Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 168

CHƯƠNG 168

Cửu Thiên và một học viên khác nhẹ nhàng gật đầu.

Đạo sư Giang Thiếu Vinh cười nói: “Rất tốt. Vị học viên này, đầu tiên mời đặt thú cưng của em sang một bên.”

Cửu Thiên vỗ đầu Tiểu Hắc. Tiểu Hắc hiểu ý, chạy tới đứng ngay dưới chân đạo sư Giang Thiếu Vinh. Đạo sư Giang Thiếu Vinh liếc nhìn Tiểu Hắc một cái, mỉm cười.

Chỉ trong vài giây trò chuyện, tất cả đảo nhỏ còn lại đều đã có người, nhưng vẫn còn một bộ phận học viên không chiếm được chỗ trên đảo nhỏ, còn đang hoang mang nhìn khắp bốn phía.

Đúng lúc này, trên trời vang lên âm thành hùng hồn.

“Tất cả học viên không chiếm được sân thi đấu đều bị đào thải, các người mau tới Tây Hương Các, đợi đạo sự chọn lựa.”

Vừa dứt lời, đám học viên này lập tức ngớ ra. Hóa ra đây chính là vòng thi đấu đầu tiên.

Cửu Thiên cũng nhướng mày, thầm may mắn trong lòng, hên là hắn phản ứng nhanh, thân pháp cũng không tồi.

Hòn đảo lớn nhất kia chầm chậm hạ xuống, một nhóm học viên ủ rũ cúi đầu rời đi. Cửu Thiên cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào mà xung quanh đã xuất hiện một đám học viên cũ.

Mấy tên học viên cũ này hiển nhiên là đến xem trò hay, thấy đám học viên mới không cướp được sân thi đấu, buồn bã rời đi, mấy người họ bật cười khoái chí.

“Ha ha, mấy đứa ngu này, ngay cả sân đấu cũng không cướp được.”

“Ít nhất lúc trước ông đây cũng đấu được một trận với người ta.”

. . . .

Tiếng cười nhạo chói tai khiến đám học viện bị đào thải này cảm thấy mất mặt. Một học viên lớn tiếng hét lên: “Vầy không công bằng, lúc đầu do ông không thông báo quy định rõ ràng nên tôi mới chậm một bước, hoặc là nghe không rõ, sao có thể đào thải chúng tôi như vậy được. Chúng tôi cũng muốn có cơ hội thi đấu!”

Tiếng gào thét của tên học viên này được không ít người hưởng ứng, một đám lớn tiếng la hét đòi công bằng.

Giờ phút này, bầu trời bỗng tối lại, sấm chớp ầm ầm, trong cơn lốc, một cái đầu người khổng lồ nhô ra khỏi bầu trời, lời nói mang theo tiếng sấm rền: “Trên đời này vốn không tồn tại công bằng chi cả, một bước chậm, vạn bước chậm. Dù các người có lý do lý trấu cỡ nào cũng chỉ là lấy cớ cho sự thất bại của mình mà thôi. Ai còn dám ồn ào huyên náo sẽ bị sấm sét trừng phạt.”

Một tia sét xuyên qua kẽ hở của đảo nhỏ, rơi xuống mặt đất, thoáng chốc, mặt đất đã bị đánh cho xuất hiện một cái hố to.

Một tiếng chấn động này khiến cho tất cả học viên đều im bặt. Cửu Thiên sợ hãi nhìn cái đầu người rất lớn giữa không trung, trong lòng không khỏi kinh hô.

“Trời ạ! Trên đời này thật sự có một người to lớn như vậy.”

Giang Thiếu Vinh đạo sư nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cửu Thiên và những học viên khác, nói: “Đây là Thiên Hoàn, người thi hành luật của học viện, sau này nếu các người không tuân thủ nội quy học viện, cẩn thận ông ta đánh sét xuống trừng phạt.”

Cửu Thiên nuốt một ngụm nướng miếng. Có người kinh khủng như vậy ở đây, ai dám không tuân thủ nội quy học viện chứ.

Đám học viên nhanh chóng bị đưa đi, không trung lại trong xanh trở lại. Phía dưới các học viên lại bắt đầu bàn luận. Đối với bọn họ mà nói, mỗi lần thấy Thiên Hoàn cũng là sợ đến nỗi nhảy dựng lên.

“Được, bắt đầu so tài.”

Bình Luận (0)
Comment