Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 233

Chương 233

“Cuối cùng… cuối cùng cũng có người có thể tới nơi này rồi…”

Giọng nói già nua, ánh sáng trước mặt dần dần ngưng tụ thành dáng vẻ của một ông lão.

Cửu Thiên sững người, nhìn ông lão rồi thốt lên: “Ông là ai?”

Ông lão cười nói: “Ngươi không biết ta là ai sao? Ngươi cố gắng nhớ lại xem, có ai có thể nói chuyện với người ở trong không gian Nhất Nguyên. Ngươi lẽ nào không phải là luyện Nhất Nguyên Quyết mà tới sao?”

Cửu Thiên sững người tại chỗ, không gian Nhất Nguyên, đây là nơi nào.

Thấy Cửu Thiên sững sờ tại chỗ, ông lão lại cười ha hả, nói: “Trên người ngươi rõ ràng có ấn ký của Nhất Nguyên Tông, nực cười là ngươi vậy mà không biết ta là ai. Nhóc con, nói cho ngươi biết, tên ta là Nhất Nguyên. Cũng là sư tổ của các ngươi, Nhất Nguyên sư tôn.”

“Sư tổ!”

Cửu Thiên kinh ngạc thốt lên, không dám tin.

Nhất Nguyên cười nói: “Không sai. Chính là sư tổ. Tuy không biết bên ngoài đã qua bao nhiêu năm, nhưng ít nhất đã có trăm vạn năm. Trăm vạn năm, năm tháng dài đằng đẵng. Sợ rằng bản thể của ta sớm đã chết, trong thiên địa chỉ để lại một sợi thần niệm này rồi.”

Cửu Thiên hoàn toàn nghe không hiểu cái gì là bản thể, cái gì là thần niệm.

Nhìn Nhất Nguyên, Cửu Thiên nói: “Nếu ngài là sư tổ của ta, dẫn ta tới đây làm gì?”

Nhất Nguyên nói: “Không phải ta dẫn ngươi tới, mà là ngươi tự tới. Ở trong Nhất Nguyên Đạo Quyết mà ta để lại, sót lại một sợi thần niệm của ta. Ngươi dùng máu của mình kích hoạt không gian Nhất Nguyên này. Hơn nữa có tia thần hồn chi lực đầu tiên, đương nhiên là được dẫn tới đây. Bây giờ, ta sẽ truyền thụ cho người tầng thứ nhất của Nhất Nguyên Đạo Quyết. Nếu ngươi có vấn đề không hiểu thì cứ việc hỏi ta.”

Cửu Thiên đã mỉm cười, thì ra nơi này là không gian truyền thụ của Nhất Nguyên Đạo Quyết.

Chỉ là hắn vẫn có chút không hiểu nên hỏi: “Thần hồn chi lực, đó là cái gì? Ta sao không nhớ ta có lực lượng này.”

Nhất Nguyên nói: “Ngươi không biết sao? Vậy ngươi nhìn bản thân của mình bây giờ đi.”

Cửu Thiên cúi đầu nhìn, ngay lập tức nhìn thấy cơ thể của mình vậy mà là một nhúm các điểm sáng nhỏ.

“Chuyện này là sao?”

Cửu Thiên kinh ngạc thốt lên.

Nhất Nguyên cười nói: “Thần hồn chi lực sơ cấp nhất là như này. Nếu ngươi có thể tu luyện thần hồn chi lực tới cấp năm, thì có thể giống như ta, ngưng tụ thần hồn thành hình người.”

Cửu Thiên nói: “Nhưng ta sao lại biến thành như này. Ta hoàn toàn không có ấn tượng.”

Nhất Nguyên nói: “Thật sự không có ấn tượng sao? Canh kình hóa thần hồn, khó khăn vô cùng, vượt qua biển máu, vượt qua sinh tử, kình hóa khí, xông thẳng thần tiêu.”

Cửu Thiên suy nghĩ kỹ lại, lẩm bẩm ní: “Biển máu? Sinh tử? Ta suýt nữa bị người ta đánh chết.”

Nhất Nguyên nói: “Như vậy thì đúng rồi, trong tình cảnh suýt chết, dễ luyện thành thần hồn nhất. Lúc đầu ta ở trong tình cảnh suýt chết lặp lại mấy trăm lần mới cho ra được thần hồn chi lực. Chỉ đáng tiếc, tuy thần hồn chi lực mạnh, nhưng vẫn không thể đột phá được sự ràng buộc của thiên địa. Có lẽ chỉ khi canh kình và nguyên khí dung hợp mới có thể tạo ra lực lượng có thể siêu thoát tất cả. Chỉ là ta e là không làm được. Người truyền thừa của ta, nếu có một ngày, ngươi có thể luyện thần hồn chi lực tới đỉnh phong, ngươi có thể thử dung hợp nguyên khí vào trong thần hồn chi lực. Tâm nguyện chưa hoàn thành của ta, hy vọng ngươi có thể có một ngày hoàn thành nó.”

Bình Luận (0)
Comment