có ở nhà, Cố Hàm Sương kéo rương hành lý đi lên lầu, lại đối diện với Cố Mẫn.
“Ui, chưa đến đâu vào đâu đã đến trụ trong nhà người ta, không để ý đến thanh danh cũng không thèm để thể diện người nhà vào mắt, đã vội vàng cho không người ta.”
Hai ngày nay tính tình Cố Mẫn rất là không tốt.
Lâm Trọng vừa mới xác định quan hệ với cô ta thì ngay sau đó liền giảm sút tình cảm, làm việc bên ngoài vất vả lắm mới về, lại biến mất không thấy hình dáng, ngẫu nhiên gặp mặt thì cũng lãnh đạm, tinh thần lúc nào cũng không tập trung, cô thực sự hoài nghi bọn họ có phải đang yêu nhau hay không.
Cố Hàm Sương thì lại mất tích.
Ngày đó cô cố tình bảo tài xế tách ra, chính là vì muốn trêu cợt Cố Hàm Sương, cho cô ta thấy rõ vị trí của mình.
Trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện này, nhớ lúc đó, đối phương buổi tối sẽ mang khuôn mặt xám xịt mà trở về, trên bàn cơm miễn cưỡng nói cười vui vẻ. Bởi vì cô ta không có chỗ để đi, bạn bè có thể nhờ vả cũng không có.
Ngày đó Cố Hàm Sương không trở về, cô cũng chỉ cho rằng cô ta bướng bỉnh, bỏ tiền đi ngủ ở khách sạn. Ai ngờ ngày hôm sau ba Cố nhận được điệ thoại của Lục Văn Tinh nói Cố Hàm Sương đang ở chỗ hắn.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, Cố Hàm Sương đã không còn là ngừơi không có chỗ để về. cô cảm thấy mình đang có cảm giác không thể khống chế người khác, vì vậy thấy cô ta liền bắt đầu mỉa mai.
Cố Hàm Sương đột nhiên quay đầu, yên lặng nhìn cô ta.
Cố Mẫn đều nói những lời vô tâm, nhưng vừa vặn lại đụng phải chỗ đau của nàng.
Là cô nghĩ đơn giản, dù kiếp này hay kiếp trước, cô đều không ra tay với Cố Mẫn, lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì cô khinh thường.
Nhưng mà bây giờ mới phát hiện, đối với những người có ý nghĩ xấu xa, không thể không để ý. Bởi vì không chừng một ngày nào đó cô ta có một ý xấu nho nhỏ thì lại có thể khiến cho người khác rơi vào hiểm cảnh.
Cố Mẫn bị cô nhìn chằm chằm đến phát run, liền có chút bực bội: “Ngươi, ngươi có ánh mắt đó là có ý gì?”
Cố Hàm Sương đã thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ tay áo: “Hôn sự này ván đã đóng thuyền, chỉ ở nhờ đã bị kêu là không màng thể diện, thế chưa đâu vào đâu đã vội vàng buôn bán cho người ta thì gọi là gì?”
cô cười ác độc: “không biết xấu hổ?”
Cố Mẫn sửng sốt trong chốc lát, mới hiểu được lời nói của cô là có ý gì, lập tức khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
cô…… cô có ý gì? Chẳng lẽ cô ta đã biết? Tại sao có thể……
Trong nháy mắt cô ta liền thấy chột dạ, sau đó lại là thẹn quá hóa giận: “cô nói cái gì……”
Tiếng mắng chửi người đột nhiên im bặt, bởi vì Cố Hàm Sương bỗng nhiên tiếp cận, một bàn tay hung hăng nắm lấy cổ áo, chóp mũi giống như muốn để ở trên mặt.
“không cần có ý đồ khiêu khích tôi Cố Mẫn, bằng không tôi không thể đảm bảo lần sau cô còn có may mắn như vậy hay không…… Ta có thể ra tay với cô hay không.”
Cố Mẫn chưa bao giờ bị khuất nhục như thế này, cô muốn nói chuyện, muốn chửi ầm lên, muốn mang gương mặt hung hăng kia kéo trở về.
Nhưng lại phát hiện mình mất đi âm thanh, thân thể không chịu theo khống chế, đại não cũng trống rỗng, tất cả sau cùng chỉ còn lại nước mắt trong trẻo trong đôi mắt.
Cố Hàm Sương nhìn chằm chằm cô ta, dần dần thu hồi khí chất sắc bén, cô buông ra tay, kéo hành lý lên lầu, chỉ để lại đối phương đang một mình ngơ ngác mà đứng tại chỗ.
Khoảnh khắc bị kẻ bắt cóc kia đè ở trên mặt đất, cô chỉ nghĩ tới nếu có thể tồn tại khả năng trở về, nhất định phải cùng Cố Mẫn chết chung.
Nhưng mà hiện tại cô cũng không có chịu bất kỳ tổn thương nào, Lục anh làm cô không cần phải oán hận…… cô không oán hận chính mình, cũng buông tha cho Cố Mẫn…… Phúc đến lần này, chỉ nguyện từ nay về sau ai cũng được yên ổn, không gặp sự tình nào nữa.
Tai sao nàng lại biết Cố Mẫn đã……, rất đơn giản, ở giáo phường, tư ma ma có cả một kho bản lĩnh chuyên môn xem người thế nào, cô gái đó có nguyên vẹn hay không, chỉ xem mày cùng với tư thế điđường, là có thể đoán được tám chín phần.
Tuy ở đó cô sống đau khổ, nhưng cũng không phải kẻ điếc người mù, thấy nhiều, tự nhiên cũng học được nhiều.
Tuy không có tác dụng gì, nhưng đối phương đụng vào họng súng, dùng tới mặc dù thấy ghê tởm nhưng cũng khá tốt.
********
Hôm nay lúc dùng cơm chiều, trừ người đang ở nước ngoài du học là Cố Bác, Cố gia tụ tập đông đủ, lại còn có thêm Lâm Trọng.
Cố Mẫn ngồi đối diện với Cố Hàm Sương, nhiều ngày qua cô ta đã an tĩnh không ít, nhìn thấy Cố Hàm Sương cũng chỉ như đang thấy không khí.
Cho đến hôm nay mới linh hoạt trở lại, không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Trọng, còn thỉnh thoảng kề tai hắn nói nhỏ, thể hiện hai người thân mật.
Xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân, bố Cố và Đinh Nhu đối với Lâm Trọng rất khách khí.
Nhưng hắn lại có chút thất thần, đôi mắt không chịu nghe theo khống chế mà nhìn về phía Cố Hàm Sương đang ngồi đối diện.
Cố Hàm Sương yên tĩnh mà ăn cơm chiều, không tham dự vào cuộc nói chuyện, nên tất nhiên khôngthấy được người ở đối diện thường thường đưa ánh mắt về phía mình.
Quả nhiên lúc ăn uống chỉ có thể thực sự vui vẻ khi ăn với người khiến mình thật sự cảm thấy thoải mái, khi ở cùng với Lục anh trong căn nhà nhỏ kia so với ở chỗ này thực sự sảng khoái hơn nhiều.
Cố Mẫn còn ríu rít không ngừng, cô đã buông chiếc đũa, gật gật đầu với mọi người: “Con ăn no rồi, mọi người từ từ dùng bữa.”
“Đứa nhỏ này……” Bố Cố nhìn bóng dáng của cô rồi lẩm bẩm một câu, rồi nhìn Lâm Trọng xin lỗi cười cười: “Đều do chúng ta cưng chiều quá, làm cháu chê cười rồi.”
Lâm Trọng vội vàng tỏ vẻ mình không thấy ngại.
Khi mời khách ăn cơm thì chủ nhân không được rời đi trước, Hàm Sương sao lại không biết? Nhưng côghét phải cùng bọn họ giả vờ vui vẻ, cũng không muốn nhìn tiết mục ân ái của hai người bọn họ, đời trước cô nhìn quá nhiều rồi.
Huống hồ bố Cố và Đinh Nhu hai người trưởng bối vẫn còn trong bữa tiệc, nên cô không phải là chủ nhân Cố gia, làm như vậy nói thật cũng không thể xem là thất lễ.
Biệt thự Cố gia ở trên sân thượng có hoa, lều và ghế nằm, Cố Hàm Sương rất thích nơi này, bình thường lúc thích sẽ đến đây ngồi xuống, xắp xếp suy nghĩ của mình cho chu toàn.
Hôm nay cô mang theo trà lên lầu, lại phát hiện ra cái nơi từ trước đến nay đều thanh tịnh laị có người xuất hiện.
Lâm Trọng đưa lưng về phía cô, đang đứng ở trước một gốc cây tường vi, cẩn thận đoan trang, nghe được tiếng bước chân, xoay người lại: “Hàm Sương……”
bước chân Cố Hàm Sương dừng lại, mỉm cười gật gật đầu với hắn: “anh Lâm.”
Lâm Trọng đứng ở trước giàn trồng hoa, phía sau là một mảnh vườn rộng đỏ bừng sắc hoa.
Dù thế giới thay đổi, hắn vẫn giống như kiếp trước, mặt mày tuấn tú, khí chất nho nhã, hơn nữa học hành uyên bác, không biết có bao nhiêu thiếu nữ phải say mê mơ mộng.
Cố Hàm Sương đã từng vui mừng vì mình có thể có được vị hôn phu như vậy, nhưng mà hiện tại, à phải từ rất lâu trước kia, nội tâm cô đã không còn gợn sóng.
Lâm Trọng không biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ dùng ngữ khí ôn hòa mở miệng: “Nghe nói em gần đây có viết kịch bản, có gặp phải cái gì khó khăn không? không muốn tôi giúp em xem qua một lần sao?”
Nếu là Cố Hàm Sương thật kia, nhất định vui đến điên luôn rồi, rốt cuộc anh Lâm cũng đã nguyện ý thân thiết với cô, người cùng thảo luận với cô lại làvHera Crick.
Nhưng mà Cố Hàm Sương của hiện tại hoàn toàn không biết Hera Crick là ai, cũng không nghĩ bản thân muôn tiếp cận anh Lâm, nàng lắc đầu cười khẽ: “Chỉ là vì quá rảnh rỗi nhàm chán, viết ra mấy thứ linh tinh thôi, không lo lắng cái gì cả, Lâm anh không cần để ở trong lòng.”
Lâm Trọng dừng lại một chút, ánh mắt muốn xem kỹ, lúc này mới phát hiện Cố Hàm Sương so với trước đây không giống nhau.
hắn chuyển câu chuyện: “Em và Lục Văn Tinh……”
Cố Hàm Sương thực sự dứt khoát gật đầu: “Muốn kết hôn.”
Lâm Trọng nhíu nhíu mày, trong giọng nói lộ vẻ không đồng tình rõ ràng xem lẫn lo lắng: “không phải chỉ mới nói muốn đính hôn sao? Sao nhanh như vậy lại muốn kết hôn? Tôi nghe người ta nói hắn khôngcó học vấn cũng không có nghề nghiệp, trước kia chính là một tên côn đồ, bằng đại học đều là bỏ tiền ra mua, hai người cho dù kết hôn cũng sẽ không có tiếng nói chung. Hôn nhân là chuyện cả đời, sao lại có thể qua loa như vậy? Hàm Sương, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ lại cho thật cẩn thận.”
“Lâm anh, anh lo nhiều quá rồi, dù thế nào đó cũng là chuyện của tôi cùng anh ấy.” âm thanh của Cố Hàm Sương lạnh lùng.
Tiếng nói chung? Đó là cái gì? Lúc trước tính là cái gì? cô với Lâm Trọng chẳng lẽ đã từng có tiếng nóichung sao?
Gia thế tương đương, thơ từ cũng tương xứng, cầm tiêu hòa tấu hợp nhau, kết quả ra sao? không phải nói bỏ liền bỏ hay sao, nạp thiếp cũng không ít người, cô cùng anh ta có tiếng nói chung nhưng anh ta cũng không ngừng lại ở cô một lần.
“anh Lâm,” cô thở dài: “anh nên cùng với Cố Mẫn sống cho thật tốt đi.” Tốt xấu gì hai đời đều là vợ chồng, như vậy sẽ bớt đi một người đau khổ, vì anh, đau khổ gì tôi cũng từng gánh chịu rồi.
cô nói xong không hề ở lại, xoay người rời đi.
Lâm Trọng nhìn chằm chằm bóng dáng cô, đôi mắt trở nên nặng nề, hắn cảm thấy sự tình không nên trở thành thế này. Nhưng hắn nói không nên lời sự việc đang không đúng chỗ nào.
hắn trầm mặc không nói mà trở lại phòng, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra buổi tiệc ngày đó, hình bóng Cố Hàm Sương cầm tiêu mà đứng.
Từ nhỏ hắn đã biết mình muốn tìm một người, nhưng lại không biết mình nên tìm người nào.
Nhìn khuôn mặt của Cố Hàm Sương rất dễ động tâm, nhưng cô trừ khuôn mặt ra thì những thứ khác đều không đúng tí nào, nhưng nhìn Cố Mẫn kéo đàn violon thì sẽ động tâm, trong nháy mắt qua đi thìsẽ trầm luân thật sâu.
hắn biết bồi hồi như vậy không tốt, nên mới đồng ý xác lập quan hệ với Cố Mẫn, bởi vì hắn cảm thấy hắn không phải loại người nhìn bề ngoài của người khác.
Nhưng đến đêm đó, khi nhìn thấy ở dưới ánh đèn Cố Hàm Sương cầm tiêu mà đứng, trong nháy mắt tim đập nhanh mãnh liệt, hắn mới biết được người mình tìm thực sự là ai, là cái người thanh lãnh như trăng, tính tình thẳng thắn như lửa, tài hoa hơn người là Cố Hàm Sương.
Mà lúc trước sao hắn lại cảm thấy Cố đại tiểu thư thật uổng một khuôn mặt mỹ lệ lại có cái tài năng buồn cười như vậy.
rõ ràng là cùng một người, nhưng hắn không biết tại sao khi đó lại nghĩ vậy, lại hoàn toàn không cảm thấy khác thường.
hắn đặt tay trên mắt, che khuất đáy mắt âm trầm.