Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 163

CHƯƠNG 163

Đợi cả ba người đã đáp xuống vững vàng, Giả Thiên Tước lại vỗ cánh.

Cơn gió dữ dội thổi mạnh tới nổi Cửu Thiên và những người khác không thể mở mắt, với tiếng chim hót xuyên qua bầu trời rộng lớn, Giả Thiên Tước vỗ cánh bay đi.

Chớp mắt, trên bầu trời chỉ còn lại một bóng đen nhỏ.

Cửu Minh vỗ hết sạch bụi bẩn trên người, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến Học viện Võ đạo.”

Cửu Thiên và Huyễn Tầm lần đầu tiên đến đây nên đương nhiên không biết đường.

Cửu Minh dường như đã rất quen thuộc, chẳng mấy chốc liền dẫn hai người đi một con đường nhỏ giữ rừng.

Con đường được lát phiến đá xanh dẫn tới một nơi xa xăm.

Cửu Minh vừa đi vừa nói: “Học viện Võ đạo không phải ở Thành phố Bành, mà là ở dãy núi Kình Thiên bên ngoài Thành phố Bành. Đương nhiên, nếu là lần đầu tiên đến đây, có thể đến Thành phố Bành hỏi thăm. Chỉ cần bỏ ra mấy đồng xu, là sẽ một hướng dẫn viên sẽ đưa các người đến đó.”

Huyễn Tầm cười nói: “Nghe nói, dãy núi Kình Thiên trước kia là nơi toạ hoá của cường giả cực hạn Kình Thiên, sau khi chết liền biến thành một dãy núi. Rất nhiều bảo vật của ông ta đều ở trong núi, có phải không?”

Cửu Thiên khẽ nhíu mày, cường giả cực hạn, đây là cảnh giới gì? Chưa bao giờ nghe về nó.

Cửu Minh nói: “Tuy rằng trong học viện có truyền thuyết như vậy, nhưng vừa nghe liền biết là giả. Làm gì có ai sau khi chết có thể biến thành dãy núi, lố quá rồi. Cô Huyễn Tầm, cô thật sự sẽ không tin thật chứ.”

Huyễn Tầm cười nói: “Ếch ngồi đáy giếng, tôi cũng lười nói chuyện với anh.”

Cửu Minh bị nghẹn lời, dừng bước.

Huyễn Tầm dẫn đầu đi về phía trước, không nói gì với Cửu Minh nữa.

Cửu Minh nhìn bóng lưng của Huyễn Tầm, lẩm bẩm: “Cô gái này, nói như thể đã nhìn thấy một người to như ngọn núi vậy. Tôi là ếch ngồi đáy giếng, vậy cô ta quá lắm là con cóc mẹ thôi.”

Cửu Thiên mở miệng, lúc này hắn thật sự rất muốn nói cho Cửu Minh biết sư phụ của Huyễn Tầm là một vị cường giả Âm Dương cảnh. Về kiến thức, e là đối phương biết nhiều hơn họ. Tuy nhiên, Cửu Thiên vẫn không nói ra, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Nếu Huyễn Tầm không hề nói gì về sư phụ của cô ấy trong suốt quãng đường đi, nên Cửu Thiên không nên nói thêm gì nữa.

Cả ba tiếp tục đi về phía trước, dần dần nhìn thấy những người đi cùng đường.

Trên những con đường lát đá xanh khác nhau, những người khác xuất hiện lẻ tẻ. Không thể nghi ngờ, những người này đều đi đến Học viện Võ đạo. Trên đường đi, Cửu Minh dường như còn nhìn thấy vài người quen, vẫy tay chào hỏi.

Chỉ là tại sao, xưng hô họ với Cửu Minh là lạ. Tất cả họ đều gọi Cửu Minh là “Rùa xanh.”

Cửu Thiên khẽ cau mày, mặc dù hắn không biết trong Học viện Võ đạo có quy định đặt biệt danh cho người khác hay không, nhưng nghĩ tới thì Rùa xanh cũng không phải là một cái tên hay.

Mà từ thái độ của những người vừa cười vừa la hét kia, thì tám phần cái biệt danh này đầy sự chế giễu.

Những ngọn núi phía xa hiện ra mờ ảo, cao sừng sững. Sương mù dày đặc, bao trùm cả ngọn núi.

Cuối cùng, sau khi đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, mọi người cũng đến chân núi.

Bình Luận (0)
Comment