Chương 221
Nhưng lúc này, tên đàn ông chó này bỗng nhiên lại dừng lại: “Đưa đi rồi?”
“Hả?” Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu, hoảng sợ chớp chớp mắt: “Đúng vậy, tôi đã đưa đi…”
“Được, tôi có thể cho nó vào học tại nhà trẻ đó, nhưng học phí cô tự chịu.”
Không ngờ người đàn ông này lại đồng ý.
Ôn Hủ Hủ nhất thời mừng như điên, đã quên không lâu trước hai người còn xấu hổ như thế nào, cô lập tức kích động đứng sau lưng người đàn ông: “Có thể có thể! Tôi có thể tự chịu. Anh nói đi, bao nhiêu? Tôi sẽ lập tức đưa tiền cho anh!”
Cô hồi hộp, chờ người này báo cho cô một con số.
Mấy năm nay cô vẫn tiết kiệm được một ít tiền, cô tin rằng việc cho con gái mình đi nhà trẻ sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng cô không ngờ rằng sau khi tên chó chết kia đứng đó trịch thượng liếc cô một cái, phun ra một con số: “Một triệu!”
“Anh nói cái gì? Một triệu!!”
Đôi mắt hạnh ngập nước của Ôn Hủ Hủ lập tức trợn tròn!
Đi mmột nhà trẻ cần đến một triệu?
Hắn đang đùa gì vậy? Ngay cả những trường đại học tốt nhất ở nước ngoài cũng không cần nhiều tiền như vậy, dựa vào cái gì mà một nhà trẻ rách nát phải đắt như vậy? Ăn cướp à?
Ôn Hủ Hủ nổi giận: “Anh không nhầm chứ? Đi nhà trẻ mà cần đến một triệu tệ? Nhà trẻ gì mà đắt như vậy?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh: “Nhà trẻ tốt nhất thành phố A, chính Hoắc Tư Tước tôi bỏ vốn đầu tư, có đắt không?”
“……”
“Còn nữa, một triệu chỉ là một học kỳ, không phải một năm, nếu cô muốn con gái cô học ở đó, vậy cô phải chuẩn bị hai triệu. Cô Ôn, cô nghe kỹ chưa.”
Người đàn ông này đã dùng sự xảo quyệt của một thương gia để ép Ôn Hủ Hủ. Một triệu còn không đủ, còn phải nói hai triệu mới hài lòng cơ.
Ôn Hủ Hủ tức giận.
Đồ cặn bã, đó là con gái của hắn, hắn không sợ sau này già đi không ai bưng trà rót nước cho hắn sao?
Ôn Hủ Hủ bị làm cho tức điên, hận không thể cởi giày trên chân quất trên khuôn mặt kia của hắn một cái bạt tai.
Hoắc Tư Tước, hắn chính là một tên súc sinh!
Tuy nhiên, người đàn chó má này đã rời đi…
Đi rồi……
Ôn Hủ Hủ ngã khụy xuống nền nhà.
Chị Vương đứng bên cạnh nhìn không nhịn được nữa, vội vàng tới an ủi cô: “Cô Ôn, cô không sao chứ? Cô đừng nghe ông chủ, ngài ấy chỉ nói vậy thôi, sẽ không cần lấy của cô nhiều tiền như vậy đâu.”
Hắn không cần?
Tên khốn này vốn là nhìn cô không vừa mắt, thêm nữa hắn lại nghĩ rằng Nhược Nhược không phải con hắn. Hắn là người thù dai, hắn không thu tiền của cô mới lạ đấy.
Ôn Hủ Hủ trở về phòng, cô định xem trên người mình rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền?