Chương 526
Bây giờ đúng là lúc công ty đang bận rộn nhất.
Hơn nữa hôm nay còn là ngày cuối cùng trước kì nghỉ đông.
Hoắc Tư Tước nhìn qua chồng tài liệu chất như núi trên bàn mình, sau khi mở loa ngoài, hắn vừa làm việc vừa trả lời điện thoại: ”Chuyện gì?”
Đúng là lời ít ý nhiều.
Ôn Hủ Hủ không nhịn được mà hơi run lên, cô mấp máy môi một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: ”Tôi muốn qua nhà cậu một chuyến, hôm nay đã là hai tám tháng chạp, theo tập tục của chúng tôi, con gái gả ra ngoài cần đưa chút quà tặng về nhà trước khi sang năm mới.”
Ôn Hủ Hủ tùy tiện tìm một lí do.
Cho nên ý cô là nơi này của hắn đã trở thành nhà cô, cô cũng chấp nhận duy trì quan hệ vợ chồng của hắn và cô, phải không?
Người đàn ông đang viết chữ kí rồng bay phượng múa của mình xuống tài liệu nghe vậy thì hơi nâng khóe môi lên: ”Được, để Hàn Tự đưa cô đi.”
”Ôi! Không cần không cần, tự tôi lái xe đi là được rồi, anh… Nếu anh có thể cho tôi mượn một chiếc xe, tôi muốn đến siêu thị đi dạo trước xem có gì mua không, nếu Lãnh Tự đi cùng thì quá phiền phức người ta rồi.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng từ chối.
Cô về nhà cậu tất nhiên không phải vì thật sự muốn tặng quà cho ông ta, chẳng qua cô chỉ muốn qua đó chào hỏi ông ta, dù sao Đỗ Như Quân cũng là con gái ông ta.
Cũng may người đàn ông này đồng ý với yêu cầu của cô.
Mười mấy phút sau, cô đứng trong gara chọn một chiếc Cayenne màu trắng không quá nổi tiếng rồi lái ra ngoài.
Lãnh Tự đứng ở cổng Hoàng Đình số 1 nhìn chiếc xe biến mất trên đường lớn, nói vào tai nghe trong tai: ”Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đã ra ngoài, tôi đi theo sao?”
”Ừm, đừng để cô ấy phát hiện, còn nữa, chỉ bảo vệ an toàn cho cô ấy.”
Hoắc Tư Tước nghe bên kia báo cáo cũng không bất ngờ chút nào.
Hắn lạnh nhạt nhìn qua tư liệu trước khi nhà người phụ nữ kia phá sản, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có sự tức giận mà chỉ bình tĩnh như nước.
Rốt cuộc cô nhớ ra là ai đã bán đứng mình?
Đúng là không dễ dàng.
Khóe miệng hắn hơi cong lên thành nụ cười lạnh, sau đó lại nhanh chóng vùi đầu vào công việc.
Lúc Ôn Hủ Hủ đến Đỗ gia, Đỗ Hoa Sênh đang được đẩy trong hoa viên phơi nắng, trong nhà chỉ còn mình mợ Lưu Bội và hai người giúp việc đang giúp bà trang trí phòng.
”Hai người các cô treo chiếc đèn lồ ng đỏ này ở đây, còn nữa câu đối cũng phải dán ba đôi, mỗi cửa dán một đôi.”
”Vâng phu nhân.”
Giúp việc nghe xong lập tức cầm đồ đi làm việc.
Ôn Hủ Hủ nắm chặt tay, lúc này cô mới đi đến sau lưng mợ: ”Mợ, con muốn nói chuyện với mợ một chút.”
Lưu Bội xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.
Người phụ nữ này mãi mãi như vậy, cho dù đã bao lâu rồi cô mới đến gặp bà, hay quan hệ của cô với bà có thành thế nào thì ánh mắt của bà vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.