Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 207

CHƯƠNG 207

Hàn Liên kinh ngạc: “Nói thật thì sao? Tại sao phải bỏ cây vạn tuế lại.”

Sau đó Hàn Liên quay đầu, rồi nâng eo hét lớn: “Bảo vật đất trời, người có duyên sẽ thu được. Cái cây này đã ở trong viện của mấy người suốt cả nghìn năm mà không ai có thể mang đi. Chứng tỏ nó không thuộc về mấy người. Bây giờ sư huynh ta lấy được rồi thì đương nhiên sẽ thuộc về sư huynh. Ta là Hàn Liên của Nhất Nguyên Viện, chưa từng thay tên đổi họ.

Trong phút chốc, tất cả đệ tử Thiên Nhận Viện đều đen mặt rồi thi nhau mắng lớn, tục tĩu cỡ nào cũng phun ra.

Cửu Thiên cạn lời. Sở Trực đứng cạnh nhỏ giọng nói: “Da mặt không dày, tu vi không đủ. Cửu Thiên sư đệ. Đây chính là phong cách hành sự của Nhất Nguyên Viện chúng ta. Sau này đệ sẽ quen thôi.”

Ngay lập tức, mặt Cửu Thiên liền méo mó như vừa bị ai tát.

Cuối cùng Cửu Thiên cũng hiểu tại sao Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh lại không dám nói thẳng với Nhất Thanh sư tôn lúc đi mượn rìu rồi.

Vì cái cây là bọn họ muốn chặt lại là cây báu vật của viện người ta.

Hàn Liên sư huynh chống nạnh cãi nhau mới mấy chục đệ tử của Thiên Nhận Viện, thế mà không hề thua kém chút nào.

Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên thấy một người có thể cãi nhau mượt tới vậy, miệng không ngừng mắng, mắng liên tục nửa canh giờ, không trùng lấy một câu.

Ngược lại, tiếng mắng chửi của đệ tử Thiên Nhận Viện lại nhỏ dần. Vài người tức tới mức muốn lao lên đánh Hàn Liên.

Kết quả, kiếm của Hàn Liên còn chưa xuất vỏ, mà bọn họ đã ăn hai chưởng rồi ngã lăn ra đất.

“Phi, một đám phế vật các ngươi mà cũng dám đánh nhau với ông, về nhà bú sữa mẹ rồi quay lại đi.”

Hàn Liên đánh xong rồi mắng, càng khiến mắt của các đệ tử Thiên Nhận Viện long sòng sọc.

Dần dần, đệ tử Thiên Nhận Viện càng lúc càng nhiều, bây giờ đã hơn hai trăm người.

Mí mắt Cửu Thiên giật giật, anh nhỏ giọng nói: “Nhị sư huynh, tam sư huynh, đủ rồi. Chúng ta mau về thôi.”

Sở Trực sư huynh nói: “Đệ vội cái gì, Hàn Liên sắp xử lý xong rồi đấy.”

“Xử lý, xử lý cái gì?”

Cửu Thiên kinh ngạc hỏi. Lúc này, Hàn Liên đã rút kiếm ra rồi tiến lên phía trước: “Nếu các ngươi không phục, chi bằng chọn ra một chủ sự rồi đánh với ta một trận. Nếu ta thắng thì mấy người mau cút về tu luyện đi. Ông đây ôm cây về nhà. Còn nếu ta thua thì cây vạn tuế thuộc về mấy người. Ông đây sẽ xin lỗi, thế nào? Chẳng lẽ Thiên Nhận Viện không có nổi một chủ sự sao?”

“Ai bảo không có, thằng khốn Nhất Nguyên Viện, ta tới dạy ngươi một bài học.”

“Ta cũng lên.”

……

Một đoàn người xắn tay xắn áo, rút kiếm chuẩn bị xông lên.

Nhưng lúc này, một tiếng rống truyền đến.

“Các người có thể chủ sự sao? Đều tránh hết cho ta!”

Giọng nói mạnh mẽ và uy lực, đám đông tách ra, một người đàn ông cao lớn cầm trảm mã đao bước tới.

Bình Luận (0)
Comment