Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 1 - Phế Vật Lục Phàm

Chương 1: Phế vật Lục Phàm

Thành Giang Lâm, mùa đông lạnh giá, vạn vật đìu hiu.

Trong quảng trường rộng lớn, rất nhiều người đang đi lại. Một phiến đá Mặc Thạch cao đến hai trượng đứng sừng sững ở chính giữa, trên Mặc Thạch, hai chữ ‘Võ Đạo’ cực lớn kinh động lòng người.

Hôm nay chính là ngày chiêu sinh của Học viện Võ đạo nước Võ An, thanh thiếu niên dưới mười tám tuổi trong toàn thành Giang Lâm đều có thể nộp đơn đăng ký, chỉ cần kiểm tra đạt yêu cầu là có thể vào Học viện Võ đạo tu hành ba năm, trở thành võ giả người người ngưỡng mộ.

"Người tiếp theo, Lục Phàm.”

Cùng với tiếng gọi của kiểm trắc viên, một thanh niên mười bảy tuổi bước ra khỏi đám đông. Thân hình của hắn gầy guộc, khuôn mặt thanh tú, mặc một bộ võ phục màu trắng, trên ngực có ký hiệu của nhà họ Lục thành Giang Lâm.

Bước đi chậm rãi, Lục Phàm đi tới trước Mặc Thạch, bày sẵn tư thế, trong mắt đầy kiên định.

Một giáo viên của Học viện Võ đạo đứng bên cạnh khẽ gật đầu, ông ta rất thích ánh mắt của Lục Phàm, rất có năng lực.

Một quyền, Lục Phàm đánh trúng Mặc Thạch trước mặt, ngay lập tức, Mặc Thạch sáng lên, lộ ra một dòng chữ khiến mọi người trong quảng trường đều nhìn thấy rõ ràng.

"Luyện Thể tam trọng, cấp thấp.”

Trên quảng trường lập tức vang lên một loạt âm thanh giễu cợt. Giáo viên của học viện võ đạo vốn thích hắn cũng cau mày lại.

"Mới có Luyện Thể tam trọng cũng lên làm gì cho mất mặt, muốn để ta cười chết sao?”

"Đây không phải là phế vật của Lục gia sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua mà hắn vẫn là Luyện Thể tam trọng, đúng là phế vật mà!"

"Hắn đã sắp mười tám rồi, chắc cả đời này của hắn cũng không thể luyện ra Canh Kình rồi.”

"Xuống đi, đừng làm xấu mặt nữa, người của Lục gia các ngươi sắp bị một tên phế vật như ngươi làm mất hết thể diện rồi.”

Từng tiếng giễu cợt xen lẫn chế nhạo, Lục Phàm âm thầm nghiến chặt răng, bàn tay nắm chặt do dùng sức quá mạnh nên móng tay cắm sâu vào trong thịt. Quay đầu lại, Lục Phàm nhìn về phía cha mình đang ngồi một bên, người đàn ông được gọi là Canh Hổ của Lục gia đầy vẻ thất vọng.

Một tiếng thở dài dường như vang lên bên tai Lục Phàm, hắn nghiến chặt răng bước xuống.

"Tiếp theo, Lục Minh."

Kiểm trắc viên tiếp tục gọi người, một thanh niên trạc tuổi Lục Phàm đi ra, đồng thời đụng vào vai của Lục Phàm một cái, giễu cợt nói: “Phế vật, cho ngươi xem thế nào gọi là võ giả.”

Lục Phàm loạng choạng không vững khi bị đụng phải nhưng không nổi giận, hắn không nói lời nào mà bước sang một bên. Lục Minh đi đến trước Mặc Thạch rồi dùng sức tung ra một quyền, một âm thanh khó chịu vang lên, Mặc Thạch phát sáng mạnh.

"Luyện Thể bát trọng, cấp cao.”

Đột nhiên, đám đông phát ra những tiếng kinh ngạc, lúc này ngay cả kiểm trắc viên cũng không nhịn được mà hét lên.

Lục Phàm quay đầu nhìn mấy chữ ‘Luyện Thể bát trọng’ sáng chói trên Mặc Thạch, đồng tử co rút lại. Đám người xung quanh bắt đầu xuýt xoa ca tụng.

"Luyện Thể bát trọng, Lục Minh của Lục gia thật lợi hại, ta thấy gia chủ tiếp theo của Lục gia chính là y rồi.”

"Đó là điều chắc chắn, so với tên đường đệ phế vật của y đi, Lục Minh mới là người được chọn để làm việc đáng phải làm, xem xem tu vi võ đạo của người ta đi!"

"Ta thấy không lâu nữa y có thể luyện ra Canh Kình rồi. Đến lúc đó thành Giang Lâm chúng ta lại có thêm một vị võ giả.”

"Lục Minh quả là niềm tự hào của thành Giang Lâm chúng ta."

...

Lục Minh đắc ý, giang hai tay đón nhận sự rò reo của mọi người. Giáo viên của Học viện Võ đạo ngồi ở một bên cũng khẽ vỗ tay, bọn họ lại sắp nhận thêm một học viên. Mười tám tuổi, Luyện Thể bát trọng, thành tích này được coi là miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Mà sau khi Lục Minh đi xuống, kiểm trắc viên lại đọc ra tên một người tiếp theo.

"Tiếp theo, Trương Nguyệt Hàm.”

Một cô gái xinh đẹp uyển chuyển thướt tha bước ra, cô ả mặc váy dài nhưng lại xinh đẹp kinh người.

Đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp đong đưa, eo nhỏ thon gọn, tóc đen nhánh như thác nước. Trương Nguyệt Hàm đi đến trước Mặc Thạch, đánh ra một chưởng lên trên phiến đá.

Một âm thanh vỡ vụn có thể nghe thấy rõ ràng vang lên, sau đó Mặc Thạch lóe lên ánh sáng chói lọi.

"Luyện Thể cửu trọng, cấp cao.”

Tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi thật sâu. Giáo viên của Học viện Võ đạo lúc này cũng đã đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Nguyệt Hàm, cuối cùng cũng tìm được một hạt giống tốt rồi.

Gia chủ Trương gia đã cười đến nỗi không khép được miệng lại, hai vị gia chủ bên cạnh bắt đầu chắp tay gửi lời chúc mừng về phía gia chủ Trương gia, có đứa con gái này, gia môn hưng thịnh.

"Luyện Thể cửu trọng, Trương Nguyệt Hàm thật lợi hại, cô là nữ thần của ta.”

"Hóa ra người lợi hại nhất thành chúng ta là Trương Nguyệt Hàm, lần này Trương gia sắp quật khởi rồi.”

"Trương Nguyệt Hàm, cô là thần tượng của phụ nữ chúng ta.”

Những tiếng hét cuồng loạn vang lên, trên khuôn mặt Trương Nguyệt Hàm mang theo nụ cười, cúi người hành lễ với mọi người. Đôi mắt xinh đẹp quét qua xung quanh. Lục Minh cũng đứng trong đám người vỗ tay, vẻ mặt vui mừng. Nhưng vào lúc ánh mắt của Trương Nguyệt Hàm và Lục Phàm giao nhau, ánh mặt lại hơi dao động, mà sau đó liền quay đầu đi.

Lục Phàm lập tức cảm thấy không ổn, lúc này Trương Nguyệt Hàm đã bước xuống đài rời khỏi đám người.

Lục Phàm nhanh chóng đi theo, sau khi đi lòng vòng một lúc, cuối cùng Trương Nguyệt Hàm cũng dừng lại ở một con hẻm vắng vẻ không người.

Lục Phàm cũng dừng lại, thấy Trương Nguyệt Hàm không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, Lục Phàm lên tiếng: “Trương Nguyệt Hàm, nàng sao vậy?”

Trương Nguyệt Hàm cắn cắn môi, như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: "Lục Phàm, chúng ta không thể ở bên nhau nữa."

Lục Phàm chỉ cảm thấy mình như nhận được một đòn nghiêm trọng, không ai biết, hắn và Trương Nguyệt Hàm đã âm thầm qua lại ba năm.

"Tại sao?"

Giọng nói của Lục Phàm đã hơi khàn đi.

"Bởi vì, ta đã có thể vào Học viện Võ đạo. Kể từ hôm nay, thân phận của chúng ta sẽ khác nhau một trời một vực. Ta sẽ trở thành một võ giả, mà chàng...”

Giọng nói của Trương Nguyệt Hàm đã mang theo quyết tuyệt, căn bản không quan tâm đến việc lời nói của cô ả sẽ khiến Lục Phàm tổn thương thế nào.

Lục Phàm đã cảm thấy cơ thể mình có chút run rẩy, nói: “Mà ta chỉ là một tên phế vật, đúng không?”

Trương Nguyệt Hàm không trả lời, nhưng đôi mắt của cô ả đã cho Lục Phàm câu trả lời.

Lục Phàm nói tiếp: “Nàng có thể vào được Học viện Võ đạo cũng là bởi nhờ ta.”

Trương Nguyệt Hàm nghiến răng, nói: “Ta biết, dược liệu mà chàng đã đưa cho ta kia, sau này ta sẽ trả lại cho chàng. Đợi đến khi vào Học viện Võ đạo rồi, nhất định ta sẽ đưa về cho chàng dược liệu tốt hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ không ai nợ ai nữa.”

Lục Phàm lùi lại hai bước, dường như đã không còn quen biết cô gái trước mặt.

Trương Nguyệt Hàm lấy ra một miếng ngọc bội từ trong ngực, đây là món quà mà Lục Phàm đã tặng cho cô ả.

Lục Phàm nhớ lại đêm hôm đó, Trương Nguyệt Hàm nằm trong lòng hắn, cười vui vẻ mà nhận lấy ngọc bội, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng bây giờ, Trương Nguyệt Hàm đã bước tới nhét miếng ngọc bội vào trong tay của Lục Phàm, nói: “Lục Phàm, ta hi vọng, sau này ra ngoài, chàng đừng nói với người khác về mối tình giữa hai chúng ta, hãy coi như đó là việc cuối cùng mà chàng làm vì ta được không?”

Lục Phàm nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, nói: “Nàng yên tâm, chúng ta chưa từng bên nhau.”

Nói xong, Lục Phàm vứt mạnh miếng ngọc bội trong tay xuống đất. Ánh mắt Trương Nguyệt Hàm lóe lên nhưng cũng không nhặt miếng ngọc bội lên, lùi về sau mấy bước, Trương Nguyệt Hàm nói: “Lục Phàm, thực tế một chút đi. Chàng cũng biết, giữa chúng ta đã không thể rồi, tạm biệt.”

Trương Nguyệt Hàm dường như không muốn nói thêm câu nào với Lục Phàm, nhanh chóng rời đi.

Lục Phàm nhìn theo bóng lưng của cô ả, trong đầu không thể đem cô gái đáng yêu ở bên cạnh hắn lúc trước kia xếp chồng lên cô gái trước mặt này.

Không thể nào?

Lúc trước, khi Trương Nguyệt Hàm và hắn đang bên nhau, cô ả không nói câu này. Lúc hắn lén lút đưa cho cô ả dược liệu mà mình không nỡ dùng, cô ả cũng không nói câu này.

Lục Phàm đứng tại chỗ một hồi lâu, bầu trời bỗng nhiên có tuyết rơi.

Cảnh còn người mất, cảnh còn người mất!

Lục Phàm thất hồn lạc phách quay trở lại quảng trường, lúc này những người khác vẫn đang kiểm tra vô cùng vui vẻ.

Đột nhiên, Lục Phàm nhìn thấy Trương Nguyệt Hàm đang cười cười nói nói với đường ca Lục Minh ở đằng xa, hơn nữa lúc này, Lục Minh lại tặng kiếm của mình cho cô ả, Trương Nguyệt Hàm có chút ngượng ngùng mà vui vẻ nhận lấy.

Thì ra đây mới là nguyên nhân, đây mới là lý do.

Trong lòng đột nhiên dâng nên nỗi thê lương vô hạn, Lục Phàm cười nhẹ một tiếng rồi quay người rời đi.

Sẽ có một ngày, cô sẽ hối hận.

Sẽ có một ngày!

Bình Luận (0)
Comment