Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 118


Tựa như sóng gió tứ phương ập tới, lực công kích mạnh mẽ quét sạch toàn bộ đất đá dưới chân.

Sỏi cát lập tức được san bằng.
Hình Thiên đứng tại chỗ, trảm mao đao trong tay đã gãy vụn.
Bắp chân hắn bắt đầu run run, cuối cùng, Hình Thiên rên lên rồi chống một chân xuống đất.
Chiêu này của Hàn Liên đã trực tiếp hoá giải lực chiến đấu của hắn.
Hàn Liên hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình.”
Nói xong, Hàn Liên quay đầu về phía ba người Cửu Thiên rồi nhướng mày.
Hắn ta không nói lời nào, trực tiếp cầm cây vạn tuế lên rồi nghênh ngang chuẩn bị rời đi.
Đám đệ tử Thiên Nhận Viện xung quanh cũng không nói được lời nào.
Nhìn sang Hình Thiên đang quỳ một chân dưới đất, họ đều không thể hiểu nổi, tại sao Nhất Nguyên Viện lại có cao thủ như thế.

Chẳng phải Nhất Nguyên Viện là học viện tệ nhất sao?
Cửu Thiên thở phào một hơi, bất kể ra sao, giải quyết xong là được.
Thấy dáng vẻ đắc ý của Hàn Liên sư huynh, Cửu Thiên cười khổ, đi thôi đi thôi, mau quay về thôi.
Bọn họ bước ra khỏi đám đông, đệ tử Thiên Nhận Viện tức giận trừng mắt nhưng không hề ngăn cản.
Lúc bọn họ sắp rời khỏi thì bỗng nhiên, một âm thanh vang lên từ phía đằng xa.
“Đợi đã, nếu đã tới thì sao có thể đi dễ dàng như vậy được?”
Âm thanh truyền tới tai huynh đệ Sở Trực, trong phút chốc, sắc mặt của ba vị sư huynh đều thay đổi.

“Dịch Thanh sư huynh, Dịch Thanh sư huynh tới rồi.”
Đám đệ tử Thiên Nhận Viện bỗng hò reo, nhóm người dạt sang hai bên, một thân ảnh xuất hiện.
Áo trắng tựa tuyết, mặt tựa quan ngọc, sau lưng vắt bốn thanh kiếm, Khiến cho rất nhiều nữ đệ tử ngã ra đất gào lên.

Hiển nhiên, uy tín của vị Dịch Thanh sư huynh này rất cao.
Sở Chính đặt cây vạn tuế xuống, sau đó kéo Hàn Liên ra sau lưng.

Động tác này chứng tỏ, trong mắt Sở Chính sư huynh, Hàn Liên không phải là đối thủ của Dịch Thanh.
Nhưng Hàn Liên lại không nghĩ như thế, hắn ta nhỏ giọng: “Quân Tử Kiếm Dịch Thanh, có cái gì đâu.

Nếu không phải vì sư tôn không cho ta dùng võ kỹ địa cấp với các đệ tử khác thì ta đã đánh chết ngươi trong một chiêu rồi.”
Nghe thế, Cửu Thiên khó hiểu mà hỏi: “Hàn Liên sư huynh, huynh nói gì vậy? sư tôn không cho huynh dùng võ kỹ sao?”
Hàn Liên nói: “Đúng vậy.

không chỉ ta, đại sư huynh, nhị sư huynh, cả tam sư huynh, chỉ cần là người luyện địa cấp võ kỹ do sư tôn truyền lại, quy tắc thép đầu riên chính là không được ra tay với người đồng môn, nếu không đệ nghĩ Nhất Nguyên Viện chúng ta thật sự đánh không lại những học viên viện khác sao? Hừ, ngoại trừ mấy tên biến thái của Âm Dương Viện, Thanh Kiếm Viện ra thì ta sợ ai chứ!”
Cửu Thiên gật đầu.

Thì ra là vậy, luyện nhưng không được dùng, hèn gì xếp hạng chót.
Tam sư huynh Sở Chính đi lên phía trước: “Dịch Thanh, đã lâu không gặp.”
Dịch Thanh nói: “Sở Chính, không cần khách khí với ta.

Nếu đã xông vào Thiên Nhận Viện mà không cùng ta so vài chiêu thì ngươi không đi được đâu.”
Sở Chính nói: “Thật không may, lúc nãy người của viện các ngươi đã đứng ra đánh cược rồi.

Bọn ta thắng nên đi thôi.”
Sở Chính nói xong liền xoay người rời đi.

Lúc nà, một thanh trường kiếm bay ra rồi cắm trước mặt Sở Chính.
Dịch Thanh nói: “Nực cười, tên đó có thể đại diện cả Thiên Nhận Viện bọn ta sao?”
Sở Chính nói: “Vậy ngươi có thể đại diện?”
Sắc mặt của Dịch Thanh hơi thay đổi: “Ta nói mình có thể đại diện thì có thể đại diện.

Sau khi đánh bại được ta, nếu người của Thiên Nhận Viện tìm các ngươi gây sự thì ta sẽ là người đầu tiên đứng ra.

Ta dùng cái danh Quân Tử Kiếm để đảm bảo, được chứ?”
Lúc này, Hàn Liên không nhịn nổi nữ, hắn ta lớn tiếng: “Cái danh Quân Tử Kiếm của ngươi rất ghê gớm sao? Rất đỉnh…..”

Hàn Liên bị Sở Trực bịt miệng rồi kéo về, bây giờ mà khiêu khích người ta thì không ổn lắm đâu.
Ánh mắt Sở Chính loé lên.

Rõ ràng hắn ta đang suy nghĩ có nên ra tay hay không.
Cửu Thiên tiến lên: “Nhị sư huynh đang suy nghĩ có nên dùng võ kỹ không hay sao?”
Sở Chính chầm chậm nói: “Vì hắn mà bị sư tôn đuổi khỏi viện, không đáng.”
Cửu Thiên nói tiếp: “Thực lực của hắn ta thế nào?”
Sở Chính cau mày: “Nội canh cấp tám, cấp chín đều có thể, hắn ta đã ở học viện ba năm rồi, võ kỹ công pháp đều không tệ.”
Cửu Thiên sững người: “Ba năm, không phải chỉ có thể ở học viện 3 năm thôi sao?”
Sở Chính nói: “Đó chỉ là với đệ tử bình thường thôi.

Trong ba năm mà không luyện được nội canh cấp năm thì đều bị đuổi ra khỏi học viện.

Đương nhiên sẽ nói với bên ngoài là học thành tài rồi trở về thôi.

Với những người thật sự có thiên phú thì ở học viện tu luyên mười năm cũng được.”
Cửu Thiên gật đầu: “Thì ra là vậy, Sở Chính sư huynh, hay là để đệ lên đi.

Huynh không thể dùng võ kỹ, nhưng chắc đệ thì không sao đâu.

Sư tôn không nói với đệ chuyện không được dùng.”
Sở Chính nói: “Cái quyển kiếm pháp căn bản còn chưa vượt nổi nhân cấp bậc thấp của đệ thì đương nhiên có thể dùng rồi.

Đợi chút, Cửu Thiên sư đệ, đệ nói thật sao? Đối phương là võ giả cấp tám cấp chín đó.”

Cửu Thiên cười cười: “Yên tâm, chỉ cần không phải là võ giả Ngoại Canh thì đều không sao cả.

Dù hắn ta có đạt đến Ngoại Canh thì đệ cũng không thua dễ dàng như vậy đâu.

Đệ có lòng tin đó.”
Sở Chính nhìn ánh mắt kiên định của Cửu Thiên, sau đó ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cười haha: “Được, Cửu Thiên sư đệ, huynh cũng muốn xem xem đệ đã luyện được gì trong khoảng thời gian này.”
Cửu Thiên quay đầu nói với Dịch Thanh.

Nếu ngươi đã muốn đánh thì cứ để sư đệ của ta chơi với ngươi trước đã.

Nếu ngươi có thể đánh thắng sư đệ ta thì ta sẽ chơi với ngươi vài chiêu.”
Dịch Thanh cười giễu: “Sở Chính.

Ngươi quên rằng mình chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay ta sao?”
Sở Chính bật cười: “Ai mới là thủ hạ bại tướng, trong lòng ngươi phải rõ chứ.”
Nụ cười trên gương mặt Dịch Thanh cứng lại, hắn ta quay đầu nhìn Cửu Thiên.
Dịch Thanh nói: “Đệ tử mới tới của Nhất Nguyên Viện, hừ, ta đã nghe nói rồi.

ta sẽ cho ngươi thấy, quyết định vào Nhất Nguyên Viện của ngươi sai lầm tới mức nào.”.

Bình Luận (0)
Comment