Vợ Tôi Là Võ Sĩ Quyền Anh

Chương 8

Triệu Thanh Ba lắc đầu bất đắc dĩ: “Tôi khuyên em nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. Em còn trẻ. Không đấu quyền anh, em còn có thể làm công việc khác. Đừng trả giá lớn như vậy.”

Lạc Phương Nghi nhìn thẳng vào mắt bà, kiên định không thay lời: “Chính vì em còn trẻ em mới phải cố gắng. Cảm ơn huấn luyện viên, nhưng em đã xác định sẽ làm người dự bị.”

Liu Na cười khẩy: “Nếu cô ta đã muốn vậy, cô còn khuyên giải làm gì. Dù sao chỉ vài ngày nữa cô ta cũng bỏ cuộc thôi, giống với ba năm trước.”

Giọng điệu của Liu Na không hề che giấu ý khinh miệt trong đó.

Lạc Phương Nghi đưa tay ra trước: “Tôi sẽ không như vậy. Hi vọng chúng ta về sau cùng nhau tiến bộ.”

Liu Na khoanh tay, phớt lờ ý muốn bắt tay của đối phương.

Lúc đi ngang qua Lạc Phương Nghi, cô ta ghé tai nói nhỏ: “Mỏi mắt chờ mong.”

“Luyện tập thôi!”

Liu Na dẫn đầu, phất tay gọi những người còn lại theo sau, rất ra dáng chị đại trong câu lạc bộ.

Lâu rồi không tập luyện, dù chỉ làm quen với vài động tác khởi động thôi, nhưng chân tay Lạc Phương Nghi như muốn đứt rời, hai bả vai thỉnh thoảng còn phát ra tiếng răng rắc.

Lê toàn thân bầm tím về căn hộ của Lương Bình, cô nằm luôn trên xô pha, cũng may hôm nay đối phương không ở nhà.

Nhìn một bàn thức ăn đầy ắp, bụng Lạc Phương Nghi réo hết cả lên.

Cô thầm nghĩ có lẽ đây là điểm cộng duy nhất mà người chồng thần kinh của mình có.

Đã gần nửa đêm, di dộng của Lạc Phương Nghi bất chợt reo lên.

Vì quá mỏi mệt, cô cũng không nhìn xem tên người gọi hiển thị trên màn hình, cứ thế bắt máy: “Alô, ai vậy?”

Lê Diêu vừa mở miệng đã nói lời chanh chua: “Tao là mẹ mày chứ còn ai nữa? Đến mẹ mày gọi mà mày cũng không biết. Số tao sao khổ như vầy, sao lại đẻ ra đứa con bất hiếu thế chứ?”

Lạc Phương Nghi để điện thoại ra xa, đợi tiếng mắng chửi không còn nữa mới tiếp tục lên tiếng: “Mẹ gọi con giờ này có gì gấp sao?”

Lê Diêu hùng hổ không nói lý: “Tao là mẹ mày không có chuyện gì gấp không gọi được mày à?”

Lạc Phương Nghi thản nhiên đáp: “Nếu không có gì quan trọng, vậy con cúp máy đây.”

Đối phương nghe vậy vội vàng hét lớn: “Chừng nào mày dẫn chồng mày về. Tính không định để người nhà biết mặt nhau à?”

Lạc Phương Nghi không tính làm theo lời bà: “Mẹ đòi gặp anh ấy làm gì? Hay là muốn trực tiếp hỏi tiền sính lễ?”

Lê Diêu bật loa ngoài, chồng bà nghe vậy bất giác lớn giọng: “Súc sinh! Tao nói cho mày biết, ngày mai mày không dẫn nó về thì đợi tao đốt hết đống đồ ở nhà của mày luôn đi!”

Lạc Phương Nghi lần này giận tái mặt: “Không được! Sao ba có thể làm vậy? Đó là đồ của con.”

Lạc Hành hừ lạnh: “Chẳng phải mày nghỉ tập quyền anh rồi sao? Đồ đàn bà con gái như mày lấy chồng rồi thì lo an phận thủ thường chăm sóc chồng, sinh con đẻ cái đi. Đừng suốt ngày đụng đến mấy thứ đồ này nữa! Nghe rõ chưa?”

“Rắc!”

Đôi đũa trên tay Lạc Phương Nghi trực tiếp gãy làm hai.

Mặt cô không cảm xúc lên tiếng: “Được! Con biết rồi. Ngày mai con sẽ đưa anh ấy về nhà.”

Lạc Phương Nghi ăn bát cơm không còn ngon miệng nữa, cổ họng cô đắng chát, nước mắt cũng theo đó rơi lã chã.

Vài phút sau, cô mở di động lên, ấn vào cái tên Lương Bình.

Đôi tay mảnh khảnh có vài vết chai mãi trong trạng thái nhập tin nhắn, vẫn chưa nhấn gửi đi.

“Cùng lắm thì nửa đêm trốn về nhà lấy đồ vậy!”

Lạc Phương Nghi cuối cùng cũng tự trấn an mình xong, can đảm gửi tin đi.

Chuyện cô không ngờ đến là sáng sớm hôm sau đối phương đã có mặt ở nhà đợi sẵn.

Lạc Phương Nghi mơ màng còn chưa tỉnh ngủ: “Anh có chuyện gì à?”

Lương Bình bị hỏi đến ngơ người: “Chẳng phải cô nhắn hôm nay về nhà mẹ đẻ sao? Chẳng lẽ hôm qua cô bị mộng du gửi nhầm à?”

Cô sực nhớ ra, lập tức tươi cười rạng rỡ như gió xuân: “Chồng tôi không tồi nha. Rất đáng tin cậy. Đợi tôi mười phút!”

Lương Bình nhìn bộ dạng nhảy nhót quanh nhà như khỉ của cô, chợt thấy bi ai cho số phận sau này của mình.

“Xong rồi. Đi thôi!”

Lạc Phương Nghi chỉ dùng thời gian bảy phút để vệ sinh cá nhân, thay xong quần áo.

Lương Bình nhìn người phụ nữ mặc chiếc quần thể thao rộng xuề xòa cùng chiếc áo phông dài gần đến gối, thật không muốn nhận đây là vợ mình.

“Cô mặc như vậy là định đi vô ngủ lại à?”

Lạc Phương Nghi nghi hoặc, nhìn chính mình một lượt cảm thấy anh đang làm quá lên: “Tôi thấy ổn mà. Về nhà mẹ chứ có đi đâu đâu mà phải ăn diện.”

Lương Bình bất lực che mắt, phất tay ra hiệu cô vào phòng thay lại quần áo: “Tôi cho cô thời gian để chuẩn bị lần nữa. Cô đừng để tôi tự thấy mình giống như vừa lấy một người đàn ông làm vợ.”

Lạc Phương Nghi nghe vậy không tình nguyện vào phòng thay lại đồ.

Đợi hai người tới nơi cũng đã gần mười một giờ trưa.

Ba mẹ Lạc Phương Nghi đứng đợi ngoài cổng, thấy hai người họ từ xa liền vui vẻ vẫy tay: “Tới rồi đấy à? Còn quà cáp khách sáo làm gì?”

Lê Diêu nhìn chiếc Mercedes đen của anh càng thêm hài lòng, mừng rỡ ra mặt.

Đợi đến khi ngồi vào bàn, Lạc Hành lên tiếng trước: “Ba mẹ cậu nói thế nào? Khi nào làm lễ cưới?”

Bình Luận (0)
Comment