Vô Tự Thiên Thư

Chương 137

Ngực của Tuyết Phong đau đớn vô cùng, trái tim đã bị một kiếm kia hoàn toàn xỏ xuyên qua, vết thương trí mệnh như vậy, cho dù hắn là người tu chân cũng không cách kháng cự, giờ khắc này, hắn cảm thấy công pháp nguyên khí toàn thân đều theo máu tươi chậm rãi lưu thất đi ra, trong phút chốc vô hạn mờ mịt, chuyện cũ trước kia đều tràn tới, thực như giấc mộng Nam Kha. Cả đời hắn cơ hồ tính toán, kiến thức qua vô số cao thủ, không nghĩ tới cuối cùng bị một kiếm trí mạng này, cư nhiên đến từ một người, một tên phế vật mà mình chưa từng đề phòng qua, một người, một phàm phu tục tử mà căn bản là ngay cả cánh cửa tu chân còn chưa từng nhập vào. Mà thanh danh hách hách của phái Nga Mi, không ngờ lại không sánh được một lời hứa của một nữ nhân.

Châm chọc nhất cũng là nữ nhân này chính là con ruột của chính mình.

" Ta...sẽ chết sao?" Khí lực toàn thân của Tuyết Phong đều nhanh chóng biến mất, có lẽ một giây tiếp theo, hắn sẽ vĩnh viễn nhắm mắt lại, nhưng đúng lúc này, Thiên Lộc nhanh nhẹn hỏi Tiểu Khai một câu: " Ngươi muốn cứu hắn hay không?"

" Muốn, đương nhiên muốn!" Tiểu Khai vốn đã tuyệt vọng rồi, nghe hắn vừa hỏi nhất thời tinh thần đại chấn: " Nhanh! Không tiếc hết thảy mọi giá cũng phải cứu hắn trở về!"

Thiên Lộc cười nói: " Chuyện này không khó, ngươi chờ."

Hắn bay đến bên người Tuyết Phong, tay phủ lên ngực hắn, hào quang bảy màu quen thuộc lóng lánh tuôn ra, hào quang càng ngày càng đậm, qua vài phút, đã hoàn toàn bao vây hai người, Trường Sinh ngơ ngác nhìn hồi lâu, bỗng nhiên cười ha ha, hươ chân múa tay nói: " Hoàng cô nương! Hoàng tiên tử! Ngươi không cần gả cho hắn nữa, ngươi có thể gả cho ta rồi, bởi vì...bởi vì Tuyết Phong còn chưa có chết!"

Đúng vậy, trong màn hào quang bảy màu kia, Tuyết Phong đã chậm rãi ngồi dậy, không thể tin nhìn ngực của mình, mờ mịt nói: " Ta còn sống hay sao?"

Thiên Lộc cười nói: " Ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết, ta muốn ngươi sống, ngươi đừng nghĩ chết, đừng quên ta chính là Tán tiên."

" Nghiêm Tiểu Khai, ta hận chết ngươi!" Hoàng Bội cắn răng nghiến răng nói: " Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi!"

Lúc này giờ phút này, ngoại trừ cười khổ, Tiểu Khai thật sự cái gì cũng không thể làm, hắn thở dài nói: " Các ngươi thề xong thì có thể đi rồi."

" Ta tuyệt không thề, ta nhất định phải giết hắn!" Hoàng Bội cả giận nói: " Ngươi muốn giết ta thì cứ thừa dịp này, nếu không một khi ta có cơ hội, cả ngươi cũng giết!"

Nàng lại chuyển đầu: " Trường Sinh, chúng ta đi!"

Trường Sinh liên tục vâng dạ, đi theo sau Hoàng Bội quay đầu bước đi, Hoàng Bội đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tư Mã Thính Tuyết, nói: " Trường Sinh, ngươi mang hắn cùng đi."

Trường Sinh chần chờ một chút, thấp giọng nói: " Dạ." Hắn đi bồng Tư Mã Thính Tuyết, ba người cùng ngự một thanh kiếm, khoảnh khắc đã đi rất xa.

Tuyết Phong nói: " Nghiêm Tiểu Khai, ta từ nay về sau nên làm gì bây giờ?"

Tiểu Khai thở dài, nói: " Ngươi đi theo ta trước, có ta ở đây, Trường Sinh không dám làm gì ngươi đâu."

Tuyết Phong nói: " Từ nay về sau sao? Chẳng lẽ ta đi theo ngươi cả đời?"

Tiểu Khai nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, nói: " Được rồi, ngươi cân nhắc cho kỹ, nghĩ muốn đề cao thực lực, không phải là vì phi thăng tiên giới hay sao?"

Tuyết Phong ngẩng đầu nói: " Đương nhiên, đắc đạo phi thăng là nguyện vọng bình sinh của ta."

Tiểu Khai vỗ tay một cái, chỉ vào Thiên Lộc cười nói: " Kia còn không đơn giản, để cho hắn dạy ngươi là được rồi."

Tuyết Phong quay đầu nhìn Thiên Lộc, chần chờ nói: " Hắn nói hắn là Tán tiên..."

" Chẳng những là Tán tiên, hơn nữa là vị Tán tiên của ba ngàn năm trước, hơn nữa là một Tán tiên so với tiên nhân còn lợi hại hơn." Tiểu Khai nhất thời hưng phấn: " Tu chân giới mặc dù đã sớm rơi xuống bí tịch phi thăng, nhưng hắn có công pháp tu chân cao nhất đó nga!"

Thần tình âm mai của Tuyết Phong nhất thời đảo qua biến mất, liên thanh run rẩy: " Ngươi là nói...hắn...hắn..có thể giúp ta phi thăng?"

" Đúng vậy!" Tiểu Khai chém đinh chặt sắt nói: " Hắn khẳng định có thể!"

Tuyết Phong " phác thông" một tiếng quỳ bệch trên mặt đất, lớn tiếng nói: " Sư phó tại thượng, xin nhận cúi đầu của đệ tử!"

Chiêu này của hắn quả nhiên làm sóng gió nổi lên, đột ngột dị thường, nhưng thật ra lại dọa hai người nhảy dựng.

Tuyết Phong còn chưa dừng lại, hắn quỳ xuống, nhất thời " Phanh Phanh" cúi lạy mười lạy, nói: " Sư phó, nhận lấy ta đi."

Thiên Lộc ngạc nhiên nói: " Ngươi cũng không phải đệ tử Linh Sơn, không cần gọi ta sư phó, ta trực tiếp dạy cho ngươi là được."

Tuyết Phong ngay cả chút do dự đều không có, lớn tiếng nói: " Đệ tử nguyện ý rời khỏi Nga Mi, cải đầu Linh Sơn, chỉ cầu sư phó truyền cho ta tu tiên chi đạo cao minh nhất!"

Thiên Lộc há to miệng, nói: " Ngươi không phải lập chí quang đại Nga Mi hay sao?"

" Quang đại Nga Mi so với tính mạng của ta còn trọng yếu hơn!" Tuyết Phong đương nhiên nói: " Nhưng vì phi thăng tiên giới, ta có thể cả mạng cũng không cần!"

Tiểu Khai và Thiên Lộc hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc lại nhận thức được một người cùng cực vô sỉ.

Trải qua một phen dây dưa, Tiểu Khai và Thiên Lộc không thể không trở về Thập Bát Động Tông, thời điểm Thiên Vương gặp lại Tuyết Phong, cả cằm cũng muốn nhanh rơi xuống, đợi nghe nói Tuyết Phong không ngờ cũng vào Linh Sơn phái, chiếc cằm lung lay muốn ngã rốt cuộc hoàn toàn rớt ra. Đương nhiên, khi Tiểu Khai và Thiên Lộc giải thích hết thảy những việc này, an bài cho Tuyết Phong xong thì vội vàng đi đến Lưu Vân Thủy Tạ.

Tiểu Khai vốn nghĩ đến lần này sự tình sẽ rất khó làm, nhưng khi hắn vừa nói cần Chuyển Sanh Phiên thì Lam Điền Ngọc lại không có chút do dự đưa Chuyển Sanh Phiên ra, Tiểu Khai rất là kinh ngạc, liền hỏi, Lam Điền Ngọc cười nói: " Môn chủ trước tiên giúp chúng ta thu phục Thiên Yêu, sau đó giúp Khinh Hồng mở ra Ngưng Hương bảo châu, trước tiên trừ đi đại họa tu chân giới, sau lại giúp Lưu Vân Thủy Tạ chúng ta nhảy lên làm môn phái đứng đầu trong sáu đại phái, hai sự kiện này, vô luận là chuyện nào cũng đủ để cho chúng ta hết lòng hồi báo, nhưng chúng ta còn ngăn cản môn chủ cứu Tiểu Trúc cô nương, thiếu chút nữa thành sai lầm lớn, lại nói chúng ta cũng không đánh lại môn chủ, cho nên bắt đầu từ bây giờ, môn chủ có gì cần, Thủy Tạ chúng ta một mực đáp ứng là được."

Tiểu Khai lúc này mới giật mình, cười nói: " Ngươi cũng không cần quá khách khí, Chuyển Sanh Phiên nói như thế nào cũng là một trong mười đại tiên khí của tu chân giới, hôm nay ngươi đưa nó cho ta, ta vô luận thế nào cũng phải có điều báo đáp, từ nay về sau Lưu Vân Thủy Tạ nếu gặp phải vấn đề gì, tới tìm ta là được."

Lam Điền Ngọc chần chờ nói: " Đã môn chủ nói như vậy, thì Điền Ngọc có một thỉnh cầu nho nhỏ."

Tiểu Khai nói: " Thỉnh nói."

Lam Điền Ngọc nói: " Bây giờ môn chủ thật sự là chưởng môn Linh Sơn Phái phải không?"

Tiểu Khai nói: " Đương nhiên."

Lam Điền Ngọc thoáng chần chờ một chút, lúc này mới có chút ngại ngùng nói: " Linh Sơn phái đã có môn chủ đến đỡ, tương lai khẳng định là đại phái lớn nhất tu chân giới, hôm nay nhờ vào cơ hội này, Điền Ngọc mạo muội hỏi một chút, có thể liên minh với Linh Sơn phái, ngày sau đồng khí liên chi, cộng đồng tiến lui, cũng có thể chiếu ứng?"

Tiểu Khai mừng rỡ nói: " Như vậy tốt nhất, có Lưu Vân Thủy Tạ thừa nhận, Linh Sơn phái mới có thể dung nhập tu chân giới rất tốt, ta cái gì cũng đều không hiểu, từ nay về sau rất nhiều địa phương còn phải phiền toái ngươi chỉ điểm mới được."

Hai người đơn giản thương lượng một chút mọi chi tiết, công việc liên lạc bên Lưu Vân Thủy Tạ, thủ tục chủ yếu do Bạch Lộ phụ trách, mà bên Linh Sơn sẽ do Điền Tử Câm phụ trách, nói đến thời điểm khai phái nghi thức, Tiểu Khai nói không định làm, bị Lam Điền Ngọc hung hăng phê bình, cuối cùng quyết định cứu ra Tiểu Trúc thì hai phái sẽ liên thủ xử lý.

Tiếp theo Tiểu Khai yêu cầu Lam Điền Ngọc dẫn hai người bọn hắn đi tới chỗ năm xưa Phiêu Vũ đã ở, Lam Điền Ngọc mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ quay đầu dò xét Thiên Lộc bên người Tiểu Khai, cảm xúc của nữ nhân luôn nhạy cảm, Lam Điền Ngọc rất nhanh cảm giác được tâm tình của quái nhân này thật kích động, thần sắc trên mặt đã ngay lập tức thay đổi, nhưng nàng xem thế nào cũng xem không ra lai lịch của Thiên Lộc, hắn có bao nhiêu thực lực.

Lưu Vân Thủy Tạ chiếm diện tích phi thường lớn, là bài danh đệ nhất trong sáu đại phái, cho nên các vị tiền bối từng trụ qua các phòng đều được giữ lại nguyên vẹn, mấy vạn năm qua, phòng vẫn giữ lại khá nhiều, cơ hồ suốt mấy ngàn thước lâu các toàn bộ đều là không, ba người đi hồi lâu, mới dừng lại trước một gian phòng, Lam Điền Ngọc đẩy cửa gỗ, quay đầu nói: " Nơi này đúng là nơi Phiêu Vũ tổ sư khi còn sống ở lại, môn chủ nếu muốn đến nơi đây, có phải là muốn từ nơi này tìm một chút linh cảm của thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp?"

Tiểu Khai cười lắc đầu, nói: " Lam chưởng môn, có thể để cho vị bằng hữu này của ta ở lại chỗ này trong chốc lát?"

Lam Điền Ngọc kinh ngạc nói: " Ngươi không ở lại sao?" Nguồn: http://truyenfull.vn

Tiểu Khai nói: " Ta với ngươi đi ra."

Trong lòng Lam Điền Ngọc càng kinh ngạc, nhưng vẫn gật gật đầu: " Được rồi."

Tiểu Khai nhẹ nhàng đóng cửa, nhẹ chân nhẹ tay ngoắc Lam Điền Ngọc, ý bảo nàng cùng hắn đi xa vài bước, lúc này mới thấp giọng nói: " Ta nói cho ngươi, hắn là ai…"

Lúc Thiên Lộc đi ra, ánh mắt hồng hồng, phảng phất đã khóc, vẻ mặt lại thản nhiên, phảng phất đã yên tâm một chuyện lớn, nhìn Lam Điền Ngọc gật đầu, cười nói: " Lam chưởng môn, nơi này ta có một pháp bảo là của Lưu Vân Thủy Tạ, hôm nay đem nó trả lại cho các ngươi."

Hắn vừa nói, vừa đưa hai cây trâm ra, hai cây trâm nằm cùng một chỗ phảng phất như có một bàn tay vô hình khiên dẫn, thoạt nhìn hồn nhiên toàn thể, Lam Điền Ngọc cẩn thận dò xét một phen, nhịn không được có chút động dung nói: " Chẳng lẽ là Lưỡng Cực Sai?"

Thiên Lộc mỉm cười gật đầu: " Đúng vậy, đây là vật năm xưa của Lưu Vân Thủy Tạ, Phiêu Vũ trộm tống một nửa cho ta, bây giờ ta đem chúng nó vật quy nguyên chủ."

Lam Điền Ngọc rất là kích động, đưa tay tiếp nhận ngọc trâm, đặt ở trong tay cẩn thận vuốt ve, nói: " Nghe đồn Lưỡng Cực Sai là một trong những pháp bảo phi hành nhanh nhất, cũng có thể phá được hộ thân nguyên khí của thiên hạ người tu chân, là năm đó Lưu Vân Thủy Tạ chúng ta dùng để hàng yêu trừ ma, là pháp bảo trọng yếu. Lưỡng Cực Sai mất tích nhiều năm, cả điển tịch môn phái cũng ghi lại không rõ, không nghĩ tới Lam Điền Ngọc ta có ngày nhìn thấy được Ngưng Hương Bảo Châu, lại nhìn thấy được Lưỡng Cực Sai, đây thật sự là thiên đại phúc duyên a!"

Thiên Lộc cười nói: " Lưỡng Cực Sai là một món bảo bối rất kỳ quái, kết cấu của nó có thể mở ra và hợp lại, nhưng ở một người có được một phần trong tay cũng chỉ có thể khép mở một lần, nếu là có đủ hai nam nữ yêu nhau dùng máu đính ước, sau đó đem hai cây trâm hợp thể, đồng bước song tu, có thể kích phát ra nguyên khí kinh người cất giấu trong Lưỡng Cực Sai, có thể chống lại tiên nhân ma tộc, cũng có lực để liều mạng, hy vọng Lam chưởng môn có thể vì nó tìm được một chủ nhân tốt, thì ngày trùng hưng của Lưu Vân Thủy Tạ sẽ trở lại rất nhanh."

Lam Điền Ngọc liên tục gật đầu nói: " Đa tạ tiền bối!"

Đến tận đây, Thiên Lộc cùng Lưu Vân Thủy Tạ một đoạn duyên phận cũng đã làm xong, từ Thủy Tạ trở về, tâm tình Thiên Lộc rõ ràng cũng được, Tiểu Khai trêu hắn: " Ngươi đã buông chuyện cũ, đó không phải nên thay đổi mùa xuân thứ hai đi?"

Thiên Lộc thở dài nói: " Loại việc nam nữ này, nói nói còn có thể, thật muốn buông, đâu có đơn giản như vậy, ở trong Bích Thủy Thiềm Thừ mệt nhọc ba ngàn năm, ta đã cơ hồ khám phá ra sinh tử, lần này đi ra, ta chỉ muốn thành thành thật thật ở lại Linh Sơn, hảo hảo dạy dỗ đồ đệ, hảo hảo thủ hộ sơn môn, đem Linh Sơn phái phát dương quang đại!"

Câu nói cảm khái vô cùng, Tiểu Khai vốn muốn giễu cợt hắn vài câu, nghĩ tới nghĩ lui, thế nhưng không có chuyện để nói, yên lặng bồi hắn quay trở về Thập Bát Động Tông, Điền Tử Câm đã sớm đợi ở đó.

Không thể không nói vị Linh Sơn đệ tử này quả thật có vài phần khí chất quản gia, chỉ thời gian ngắn ngủn mấy giờ đã phát động chúng đệ tử yêu tộc tìm tòi toàn núi, tìm được một chỗ phi thường thích hợp tu luyện tràng sở, là một thạch động thiên nhiên, trong động có đủ loại chung nhũ thạch, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước rơi đinh đinh đông đông, phảng phất như nghe âm nhạc, thanh âm thập phần thanh thúy, Điền Tử Câm đang đính vào trong động rất nhiều minh châu, làm trong động càng ánh lên vẻ tươi sáng, hào quang nhu hòa chiếu xuống tới, phảng phất như là một giấc mộng ngọt ngào làm cho người ta không muốn tỉnh lại.

Khó được chính là, Điền Tử Câm không biết nói như thế nào với Tuyết Phong, cư nhiên hắn lại cam nguyện rat ay vì sơn động thiết trí một cấm chế cường lực, với thực lực của chưởng môn Nga Mi, cấm chế này tuy nhỏ, uy lực lại thật lớn, cả tu chân giới người có thể phá vỡ đã không có bao nhiêu.

Tiểu Khai đưa Chuyển Sanh Phiên giao cho Thiên Vương, nói rõ cách dung, Thập Bát Động Yêu thần tình kích động, trên núi Linh Sơn tiên linh khí nồng hậu vô cùng, chỉ cần dùng Chuyển Sanh Phiên chuyển đổi thành ma khí, cũng có thể có được ma khí nồng đậm như vậy, mặc dù có thêm hơn trăm yêu quái tu ma hơn nữa, cũng sẽ không có vấn đề gì.

Giờ phút này Hồ Vân Vũ đã tìm đến đây, nói: " Chưởng môn, ngươi còn nhớ rõ Hồ Niệm chứ?"

Tiểu Khai nói: " Có phải là nữ đệ tử Hồ tộc của Điền Tử Câm hay không?"

Vẻ mặt Hồ Vân Vũ hưng phấn, nói: " Ta vừa mới cùng nàng nói chuyện một hồi, không ngờ nàng đến từ Hồ tộc của Thanh Khâu Quốc, Thanh Khâu Quốc là địa phương thần thánh nhất trong truyền thuyết của Hồ tộc, nghe nói từ mấy vạn năm trước đã phong bế thông lộ cùng thế tục giới, ta thật không nghĩ tới ta lại còn có thể tìm được tin tức của Thanh Khâu Quốc a!"

Tiểu Khai không có chút hưng phấn gì, cười nói: " Vậy chúc mừng ngươi rồi, Hồ Niệm đã là người của Thanh Khâu Quốc, sao lại đi tới thế tục giới vậy?"

Hồ Vân Vũ cảm khái lắc đầu: " Nguyên lai Thanh Khâu Quốc vốn là một truyền thuyết, trên sự thật, tất cả Hồ tộc đều ở tại thế tục giới, Thanh Khâu Quốc chỉ là một tông của Hồ tộc, đại biểu cho công pháp tu luyện cực mạnh của Hồ tộc và huyết thống thiên phú nhất, mà bây giờ, cả Thanh Khâu Quốc, chỉ còn lại một mình tiểu Niệm thôi."

Nàng bỗng nhiên hưng phấn lên, ôm lấy cánh tay Tiểu Khai, lớn tiếng nói: " Chưởng môn, ngươi có biết nàng nói gì với ta không? Nàng nói với ta một bí mật cực kỳ lớn!"

Tiểu Khai nói: " Là bí mật gì?"

Hồ Vân Vũ nói: " Nàng nói cho ta biết, trên người nàng còn cất giấu bí tịch tu luyện cao nhất của Thanh Khâu Quốc, đã chính là công pháp cao nhất trong truyền thuyết của Hồ tộc ta- Vạn Hồ Hướng Tông!"

Tên này vừa nói ra, Tiểu Khai thật ra không chút phản ứng, nhưng Thiên Vương bên cạnh, Điền Tử Câm, Thiên Lộc, lại đồng loạt phát ra một tiếng hít thật dài!

" Vạn Hồ Hướng

Tông rất mạnh hay sao?" Tiểu Khai mơ hồ: " Các ngươi giống như đều nghe nói qua?"

" Rất mạnh, phi thường cường." Điền Tử Câm nói: " Trên cơ bản, tất cả yêu tộc có công pháp tu luyện của mình so ra kém tu chân công pháp của nhân loại, nhưng Vạn Hồ Hướng Tông lại được xưng thiên thiên vạn vạn công pháp yêu tộc tối khủng bố, truyền thuyết sau khi luyện thành, sẽ trở thành tồn tại thứ ba bên ngoài yêu ma và tiên nhân, tên là Hồ Tiên."

" Vạn Hồ Hướng Tông…" Thiên Lộc nhắm mắt lại, trên mặt không ngờ lộ ra một tia sợ hãi, lắc nhẹ đầu, thấp giọng nói: " Năm đó…ta là đích thân thể nghiệm qua uy lực của Vạn Hồ Hướng Tông…"

Điền Tử Câm vẻ mặt tò mò hỏi: " Sư phó, Vạn Hồ Hướng Tông mạnh như thế nào?"

Thiên Lộc nói: " Năm đó thực lực của ta đạt tới trạng thái đỉnh điểm, tổng cộng chỉ thua qua hai lần, lần đầu tiên là thua Thiên Tuyển Môn Chủ của năm đó, đó là một lần ta thua tâm phục khẩu phục không còn gì để nói, mà mặt khác một lần là bởi vì Vạn Hồ Hướng Tông…"

Hồ Vân Vũ run giọng nói: " Tiền bối, sau khi luyện thành Vạn Hồ Hướng Tông rốt cuộc sẽ như thế nào?"

Thiên Lộc nói: " Các ngươi không cần hiểu lầm, Vạn Hồ Hướng Tông cũng không phải một loại cảnh giới tu luyện, mà là một bộ trận pháp, mà chỗ đáng sợ nhất của trận pháp không phải nhờ uy lực thủ thắng."

Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Không nhờ vào uy lực thì nhờ cái gì?"

Thiên Lộc mỉm cười, chậm rãi nhổ ra hai chữ: " Quy tắc."

Tất cả mọi người vẻ mặt mờ mịt, Tiểu Khai lại bỗng nhiên hiểu được.

Thông qua kinh nghiệm trong Diệt Thế Chi Môn, Tiểu Khai đối với lực lượng quy tắc có nhận thức khắc sâu phi thường, Lưu Manh Thỏ uy lực cường đại bị hai kiện pháp bảo nho nhỏ bao sinh tử, Đầu Heo Nhân khó thể chiến thắng bị hai đạo vấn đề đơn giản giết chết, Đa Tình lại bị mấy chuyện xưa làm cho đương trường tiến hóa.

Cho nên nói, chỉ có người chế định ra quy tắc, mới là vô địch, cho dù uy lực của ngươi có lớn hơn, thực lực ngươi cường thịnh, người ta cũng chỉ cần tu cải một chút quy tắc, có thể cho ngươi bị thua không cần suy nghĩ.

Cho nên lúc này vẻ mặt Tiểu Khai mới trịnh trọng lên, quay đầu nói với Hồ Vân Vũ: " Ý tứ của ngươi là nói, bây giờ các ngươi có thể tu luyện Vạn Hồ Hướng Tông rồi?"

Hồ Vân Vũ gật đầu, rồi lại lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu chần chờ nói: " Ta cũng không xác định, bởi vì trên bí tịch của Vạn Hồ Hướng Tông đều ghi những văn tự ta chưa từng thấy qua."

Tiểu Khai nhíu mày nói: " Người nào biết được?"

Hồ Vân Vũ nói: " Tiểu Niệm nói đây là văn tự cao nhất của Hồ tộc, chỉ có tu luyện đến cảnh giới chí cao của Hồ tộc mới xem hiểu, nhưng mấy hồ ly chúng ta, mỗi người đều pháp lực thấp kém, nếu có thể tu luyện đến cảnh giới chí cao, làm sao còn cần luyện cái gì mà Vạn Hồ Hướng Tông nữa?"

Tiểu Khai lại hỏi: " Phải tu luyện đến cảnh giới gì mới nhìn hiểu được văn tự trên đó?"

Hồ Vân Vũ chán nản nói: " Cảnh giới ít nhất phải là Cửu Vĩ Thiên Hồ!"

Bình Luận (0)
Comment