Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 200

CHƯƠNG 200

Nghe thấy nhân cấp bậc thấp, Cửu Thiên có chút cau mày.

Nhận lấy quyển sách, liếc nhìn võ kỹ, bốn chữ to, rõ ràng — .

Cửu Thiên nhìn Nhất Thanh sư tôn nói: “Con phải luyện nó sao?”

Nhất Thanh sư tôn gật đầu nói: “Đúng, con luyện nó, chăm chỉ luyện, đừng có lười biếng.”

Cửu Thiên còn có thể nói gì nữa, khẽ vâng một tiếng, đi ra khỏi cửa trong ánh mắt tràn ngập ý cười của Nhất Thanh sư tôn.

Quyển sách rất dày, giống như một phiến đá, đây là lần đầu tiên Cửu Thiên nhìn thấy võ kỹ dày như thế này, cái này muốn xem xong sợ là cũng phải tốt khá nhiều thời gian.

Ngẩng đầu lên, Cửu Thiên đột nhiên nhìn thấy mặt đất bị Sở Chính sư huynh chém nứt không biết đã khôi phục về trạng thái như ban đầu từ lúc nào.

Khẽ cau mày, trong lòng Cửu Thiên rất kinh ngạc, lẽ nào lúc nãy Nhất Thanh sư tôn đã làm?

Rốt cuộc phải có tu vi như thế nào mới có thể khôi phục mặt đất đã bị nứt trở về nguyên trạng?

“Này, Cửu Thiên sư đệ, sư tôn không nói gì đệ đấy chứ.”

Hàn Liên sư huynh lén mở cửa ra hét lên với Cửu Thiên. Lúc này, hai huynh đệ Sở Trực, Sở Chính cũng không cao giọng đọc. Dường như đang bao che cho Hàn Liên sư huynh.

Cửu Thiên đi đến cửa của Hàn Liên sư huynh nói: “Không nói gì. Sư tôn truyền cho đệ một quyển kiếm pháp, sau đó bảo đệ ra ngoài. Hàn Liên sư huynh, huynh có biết mặt đất đã xảy ra chuyện gì không? Lúc nãy vẫn còn…”

Hàn Liên sư huynh vội vàng nói: “Không có gì. Đại trận tông môn của trường võ đạo thôi. Nghe nói có rất nhiều tiên khí sĩ và võ tôn cùng nhau bày bố. Cả trường võ đạo đều như thế này, mặt đất vỡ nát, rất nhanh là đã có thể khôi phục lại như bình thường. Đệ quen là được rồi. Cửu Thiên sư đệ, đệ có được kiếm pháp gì? Địa cấp võ kỹ sao?”

Cửu Thiên đưa quyển sách trên tay cho Hàn Liên nói: “Không phải, mà một quyển võ kỹ nhân cấp thấp mà thôi.”

“Hả?”

Hàn Liên sư huynh không dám tin, lật ra xem, phát hiện quả nhiên là kiếm pháp cơ bản, chiêu thức vô cùng đơn giản.

Vẻ mặt Hàn Liên thay đổi, lẩm bẩm: “Từ lúc nào mà sư tôn trở nên keo kiệt như vậy.”

Ngẩng đầu lên, Hàn Liên đưa quyển trách trả lại cho Cửu Thiên, sau đó chạy đến qua một bên, lén lút mò mò lấy ra một quyển vở đưa cho Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ. Đây là võ kỹ của sư huynh là ta đây, bên trên còn viết những tâm đắc của những tiền bối qua nhiều thế hệ và cảm nhận sự lĩnh hội của huynh, đệ cầm về xem. Không cần gấp gáp trả cho huynh đâu.”

Vẻ mặt Cửu Thiên hơi thay đổi, lập tức lắc đầu nói: “Hàn Liên sư huynh, cái này sao có thể được.”

Hàn Liên mấp máy môi nói: “Tốt xấu gì huynh cũng là sư huynh mà. Bảo đệ xem thì đệ cứ xem đi. Lúc nào huynh cần dùng sẽ đòi với đệ. Đừng cảm thấy ngại, đây cũng là truyền thống của Nhất Nguyên Viện. Lúc huynh đến, đại sư huynh và nhị sư huynh cũng giúp đỡ huynh như vậy. Đi đi, đừng để sư tôn nhìn thấy.”

Hàn Liên nhét quyển tập vào trong tay Cửu Thiên, sau đó đẩy Cửu Thiên ra ngoài.

Cửu Thiên nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay, trong mắt gợn sóng.

Trở về phòng, Cửu Thiên đặt quyển sổ nhỏ và thư lên trên bàn.

Bình Luận (0)
Comment