Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 207

Chương 207

“Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ vừa mới thay quần áo xong, nghe thấy lời này thì lập tức nhảy dựng lên, giống như gặp phải quỷ xe tăng vậy.

Đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy?

Tại sao? Tại sao lại đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy? Tên đàn ông chó kia muốn làm gì? Đầu óc hắn không bị úng nước đó chứ? Chẳng lẽ cho cô qua chỗ hắn ở?!

Ôn Hủ Hủ cảm thấy nhất định là mình nghe lầm.

Nhưng đám vệ sĩ đến đón cô xuất viện cũng không giải thích gì. Sau khi làm xong thủ tục liền tống cô lên xe.

Vì thế vài phút sau, chiếc Cayenne màu đen nhanh như chớp chạy về phía vịnh Thiển Thủy.

Mà lúc này trong vườn hoa ở vịnh Thiển Thủy, mấy đứa nhỏ đang tụm lại ở đây.

Mặc Bảo: “Bên em cũng đã sắp xếp xong rồi, mẹ qua là có thể lập tức vào ở, Hoắc Dận còn anh?”

Hoắc Dận: “Đã phái người đón mẹ!

Nhược Nhược: “Nhược Nhược cũng dọn dẹp phòng của mẹ xong rồi, ở bên cạnh căn phòng rất đẹp của Nhược Nhược.”

Được rồi!

Ba anh em báo cáo xong tiến độ hạng mục do mình phụ trách. Với tư cách là người lên kế hoạch, Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

“Được, vậy chuyện kế tiếp của chúng ta là nghênh đón mẹ. Hai người đặc biệt phải nhớ kỹ, nhất định phải để cho mẹ cảm thấy, đây là ba để cho mẹ tới ở, biết không?”

“Được, anh.”

“Ừ.”

Hoắc Dận cũng gật đầu lời ít ý nhiều.

Nhưng mà, cậu vừa trả lời xong lại nghĩ tới một vấn đề khác. Vì vậy hơi nhíu mày nhìn nhìn về phía em trai song sinh: “Vậy ba đâu? Lỡ ba phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”

Mặc Bảo lập tức khoát bàn tay nhỏ bé: “Cái này anh không cần lo lắng, em đã sớm sắp xếp xong rồi. Ba sẽ không biết.”

Hoắc Dận và Nhược Nhược nghe được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ước chừng qua nửa giờ, bên ngoài có một chiếc Cayenne màu đen chạy tới. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy, lập tức từ bên trong chạy ra.

“Mẹ, mẹ tới rồi.”

Người chạy nhanh nhất đương nhiên là Nhược Nhược, cô bé bao giờ cũng bám mẹ hơn hai anh trai, lại còn thích làm nũng.

Vì thế Ôn Hủ Hủ mới vừa từ trong xe đi xuống, liền nhìn thấy cục bột nhào vào trong lòng mình. Cục bột mềm mại ôm lấy đùi của cô, suýt chút nữa làm tan chảy trái tim cô.

“Ừ, mẹ đến rồi, con có vui không?”

“Chúc mừng mẹ, Nhược Nhược đã nói với mẹ rồi. Nhược Nhược đã dọn phòng của mẹ rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh Nhược Nhược, phòng của mẹ rất đẹp.”

Cô bé giống như bảo vật quý. Sau khi ôm lấy mẹ, lập tức nói ra chuyện cô bé giúp mẹ dọn dẹp phòng và chờ mẹ khen ngợi.

Bình Luận (0)
Comment