Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 146

CHƯƠNG 146

Nếu hai người là người xa lạ, Triệu Thường nhất định sẽ khuynh gia bại sản cũng muốn đổi được đan phương này với luyện khí sĩ mặt nạ sắt ở trước mặt.

Sắc mặt thay đổi rất lâu, Triệu Thường lên tiếng: “Tôi thua rồi, luyện khí sĩ mặt nạ sắt, cậu giỏi hơn một bậc. Tôi thua, tâm phục khẩu phục.”

Cửu Thiên nở nụ cười khẽ, nhìn trông phẩm chất luyện khí sĩ cơ bản nhất của Triệu Thường là vẫn có.

Luyện khí sĩ là những người khinh thường nói dối nhất, bọn họ cao ngạo, tính khí tệ, thậm chí trong mắt không có ai, nhưng bọn họ cũng rất giữ lời hứa.

Thua là thua, thắng là thắng.

Mục Hải nghe thấy lời của Triệu Thường, lập tức huyết sắc trên mặt tan đi. Sắc mặt của người nhà họ Mục rất khó coi.

Người của nhà họ Cửu lúc này đã vui vẻ, căn bản không nể mặt của người nhà họ Mục, lớn tiếng nói tốt.

Cửu Phong cười gật đầu, luyện khí sĩ mặt nạ sắt quả nhiên là người đáng dựa vào, chỉ là Cửu Thiên đâu? Hắn đi gọi người, luyện khí sĩ mặt nạ sắt người ta cũng tới rồi, hắn lại không thấy đâu.

Triệu Thường thống khoát giao Ngũ Hành Đan cho Cửu Thiên, sau đó, Triệu Thường nói: “Luyện khí sĩ mặt nạ sắt, tôi có thể đổi đan phương của đan dược này với cậu không?”

Cửu Thiên cười nói: “Có thể, cho tôi đan phương của Nhất Dương Đan, tôi sẽ đổi với anh.”

Triệu Thường lập tức thay đổi mặt mày thành màu gan heo, Nhất Dương Đan là nguyên đan vượt qua đan dược bình thường, một luyện khí sĩ nhị phẩm cỏn con như hắn ta, sao có thể có đan phương của Nhất Dương Đan.

Cửu Thiên cũng biết hắn ta không có, đoán chắc nói vậy để chặn mà thôi.

Đan dược và cảnh giới tu luyện giống nhau, cũng chia thành năm cảnh giới đan dược bình thường, nguyên đan, linh đan, huyền đan, tiên đan. Nhất Dương Đan ở cấp bậc nguyên đan cũng là đan dược có độ nổi tiếng rất lớn, ít nhất là từ nguyên đan ngũ phẩm trở lên, luyện khí sĩ bình thường chưa chắc luyện ra được.

Triệu Thường nghiến răng nói: “Đan phương của Nhất Dương Đan, tôi quả thật không có. Không bằng tôi lấy một ít linh dược và đan dược đổi viên Bách Luyện Đan này của cậu thì như nào?”

Cửu Thiên nói: “Cũng không phải không được, anh còn có Ngũ Hành Đan không? Thêm hai viên Ngũ Hành Đan thì tôi đổi cho anh.”

Sắc mặt của Triệu Thường rất khó coi, giá trị của hai viên Ngũ Hành Đan chắc chắn cao hơn Bách Luyện Đan. Đối phương rõ ràng là đùa cợt hắn ta, không có ý trao đổi. Huống chi, đừng nói lấy thêm hai viên Ngũ Hành Đan nữa, cho dù viên Ngũ Hành Đan này còn là sư phụ của hắn ta cho hắn ta.

Phất áo rời đi, Triệu Thường cất Viêm Hỏa Đỉnh của mình rồi cất bước rời đi.

Mục Hải thấy vậy cũng chỉ có thể xoay người rời đi, người của nhà họ Cửu rất vui mừng, tất cả những lời tục tĩu quăng hết lên người của người nhà họ Mục.

Cửu Phong vừa cười vừa nói: “Cửu Đình Chi, chú ý tố chất, sao có thể dùng câu chó nhà có tang để hình dung Mục gia chủ, người ta là có nhà. Các người phải chú ý lời nói cho ta.”

Đám người Cửu Đình Chi biết ý gật đầu. Ý của Cửu Phong là mắng không cần dừng, chó nhà có tang không thích hợp, vậy thì đổi cách mắng khác là không có vấn đề gì rồi.

Quần chúng xem xung quanh cũng dần dần tản đi, xem một trận thi đấu luyện đan của luyện khí sĩ, bọn họ cũng coi như mở mang tầm mắt rồi.

Cửu Phong bước lên nói: “Tiên sinh mặt nạ sắt, lần này cảm ơn ngài. Có thể mời ngài vào nhà họ Cửu nói chuyện không, tuy trạch viện bình thường, nhưng rượu vẫn không tệ.”

 

Bình Luận (0)
Comment