Vô Tự Thiên Thư

Chương 107

Mê cung này do đại lượng lương đình và hành lang tạo thành, mỗi một lương đình giống như là một tiết điểm, mà hành lang là đường nhỏ của những tiếp điểm, mấy lương đình này được sắp xếp theo một loại phương thức thập phần huyền diệu, Khinh Hồng lặng lẽ nhớ lại Cửu Cung Bát Quái tinh thần vận chuyển tri thức của mình, nhưng mà lại đối lập với cách cục của nơi này, nghĩ thế nào cũng không chút tương tự, nhưng cách sắp xếp này thật là xảo diệu và huyền ảo, cũng tuyệt đối không có như những trận pháp mà nàng hiểu biết, nàng mới nhìn thì còn chưa thấy gì, giờ phút này càng xem càng thấy kinh ngạc, khi nhìn kỹ lại, càng nghĩ thấy mỗi một vị trí của lương đình cũng không thể di động chút nào, nếu không tất nhiên sẽ mang đến sự thay đổi toàn diện của mê cung trận hình, quả nhiên là không thể di động được một chút nào cả.

Khinh Hồng là tu chân thiên tài của Lưu Vân Thủy Tạ, tu chân đến nay luôn luôn thuận lợi, giờ phút này nhìn thấy được mê cung trước mắt, nhất thời kích khởi lên lòng háo thắng, mặc dù nghĩ trận pháp này phồn phục không hề sơ hở, cũng không nguyện ý buông tha, hai mắt nhìn chằm chằm vào đám lương đình, bắt đầu yên lặng tính toán.

Tiểu Khai nhìn nửa ngày không ra được đầu mối, quay đầu lại, thì phát hiện Khinh Hồng và Thiên Yêu đều đang căng thẳng giương mắt nhìn mê cung, không nháy mắt, một thần sắc đang tinh mật tính toán, chỉ có Trữ Tình chớp ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây.

Thiên Yêu nhìn hồi lâu, bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, vươn tay xoa hai mắt của mình, thở dài: " Trận pháp thật là huyền ảo!"

Nàng nói vừa xong, vươn tay kia ra, che trước mắt Khinh Hồng, ở một bên tai nàng quát một tiếng: " Nhanh tỉnh lại!"

Khinh Hồng toàn thân chấn động, nhất thời tỉnh lại, hạ mắt xuống nói: " Cảm ơn ngươi."

Thiên Yêu mỉm cười, lắc đầu nói: " Ngươi ta đồng sinh cộng tử, tự nhiên phải chống đỡ cho nhau, nhấc tay giúp nhau, không cần cảm ơn ta."

Một người một yêu nửa ngày trước còn đấu nhau sống chết, giờ phút này nhìn nhau cười, lại rất là hữu hảo.

Tiểu Khai cảm thấy kỳ lạ, nói: " Các ngươi nhìn ra cái gì không?"

Khinh Hồng nói: " Trận pháp này thật là phức tạp, là bình sinh ta mới gặp, ta vừa mới tính được ba ngàn sáu trăm tám mươi hai biến hóa thì đã không thể chống đỡ, nếu không phải nàng kịp thời đánh thức ta, có lẽ ta sẽ bởi vì tâm lực giao tụy đương trường tẩu hỏa nhập ma, xem ra mê cung này ta phá không được."

Thiên Yêu gật đầu nói: " Đúng vậy, mê cung này tương đương phức tạp, ta cũng là tính đến chín vạn tám ngàn sáu trăm năm mươi ba biến hóa thì phát hiện chính mình không cách nghĩ tiếp, hoàn hảo ta kịp thời tỉnh ngộ, lập tức lui lại, nếu không có lẽ cũng sẽ lâm vào tâm ma rồi."

Tiểu Khai và Khinh Hồng bằng vào bảo bối vốn có thể cùng Thiên Yêu đánh ngang tay, nhưng ở thời khắc này, Thiên Yêu thân mình cường hãn đã hiển lộ không thể nghi ngờ, chỉ một lát ngắn ngủn này, những tính toán biến hóa dĩ nhiên là hơn Khinh Hồng thập bội, mà khi phát hiện không đúng thì còn có lực tự khắc chế mạnh mẽ rút lui, thực lực như vậy, làm Khinh Hồng không khỏi âm thầm tán thưởng.

Tiểu Khai âm thầm kinh ngạc, nói: " Vậy làm sao bây giờ?"

Thiên Yêu trầm mặc hồi lâu, nói: " Trận pháp này mặc dù phồn phục, nhưng lại không thể không tìm hiểu, nếu có đủ thời gian, thật ra có thể tham thấu."

Khinh Hồng cũng nói: " Chỉ cần mỗi ngày chúng ta tìm hiểu một ít, có lẽ thêm một thời gian thì có thể tham thấu được."

" Cần phải bao nhiêu thời gian?" Tiểu Khai nói: " Một ngày? Hai ngày? Hay là mười ngày nửa tháng?"

" Điều này rất khó nói, căn bản không thể nào phán đoán." Khinh Hồng nói: " Nhanh thì mấy ngày, lâu thì trăm năm, đều là có thể cả."

Tiểu Khai có chút trợn tròn mắt: " Sao có thể dùng mấy trăm năm thời gian, có lẽ không tới ba ngày, chúng ta đã chết đói rồi."

Thiên Yêu cười khổ: " Trận pháp này phảng phất vô cùng vô tận, trong đó biến hóa nhiều như biển cả, mà lĩnh ngộ trận pháp càng về sau càng nhiều mặt xấu, chính như trước thì bình thường, sau thì là điển hình phải động toàn thân, trong đó tính toán nhiều, biến hóa nghiễm mật, căn bản không thể tính toán, trước khi tham thấu, ai cũng không rõ ràng cần phải có bao nhiêu thời gian a."

" Vậy...vậy làm sao bây giờ?"

" Còn có thể làm sao bây giờ?" Khinh Hồng nói: " Ngoại trừ nghe theo thiên mệnh, chúng ta còn có gì khác lựa chọn hay sao?"

Nhưng lời mới nói tới đây, chợt nghe được " lạc" một tiếng, trước mắt đã xảy ra biến hóa.

Ngoại trừ vị trí lương đình nơi bọn họ đứng, còn tất cả nhưng hành lang và lương đình khác bỗng nhiên bắt đầu di động, trong quá trình này tương đối quỷ bí, những lương đình như tuân tuần các loại quỹ tích bắt đầu vận động, Tiểu Khai bọn họ nhìn thấy, tựu phảng phất như bầu trời tinh thần, tất cả đều là hình dáng xoay tròn lộ tuyến, chỉ vài giây thời gian, một lần nữa im lặng trở xuống, nhưng phóng mắt nhìn lại, cách cục trước mắt đã hoàn toàn khác hẳn khi nãy.

Những lương đình bị vô số hành lang xỏ xuyên qua liên thông vào nhau, nhưng khi Thiên Yêu nhìn thấy, mặt mũi cũng đều trắng bệch: " Trời ạ, đây hoàn toàn chính là trận pháp kia rồi!"

Đôi mày thanh tú của Khinh Hồng nhíu lại, khẩn giương mắt tiếp tục tính toán mê cung, lần này chỉ nhìn vài giây đã sụp mắt, thở dài: " Tiểu Khai ca ca...trận pháp này..đã hoàn toàn không phải là trận pháp vừa rồi nữa...nhưng những phức tạp trong đó còn hơn cả trận pháp vừa rồi."

Tiểu Khai cố nén sự kinh hãi trong nội tâm, nói: " Chẳng lẽ trận pháp này lại có thể động sao?"

" Không sai." Thiên Yêu chán nản nói: " Trận pháp này căn bản là tuân tuần thiên tượng biến hóa, không ngừng thay đổi, bằng vào sức người làm sao khám phá được sự biến hóa của thiên tượng đây? Ta chỉ là kỳ quái, vì cái gì mà thiên tượng này biến hóa, đúng là hai ngàn năm trước ta chưa từng được thấy qua?"

Trữ Tình bỗng nhiên nói: " Sư phó, điều này thật bình thường, nơi này vốn là thế giới khác, hắn tuân tuần tự nhiên theo thiên tượng biến hóa của thế giới hắn."

Lời này nói ra, mọi người cùng gật gật đầu.

Cũng không sai, mê cung này biến hóa, mô phỏng đúng theo biến hóa thiên tượng của thế giới suy sụp này, lương đình này đều thu lại hình dáng của mình, đều không phải là bắc đẩu hay nam đầu, văn khúc vũ khúc, ngưu lang chức nữ, xạ thủ thiên cầm, cũng là một ít mà đám người Tiểu Khai căn bản cho tới bây giờ chưa từng thấy qua tinh tọa kỳ dị như vậy, chúng nó tuân tuần theo quy luật của chúng nó, ở thế giới lạ lẫm này thiên thu vạn đại mà vận chuyển.

" Ta bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện." Tiểu Khai sáng rực mắt: " Các ngươi có nhớ rõ hay không, người đầu heo lấy đi quyển trục kia..."

Mọi người thoáng sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng, Thiên Yêu đứng bật lên: " Đúng vậy, chính là quyển trục kia, đúng là thiên tượng đồ đầy đủ của thế giới này!"

Trữ Tình đã đứng lên, ôm đồm cánh tay Tiểu Khai: " Tiểu Khai ca ca, chúng ta đi tìm hắn đòi quyển trục!"

Đã không qua được mê cung, mọi người cũng không còn cách nào khác lựa chọn nữa, hoàn hảo " Không chỗ nào không độ" vẫn còn ở trên mặt nước chờ đợi bọn họ, bốn người lên thuyền theo đường cũ trở về, Không chỗ nào không độ thật ra cũng có chút thông linh, cũng không cần ai mệnh lệnh, tự động bắt đầu phản hồi trở lại.

Một giờ sau, khi mọi người nhìn thấy được người đầu heo, vừa thấy người đầu heo, mọi người nhịn không được cả kinh.

Lúc này mới trôi qua hai giờ thời gian, người đầu heo phảng phất như già nua rất nhiều, những nếp nhăn trên mặt hoàn toàn biến thành nếp nhăn khắc sâu, trên người càng rũ xuống khủng khiếp, thoạt nhìn giống như từ bốn, năm mươi tuổi biến thành tám, chín mươi tuổi.

" Tôn kính Kỷ Lý Cô Lỗ Dương tiên sinh, ngươi đây là..."

Người đầu heo cười khổ đứng lên, trong thần thái thế nhưng lại mang theo vài phần bi ai thật sâu: " Các ngươi...là trở lại lấy quyển trục này phải không?"

" Đúng vậy." Tiểu Khai bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng: " Có tiện không?"

" Tiện, đương nhiên là tiện." Thanh âm người đầu heo tương đối khàn đục, còn mang theo vẻ thở dốc: " Tiến hóa của ta đã thất bại, quyển trục này đối với ta mà nói, còn có thể có ý nghĩa gì nữa chứ? Ai, lưu manh thỏ đại nhân quả nhiên không có gạt ta, bỏ qua sự tăng cường lực lượng, muốn đơn thuần theo tinh thần thượng tiến hóa, quả nhiên là không sự thật a."

Tiểu Khai nghe được trong đầu mơ hồ, nhìn người đầu heo hình dáng bi ai, thế nhưng nói không ra lời.

Nếu người đầu heo có thể tìm được nội đan và quyển trục của lưu manh thỏ, bằng vào nội đan tăng lên lực lượng, bằng vào quyển trục tăng lên lĩnh ngộ đối với vũ trụ, thì hắn có thể hoàn toàn tiến hóa được đến chung cực cảnh giới, chỉ tiếc thiên ý trêu người, viên nội đan vô cùng trân quý kia lại bị tham ăn thú tiểu Hắc không cẩn thận nuốt đi xuống.

Người đầu heo chỉ bắt được quyển trục, vì giấc mộng của gia tộc thế thế đại đại, đã lựa chọn mạo hiểm tiến hóa, nhưng khi hắn tiến hóa thì liền xuất hiện điều ngoài ý muốn, thân thể lực lượng không thể thừa nhận cảnh giới lại tiếp tục tăng lên, đạo trí của hắn vốn đã yếu ớt, nên thân thể tái độ bị thương, cơ hồ đương trường đã muốn vì năng lượng hỏng mất mà tan thành mây khói.

Hắn mặc dù có thể bảo hộ tính mạng, nhưng sinh cơ bây giờ của hắn đã chỉ tiến hóa được còn một nửa khi trước.

Ngã Nhĩ Mạc Lạp gia tộc thành viên, tính mạng lực của bọn họ là một loại phương thức kết cấu cổ quái, sau khi ba đoạn tính mạng lực một khi hoàn kết, tính mạng bọn họ sẽ bước đi tới cuối, tại hai giờ trước, Tiểu Khai đã đáp được một vấn đề, người đầu heo đã đánh mất một đoạn tính mạng lực đầu tiên, kế tiếp, người đầu heo mạo hiểm tiến hóa lại gặp thất bại, lại tiếp tục mất đi thêm một đoạn tính mạng lực, bây giờ, người đầu heo chỉ còn lại có một đoạn tính mạng lực cuối cùng.

Mặc dù có chút ít ngại ngùng, bất quá cũng là vấn đề phải làm, Tiểu Khai ấp a ấp úng nói: " Vậy đem quyển trục trả lại cho ta đi."

" Điều này có thể không làm được." Người đầu heo khàn khàn nói, trong mắt bỗng nhiên bắn ra hào quang kiêu ngạo: " Chúng ta Ngã Nhĩ Mạc Lạp gia tộc, cho tới bây giờ sẽ không đem tài phú của chính mình chắp tay tặng người, ngươi nếu muốn lấy đi gì đó của ta, thì trước hết phải đánh bại ta!"

" Không phải đâu." Tiểu Khai cẩn thận nhìn người đầu heo phút này chỉ còn bộ dáng gió thổi cũng gục: " Muốn đánh nhau?"

" Đương nhiên không phải đánh nhau, chúng ta Ngả Nhĩ Mạc Lạp gia tộc sao lại làm ra chuyện tình không có thưởng thức như vậy." Người đầu heo nói: " Ngươi ra vấn đề đi, chỉ cần ngươi có thể trụ được ta, ngươi có thể lấy đi quyển trục!"

Hắn vừa nói, lại trong lòng ngực lấy ra quyển trục, căng thẳng niết trong móng heo khô héo, móng heo kia sớm đã đi vẻ hồng hào, thoạt nhìn phảng phất như bị bệnh, thật sự làm cho người ta đau xót.

" Ách... lần này ta hỏi?" Tiểu Khai có chút nghi hoặc: " Vậy đáp đúng hay sai là do ta định đoạt hay là ngươi?"

Người đầu heo cười nói: " Chúng ta ai nói cũng không tính, lúc này đây có nói sai, tự nhiên trong minh minh quy tắc phán định." Thần sắc hắn mang theo vẻ kiêu hãnh nói không nên lời, tiếp tục nói: " Chúng ta Ngả Nhĩ Mạc Lạp gia tộc từng có một cái tên nghe không tốt, tên là Quỷ Biện Thú, địch nhân chúng ta luôn không thể làm cho chúng ta bị tổn thương, đúng vậy, vào thời điểm chúng ta hỏi thì đích xác có chút vô lại, nhưng ngươi phải biết rằng, chúng ta Ngả Nhĩ Mạc Lạp gia tộc cũng không phải chỉ được hư danh, chúng ta đích thật là chủng tộc trí tuệ nhất trên thế giới này, sự uyên bác của chúng ta thậm chí cả lưu manh thỏ đại nhân cũng phải tự thẹn không bằng, tuy câu hỏi của chúng ta có điểm vô lại, nhưng khi chúng ta trả lời câu hỏi cũng chính là trả lời vấn đề, trên thế giới này, căn bản là không có bất luận kẻ nào hay sự tình gì mà chúng ta không biết cả."

Hắn dồn dập thở vài hơi, thần thái càng già nua, nhưng ánh mắt lại lòe lòe tỏa sáng, nói từng chữ: " Chúng ta cái gì cũng biết hết!"

Trong mắt Tiểu Khai, người đầu heo này ra vẻ cao đẳng tính mạng, vốn nhìn thấy tức cười như một tên ngu ngốc, nhưng trong giây khắc này cư nhiên rất có chút ít lẫm nhiên khí thế không thể khinh nhờn tản mát ra.

" Vậy nếu ngươi không thể đáp ra, thì thế nào?"

" Sẽ chết." Người đầu heo cứng rắn nói: " Nếu ta trả lời không được vấn đề của ngươi, ta sẽ mất đi một đoạn tính mạng cuối cùng của chính mình, hóa thành khói bụi tiêu mất."

" Nhưng...nhưng..nhưng..." Tiểu Khai nói: " Ta không nghĩ muốn ngươi chết, ta chỉ là muốn lấy quyển trục về mà thôi, ngươi cho ta là được rồi mà?"

Người đầu heo lắc đầu, mỉm cười nói: " Ngả Nhĩ Mạc Lạp gia tộc vinh diệu, so với tính mạng còn trọng yếu hơn."

" Được rồi, đây là câu hỏi." Tiểu Khai nói: " Ngươi có biết hắn tên gì không?"

Hắn vừa nói, vừa chỉ vào Thiên Yêu đang đứng ở phía sau.

Lại nói, đây cũng là vấn đề có chút vô lại, Thiên Yêu cũng không phải là người của thế giới này, người đầu heo có uyên bác thế nào, cũng chỉ có thể hiểu rõ tri thức của thế giới mình biết, mà vấn đề này của Tiểu Khai, đã thuần túy không quan hệ đến " tri thức" nữa.

Nhưng người đầu heo chỉ cười cười: " Hắn bây giờ tên là Hồ Thiên, đây là tên do hắn tự đặt ra. Nhưng ta lại biết, ở rất nhiều năm trước, hắn có một cái tên khác, tên là Tiểu Tiểu."

" Tiểu Tiểu" hai chữ vừa nói ra, Thiên Yêu kia vẻ mặt vẫn vô cùng lãnh khốc, nhất thời có chút run rẩy, thân hình có chút run lên, hai tay nắm chặt lại, phảng phất như bị hai chữ này làm xúc động trí nhớ ở chỗ sâu trong tận đáy tâm linh.

" Đúng hay không?" Người đầu heo nhìn về phía Thiên Yêu.

Thần thái của Thiên Yêu vô cùng phức tạp, cắn răng trầm mặc vài giây, mới gật nhẹ đầu: " Đúng vậy."

Tiểu Khai rất kinh ngạc: " Sao cả việc này mà ngươi cũng biết?"

Người đầu heo mỉm cười nói: " Ta sớm nói qua, tại trên thế giới, ta vốn biết hết tất cả."

Tiểu Khai chỉ Trữ Tình đứng bên cạnh: " Tốt lắm, ngươi nói cho ta biết, nhũ danh của cô ta là gì?"

Đây lại là một câu hỏi vô lại, nhũ danh của Trữ Tình, sự thật ngay cả Tiểu Khai cũng không biết, người đầu heo có uyên bác cũng vạn vạn không có lý do biết được.

Nhưng người đầu heo há mồm nói: " Gọi là tiểu ngoan ngoan."

Tiểu Khai quay đầu nói: " Trữ Tình, đúng hay không?"

Gương mặt cười của Trữ Tình chợt hồng lên: " Tiểu Khai ca ca, khi còn bé ba của em quả thật gọi em là tiểu ngoan ngoan đó."

Lần này, Tiểu Khai thật sự bị người đầu heo làm ngây ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Ta hỏi ngươi một vấn đề." Khinh Hồng nói: " Sư tổ ta có mấy thân truyền đệ tử?"

Đây cũng là một câu hỏi thật vô sỉ, cũng không hề liên quan gì tới tri thức, nhưng biểu hiện của người đầu theo căn bản là bất khả tư nghị, khó tin, đồng dạng há mồm nói: " Sư tổ ngươi có ba thân truyền đệ tử, đại đệ tử Lục Điệp Ngọc, lúc còn trẻ đã chết, nhị đệ tử Hoàng Tẩy Ngọc, vì tình mà khốn, thân hãm lời thề, tam đệ tử Lam Điền Ngọc. Đó là sư phó của ngươi, cũng là chưởng môn của Lưu Vân Thủy Tạ."

Trữ Tình xen vào nói: " Ta hỏi ngươi, toàn giới chất tự thừa thức quang lãm giản, được xưng loại sách quang lãm này có đặc tính gì?"

Vấn đề này càng là vô sỉ, đã là thuần túy lĩnh vực khoa học gì đó, người đầu heo cũng không chần chờ, nói: " Toàn giới chất quang lãm đối với phòng ngừa điện từ ảnh hưởng cập phòng lôi điện đều có đặc tính tốt đẹp, hơn nữa lại nhẹ, bên ngoài nhỏ, mất quyền lực sử dụng phi thường tiện lợi, khi đối kháng điện từ quấy nhiễu thì lôi bạo càng cao, hoàn cảnh phương tiện hiệu quả cũng được, đồng thời..."

Đã không cần tiếp tục hỏi nữa, bốn người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, toàn bộ trợn tròn mắt.

Trữ Tình kéo Tiểu Khai qua một bên: " Tiểu Khai ca ca, hắn giống như thật biết hết nga."

" Ta đã phát hiện rồi." Tiểu Khai thở dài: " Vậy làm sao bây giờ?"

" Không còn biện pháp gì nữa." Khinh Hồng đi tới: " Vừa rồi còn có thể lấy quyển trục trao đổi với hắn, bây giờ không còn thứ gì trao đổi nữa, cây côn thép nhỏ kia giống như là hắn căn bản không có hứng thú."

" Đúng vậy." Thiên Yêu cảm thán nói: " Nếu tiểu Hắc không nuốt đi hạt châu kia, nói không chừng hạt châu còn có thể khởi lên tác dụng."

Lời hắn nói đến đây, chợt nghe tiểu Hắc " ô" lên, phảng phất như kháng nghị sự trách cứ của Thiên Yêu.

Trữ Tình sờ sờ vào lông đen trên đầu tiểu Hắc, kêu lên: " Tiểu Hắc ngoan, đừng ồn."

Thế nhưng tiểu Hắc cũng không ngoan nữa, hắn " ô" một tiếng kêu to, dùng sức, lại từ trong lòng ngực Trữ Tình nhảy xuống, phóng nhanh lẻn ra ngoài vài thước, sau đó lại nâng hai chân lên, dùng tư thế phi thường tiêu chuẩn của loài người đứng lên.

" Ách...đây là làm gì?" Tất cả mọi người có chút ngây ngốc.

Người đầu heo nói: " Đây là tham ăn thú muốn phân liệt đó."

" Phân liệt?" Mọi người mở to hai mắt.

" Đúng vậy, phân liệt." Người đầu heo giải thích: " Ta vừa rồi nói qua với các ngươi, tham ăn thú không có phân ra đực cái, cũng sẽ không hoài thai, chúng nó cùng tham ăn rừng rậm tham ăn thụ là một loại trạng thái cộng tồn cộng sanh, sau khi tham ăn thụ tích đủ năng lượng, có thể theo cây phân liệt ra một tiểu tham ăn thú, mà tham ăn thú sau khi có đủ năng lượng cũng sẽ bài xuất một viên tiểu tham ăn thụ ra, như vậy cứ tuần hoàn không bao giờ dứt.

Hắn nói đến đây, liền nhìn thấy Tiểu Hắc giơ hai chân lên trước, làm ra một tư thế như vặn eo, hết sức giản ra thân thể chính mình, sau đó chợt nghe " cô lỗ" một tiếng, phảng phất như có vật gì nhỏ từ phía sau rơi xuống, nó bước tới hai bước, như phi thường mệt mỏi, im lặng nằm dài trên mặt đất, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Vào lúc nó đứng thẳng, có một gốc cây nho nhỏ thụ miêu đang lẳng lặng đứng trên mặt đất.

" Xem, đây là tham ăn thụ nó bài xuất ra ngoài cơ thể." Người đầu heo ngắm nhìn tiểu thụ miêu kia, bỗng nhiên " di" một tiếng: " Có điểm không đúng!"

Quả thật không đúng, cái cây này bỗng nhiên di chuyển lên, vốn chỉ có nửa thước chiều dài tiểu thụ miêu, mới nháy mắt đã biến thành một thước, thân cây cũng đã biến thô, giống như một cánh tay đã súc nhiều năm giờ mọc ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Nhưng cánh tay phải của tham ăn thụ còn không dừng lại, một đường càng mọc càng cao, thân cây cũng ngày càng thô, mọi người không khỏi lui lại vài bước, vẫn đợi hai ba phút sau, tham ăn thụ mới dừng lại tốc độ mọc nhanh điên cuồng, theo mặt đất nhìn qua, dĩ nhiên là một cây đại thụ che trời tiêu chuẩn.

" Sao lại lớn nhanh như vậy?" Người đầu heo cẩn thận nhìn tham ăn thụ: " Cây này trên người ngưng tụ lực lượng khổng lồ như thế, trời ạ, lực lượng lại tinh thuần như thế, phảng phất như nguyên khí cao đẳng nhất thế giới, đây tột cùng là thế nào?"

Lời hắn nói tới đây, lại xảy ra dị biến, trên thân cây tham ăn thụ đột nhiên vỡ ra một cái lỗ chừng nắm tay, trong cái lỗ truyền ra một âm thanh dị thường yếu ớt mỏng manh " ô" một tiếng, trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, một con mèo nhỏ mới sinh tham ăn thú từ trong cái lỗ chậm rãi đi ra.

" Ách...lại phân liệt..." Mọi người đồng thời hiện ra trạng thái ngây ngốc.

Người đầu heo được xưng cái gì cũng biết, vốn thiên hạ vạn vật đều nằm trong sự hiểu biết của hắn, nhưng hắn tính tới tính lui, nhưng lại quên đi chuyện này, thủy chung tính không ra chuyện này là sao, rốt cuộc nhịn không được nói: " Các ngươi đã làm cái gì đối với con tham ăn thú này?"

" Không có gì?" Tiểu Khai đỏ mặt: " Lưu manh thỏ vào lúc vừa chết, đã ói ra hạt châu, không cẩn thận bị nó ăn mất."

Người đầu heo cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ hồ té xỉu đi, ngây người hồi lâu rốt cuộc thở dài: " Thiên ý, quả nhiên là thiên ý a..."

" Ô" tiểu tham ăn thú nhìn hắn thân mật kêu gọi một tiếng, chạy tới lấy đầu cọ vào cái chân heo của hắn, người đầu heo trong tích tắc tâm tình đang phức tạp chợt khôi phục lại, vốn hận không thể ngay đương trường bóp chết con thú cấp thấp đã cản trở sự tiến hóa của hắn, nhưng ý niệm trong đầu chợt chuyển ngàn vạn lần, rốt cuộc sâu kín thở dài, ngược lại đưa tay nhẹ nhàng bồng tiểu tử kia lên.

Đến lúc này thì mọi người chợt nghe được " ba" một tiếng thanh thúy, Tiểu Khai dùng sức vỗ một cái tát, hưng phấn ngẩng đầu lên: " Ha ha, rốt cuộc ta biết làm sao làm khó ngươi rồi, tôn kính Kỷ Lý Cô Lỗ Dương tiên sinh!"

Bình Luận (0)
Comment