Vô Tự Thiên Thư

Chương 145

Hai người hiểu được, Trường Sinh lại không rõ, sát khí trên mặt hắn hiển lộ, tay trái vung lên, mười vạn thiên hỏa tịch quyển mà ra, tay phải giương lên, mười vạn huyền băng rơi xuống, phô thiên cái địa đánh tới Khinh Hồng, nhất thời phong kín toàn bộ sáu phương tám hướng, phần uy thế này, còn mạnh hơn lúc ở trên Hãm Không Đảo vài phần, điều này chứng minh, Trường Sinh đồng học cũng đã tiến bộ.

Khinh Hồng không chút nào sợ hãi, Ngưng Hương bảo châu treo ở đỉnh đầu, thả ra vạn trượng kim quang, kim quang này phảng phất có hình có chất, cư nhiên bành trướng thành phương viên mười trượng, hình thành một đại quang cầu, che thiên hỏa huyền băng ở bên ngoài, thoạt nhìn hình như là ma pháp kết giới xuất hiện trong huyền huyễn tiểu thuyết, bên ngoài băng hỏa hoành hành, nhưng bên trong lại sóng yên gió lặng.

Trường Sinh hét lớn liên tục, hai tay càng rung động càng nhanh, giống như thợ rèn đánh sắt, lửa trong lò rèn như liếm trên kim quang, một trận so với một trận còn mãnh liệt, sắc mặt của Khinh Hồng nghiêm túc lên, khoanh chân ngồi trong hư không, hai tay nắm bắt khẩu quyết, một đạo bạch khí nhàn nhạt theo trên ngón tay bắn thẳng lên Ngưng Hương bảo châu, bạch khí vừa hiện, Ngưng Hương bảo châu nhất thời hào quang đại thịnh, dùng sức dồn tới, cư nhiên lại trướng lớn khắp bốn phương.

Bạch Lộ nhìn thấy hít sâu một hơi, thần tình không thể tin, thở dài: " Tiểu sư muội không ngờ…không ngờ đã tiến vào tiên thiên cảnh giới của tu chân, Tử Câm, huynh xem, đạo bạch khí kia…đó là tiên thiên khí thuần chánh, tiên khí này càng rõ ràng, cảnh giới lại càng cao thâm, nếu là có thể ngưng kết thành thực chất, thì mới phải là cảnh giới tiên nhân chân chính."

Nếu Bạch Lộ biết, cùng loại tiên thiên khí này, trong kinh mạch của Tiểu Khai sớm kinh tắc được mãn mãn, đều đã ngưng kết được niêm trù vô cùng, còn kém chút là biến thành cố thể, vị đại đệ tử Lưu Vân Thủy Tạ càng không biết sẽ giật mình đến thế nào.

Gương mặt của Trường Sinh đỏ bừng " phốc" một tiếng một búng máu phun lên thiên hỏa huyền băng, trong miệng liên tục quát: " Tật! Tật! Tật!" Nhất thời càng làm cho kim quang của Ngưng Hương bảo châu đè ép trở về.

Tiểu Khai nhịn không được lắc đầu, thở dài: " Người này tâm tính có vấn đều a."

Đúng lúc này, Khinh Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Khai thản nhiên cười: " Tiểu Khai ca ca, nhiệm vụ hoàn thành!"

Tiểu Khai cười nói: " Vậy trở về đi."

Trường Sinh bỗng nhiên cảm thấy không ổn, hỏi: " Nhiệm vụ gì?"

" Cứu người nha." Khinh Hồng cười hì hì nói: " Được rồi, không chơi với ngươi, ta lui lại đây."

Nàng nói đi là đi, Ngưng Hương bảo châu nhất thời nhận trở về, ngay đó thiên hỏa huyền băng mất đi chống cự, nhất thời hướng tới nàng lao thẳng tới, nhưng trước mắt cái bóng chợt lóe, Khinh Hồng đã thoát ly khỏi vòng vây, cười cười đứng bên người Tiểu Khai.

Trường Sinh quay đầu lại nhìn thấy, Thiên Lộc và Tiểu Quan vốn đang bị thiên hỏa trói buộc, không ngờ đã thần không biết quỷ không hay mất đi bóng dáng, lại nhìn tới phía trước, Tiểu Khai đang hai chưởng chụp trên người Tiểu Quan và Thiên Lộc, hai đạo thiên hỏa quấn quanh nhất thời tiêu tán, hai lão gia mấy vạn tuổi này nhất thời lại thập phần gian nan đứng lên.

" Ngươi dám trêu ta!" Trường Sinh thật sự nổi giận, ngay cả sợi gân nơi cổ cũng nổi lên: " Nghiêm Tiểu Khai, ta muốn quyết đấu với ngươi!"

Một thanh âm nhu uyển vang lên: " Đối phó ngươi, còn chưa cần đến sư đệ ta ra tay, để cho ta."

Hoàng Bội rất là ngạc nhiên, bởi vì người đi tới, không ngờ là Tiêu Vận.

Tiêu Vận có tu vi thế nào, Hoàng Bội so với bất cứ kẻ nào đều tinh tường, có lẽ một chút tiểu hỏa tinh, cũng đủ để làm cho Tiêu Vận đi đời nhà ma, cho nên thật là đáng lo lắng, với tu vi cực thấp của Tiêu Vận, cả nguyên thần cái bóng còn chưa có đụng đến. Nói đến đây, nàng cũng đã bước tới.

Hoàng Bội mặc dù muốn báo thù, cũng không đến nỗi táng tâm bệnh cuồng, cho nên lập tức nói: " Tỷ tỷ, ngươi đừng xúc động."

Tiêu Vận lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng, cả giận: " Ngươi không phải muốn huyết tẩy Linh Sơn hay sao?"

Hoàng Bội thần sắc buồn bã, trầm mặc xuống tới.

Trường Sinh cũng không để ý nhiều như vậy, hắn đã bị điên lên rồi, từng bước thất tính, ở trước mặt mọi người làm ra chuyện mất mặt liên tục, một thiếu niên chỉ hơn mười tuổi, tu dưỡng hiển nhiên không đủ, hắn đã sớm muốn nổ bạo lên rồi.

Giờ phút này vừa khiêu chiến Tiểu Khai thì không ngờ lại bị một nữ nhân ngăn cản, nhưng lại là một nữ nhân không có chút tu vi nào, Trường Sinh hai ánh mắt đều có điểm đỏ lên, đã bất chấp cái gì là thương hương tiếc ngọc, nương theo tiếng nghiến răng ken két, một đóa thiên hỏa đã bắn ra.

Mà giờ phút này, Hoàng Bội tiếng " không" chỉ mới hô lên một nửa.

Sau một khắc, một nửa từ còn lại đã hoàn toàn nuốt vào trong bụng.

Bởi vì Tiêu Vận chỉ là phất phất tay, đem thiên hỏa hoàn toàn dập tắt.

Với tầm mắt của Hoàng Bội, chỉ có thể nhìn thấy giữa không trung có một chút bọt nước sáng lên, bọt nước nọ trong phút chốc đã diệt mất thiên hỏa được xưng là vĩnh viễn bất diệt.

" Di…" Tiểu Quan và Thiên Lộc trước mắt sáng ngời, cơ hồ đồng thời kêu ra tiếng: " Băng Phách Chi Tinh!"

Trường Sinh chấn động: " Băng Phách Chi Tinh là cái gì?"

" Tiểu tử, không hiểu sao?" Thiên Lộc ha ha cười nói: " Thiên Tuyển môn chủ ngàn năm huyền thiết chi tinh chính là thiên địa tối tinh khiết, nguyên chất kim khí kết tinh, mà Băng Phách Chi Tinh lại còn là trong thiên địa tối thuần chánh thủy khí ngưng kết mà thành, đây đều là thiên địa ngũ hành khí tinh túy, tiểu tử ngươi, gặp nạn rồi!"

Sắc mặt Trường Sinh liên tiếp biến đổi, một đóa thiên hỏa phiêu phù trước mặt, lại chậm chạp không dám xuất ra ngoài.

Uy lực của ngàn năm huyền thiết chi tinh hắn đích thân thể nghiệm qua, nay bỗng nhiên toát ra Băng Phách Chi Tinh lại đồng dạng như ngàn năm huyền thiết chi tinh, vậy tám phần là hắn cũng không có khả năng ngăn cản được.

Nhưng hắn vẫn cường ngạnh nói: " Mười vạn huyền băng của ta cũng chính là cực bắc hàn thủy vạn tái đống kết mà thành, là thật chính tiên giới vật, Băng Phách Chi Tinh chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn nó hay sao?"

Thiên Lộc một trận cười to, lắc đầu nói: " Tiểu tử, lực lượng của ngươi đều là mượn vào ngoại lực mà tới, quả nhiên còn kém rất xa, huyền băng của ngươi dù sao thuần độ không đủ, so ra kém thiên địa bổn nguyên thủy khí chi tinh, mặc dù ngươi có trăm ngàn vạn lần huyền băng, có lẽ cũng không có gì tốt hơn a!"

Trường Sinh giờ phút này thật sự là tiến không được, lui không được, muốn đánh thì đánh không lại, còn muốn chạy thì không có ý tứ, trên mặt nóng bỏng như thiêu, lặng lẽ sờ sờ Phi Châm Trác trên cổ tay, vốn muốn dùng thứ này ám toán Tiểu Khai, ai ngờ bây giờ Tiểu Khai còn không có ra tay, mấy tiểu nữ tử này lại muốn đuổi hắn đi, thật sự là vô cùng mất mặt. Hoàng Bội nhìn thấy chuyện không thành, thở dài nói: " Trường Sinh, chúng ta đi thôi."

Trường Sinh không nói hai lời, quay đầu bước đi, Tiểu Khai lại cười nói: " Đừng đi a, sự tình còn chưa xong đâu."

Trường Sinh nghiến răng quay đầu lại, muốn nói vài câu độc địa, lại nghĩ không biết nên nói cái gì.

Tiểu Khai cười dài đi tới bên người Điền Tử Câm, lấy ra Kim Quang Đỉnh, hướng Hoàng Bội đi đến, cười nói: " Đừng hiểu lầm, ta không nghĩ chơi cái trò cái gì mà huyết tẩy Thục Sơn đâu, thứ này lần trước định trả lại cho ngươi, kết quả không tìm được người, hôm nay đã gặp phải, thì trả lại cho ngươi đó."

Gương mặt vẫn lạnh như băng của Hoàng Bội có chút động dung, dùng sức liếc mắt nhìn Tiểu Khai, thấp giọng nói: " Tuyết Phong cho ngươi sao?"

Tiểu Khai gật gật đầu: " Đương nhiên."

Hoàng Bội nhướng mày, kinh ngạc nói: " Lần trước hắn có chết cũng không chịu đưa cho ta, lần này sao lại dễ nói chuyện như vậy?"

Tiểu Khai cười nói: " Kỳ thật hắn cũng chỉ bất quá muốn theo đuổi thiên đạo mà thôi, bây giờ ta chỉ cho hắn cách phi thăng rất tốt, hắn cần gì còn tử thủ thứ này làm gì, duy trì hy vọng xa vời nữa chứ?"

Hoàng Bội ngưng thần suy tư một chút, môi có chút vừa động, lộ ra một nụ cười nhạt, trầm giọng nói: " Đa tạ."

" Đừng khách khí." Tiểu Khai ha ha cười, vỗ vỗ tay, xoay người bước đi, có vẻ thập phần tiêu sái, nhưng hắn không có chú ý, ở phía sau hắn, bên người Hoàng Bội, Trường Sinh dùng hai tay đụng đến chiếc vòng trên cổ tay, trong mắt hiện lên một tia thần sắc ngoan độc.

Tiêu Vận tâm tư nhẵn nhụi, nhìn thấy động tác của Trường Sinh, sớm ý thức được không ổn, lớn tiếng nói: " Cẩn thận!"

Nhưng là đã muộn, Phi Châm Trác phát ra vạn đạo bạch quang, đó là vô số phi châm thật nhỏ, phô thiên cái địa bao phủ đi, cách gần như vậy, căn bản là không có đường sống để phản ứng, trong phút chốc, phía sau lưng Tiểu Khai đã bạch quang rậm rạp, đó là phi châm ghim dày đặc.

Thân hình của Tiểu Khai thật rõ ràng bị thổi ra phía trước lảo đảo, bước thêm một bước, sau đó dừng lại bước chân, có chút gian nan xoay người lại, dùng ánh mắt khó tin bất khả tư nghị đánh giá Trường Sinh ở trước mắt, thanh âm có chút sa ách: " Ngươi không ngờ…"

" Ha ha, ha ha!" Trường Sinh ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: " Nghiêm Tiểu Khai a Nghiêm Tiểu Khai, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay!"

Linh Sơn bên này, mọi người cùng cảm thấy rét lạnh, Tiêu Vận mấy người đã dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, hoảng sợ kêu lên: " Tiểu Khai, có gì hay không?"

Thiên Lộc hét lớn một tiếng: " Ngăn lại bọn họ, đừng cho bọn họ đào tẩu."

Xoát một tiếng, Linh Sơn mấy trăm người nhất thời xa xa bay ra ngoài, hình thành một vòng tròn thật lớn, vây quanh Trường Sinh và Hoàng Bội.

Cả Linh Sơn, đúng là một mảnh binh hoang mã loạn.

Trường Sinh mặc dù bản thân bị vây chặt, nhưng không chạy trốn, ngược lại thần tình dữ tợn, cười ha ha: " Tốt, tốt, pháp bảo của sư phó đương nhiên hữu dụng, Nghiêm Tiểu Khai, ngàn năm huyền thiết chi tinh không phải rất lợi hại hay sao? Ta bảo ngươi chỉ là khoe khoang! Ai bảo ngươi đắc tội Hoàng tiên tử! Ai bảo ngươi khi dễ Thục Sơn chúng ta, hôm nay ta muốn ngươi thường mệnh!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Tiêu Vận cả giận nói: " Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

" Các ngươi yên tâm, Nghiêm Tiểu Khai hắn chết chắc rồi." Trường Sinh giờ phút này dị thường khoái hoạt, không ngờ kiên nhẫn giải thích: " Phi Châm Trác là pháp bảo năm xưa sư phó ta luyện chế, trong phi châm ẩn chứa ngàn năm tiên gia pháp lực, ngươi xem trên người Nghiêm Tiểu Khai trên người ít nhất cũng có mấy ngàn phi châm, mấy cây châm này nhỏ như sợi tóc, rót vào kinh mạch, theo máu mà chạy, có lẽ nhất thời canh ba sẽ công nhập trái tim, mặc dù là thần tiên có lẽ cũng khó cứu sống được hắn."

Hắn lại lạnh lùng cười: " Nếu có sáu đại chưởng môn, có lẽ còn có thể bằng vào nhiễu thể tiên khí ngăn trở phi châm, đáng tiếc a đáng tiếc, Nghiêm Tiểu Khai mặc dù có pháp bảo thiên hạ vô địch, thân mình chỉ là một phàm nhân, đụng với bảo bối của ta, hắn phải chết không thể nghi ngờ!"

Lời này nói xong, hắn chợt nghe một thanh âm: " Nga, phải không?"

" Đương nhiên." Trường Sinh đắc ý gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn thấy: " Di, Nghiêm Tiểu Khai, ngươi như thế nào…"

" Ta như thế nào còn chưa có chết, đúng không?" Tiểu Khai ra một hình dáng như không có việc gì, cười hì hì nói: " Ta phát hiện, ngươi là một đứa con nít thiếu giáo dục về đạo đức."

Hắn mặc dù đang cười, nhưng trong con ngươi, không có một chút ý cười nào.

Hắn kỳ thật là một người có tính tình rất tốt, nhưng lần này hắn thật sự có điểm nổi giận, hắn quyết định phải giáo huấn Trường Sinh.

Cả mấy trăm người trên núi Linh Sơn trơ mắt nhìn thấy chưởng môn của mình trên người phát ra hào quang bạch ngọc nhàn nhạt, theo hào quang càng ngày càng mãnh liệt, cả thân thể Tiểu Khai, đã phảng phất biến thành một khối bạch ngọc thuần khiết, những phi châm nhỏ xíu như lông trâu, cứ một chút một chút chĩa ra từ trên lưng hắn, bị gió thổi, phiêu phiêu ung dung rơi xuống.

Quần áo trên lưng Tiểu Khai hoàn toàn bị hủy, bờ lưng tuyết trắng nhẵn nhụi, phảng phất như bạch ngọc, làm sao còn nhìn thấy được vết thương nào?

" Này…đây là…" Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

" Trường Sinh, ta muốn nói với ngươi một việc." Ngưng Hương giải thích nói: " Tiểu Khai ca ca bây giờ không phải là người phàm nữa, hắn đã luyện thành thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp!"

Trường Sinh thần sắc đại biến, xoay người bỏ chạy, trong phút chốc toát ra hơn mười trượng xa, Tiểu Khai chỉ vươn một tay, hướng tới Trường Sinh, Trường Sinh hét lớn một tiếng, hai tay rung lên, phi châm phô thiên cái địa đâm đầu phóng tới, hoàn toàn bao phủ không gian trước người hắn mấy thước, mọi người còn không kịp kêu lên sợ hãi, đã nhìn thấy Tiểu Khai không né không tránh, chỉ là trong tay chảy ra một đoạn chất lỏng phảng phất như trong suốt, cỗ chất lỏng này phảng phất như có từ tính, tất cả phi châm nhất thời trăm xuyên quy hải đều phi vào trong lòng bàn tay hắn.

Động tác của hắn phảng phất thật chậm, chậm đến mức mọi người đều có thể nhìn thấy mỗi một tấc di động của hắn, nhưng Trường Sinh hết lần này tới lần khác cũng trốn không thoát một trảo này của hắn, rõ ràng hai người cách nhau hơn mười trượng, Tiểu Khai lại điểm bàn tay tới ngay trước mặt hắn. Trong ánh mắt mở thật to của mọi người, không hề nháy mắt nhìn động tác của Tiểu Khai, nhưng lại nhìn thấy thân hình hắn mông mông lung lung, tư thế cũng mông mông lung lung, rõ ràng cái gì như cũng nhìn thấy được, nhưng rồi lại phảng phất như chưa từng thấy rõ, chỉ biết là bỗng nhiên trong lúc đó, Trường Sinh chợt nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân toát ra hùng hùng liệt hỏa.

Lúc này đây ngọn lửa cùng với thiên hỏa trước kia cũng không giống nhau. Ngọn lửa này đặc hơn, cơ hồ thuần túy đỏ như máu, không hề nghi vấn, đây chính là Trường Sinh đã xuất ra bổn mạng chân hỏa của tính mạng bổn nguyên.

Nhưng Tiểu Khai cũng không tránh né, tay hắn vờn quanh một cỗ chất lỏng trong suốt niêm trù, chất lỏng này trên cánh tay hắn chậm rãi lưu động, vừa nhìn cảm thấy bàn tay hắn như được bao bọc trong một thủy cầu trong suốt.

Cánh tay này phảng phất giống như nhàn nhạt lững thững, dễ dàng dò xét vào, phàm nơi nào bàn tay xúc qua, thiên hỏa tự động lui tránh ra, trong chớp mắt, tay của Tiểu Khai đã bắt tới cánh tay của Trường Sinh.

" Trời ạ!" Thiên Lộc xoa xoa ánh mắt, nhịn không được kinh hô lên: " Ta cuối cùng đã nhìn ra được, thứ trên tay Tiểu Khai, như giả như thật, đó chính là tiên thiên tiên khí!"

" Đúng vậy." Tiểu Quan ngẩng đầu lên thật cao: " Xem độ dày của tiên khí này, vô luận như thế nào cũng đã ngoài ngũ phẩm, có lẽ cho dù là thời kì ta toàn thịnh, cũng cần vài phút thời gian mới có thể thu phục được hắn!"

Tiểu Quan không phải là khoe khoang, năm đó Vạn Yêu Vương tung hoành ma giới nhân gian, đích thật là có thực lực vô cùng lạ thường, khu khu một ngũ phẩm tiên nhân, còn thật sự không xem vào mắt hắn.

Tiểu Khai chỉ một tay bắt lấy Trường Sinh, thuận tay đem Phi Châm Trác xả xuống, ngón tay dùng sức, chợt nghe " ba" một tiếng, trực tiếp đem pháp bảo này đập nát.

Hai vòng tay Phi Châm Trác chính là một mạch tương thừa, thuộc tính tương liên, khi vòng tay dập nát, vòng tay trên cổ tay kia của Trường Sinh đã " ba" một tiếng, đồng thời dập nát.

Trường Sinh sắc mặt biến xanh, tê ách nói: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi dám hủy pháp bảo của sư phó ta?"

Tiểu Khai nói: " Hôm nay ta chẳng những muốn hủy pháp bảo của sư phó ngươi, còn muốn phá đi một thân tu vi của ngươi, nếu không để cho người như ngươi nắm giữ thiên hỏa huyền băng, là giống như để cho một tiểu hài tử chơi súng thật, rất nguy hiểm."

Trường Sinh lúc này mới thật sự sợ hãi, phẫn nộ quát: " Ngươi dám!" Nghe thanh âm, không ngờ phảng phất như muốn khóc ra tiếng, cũng khó trách, dù sao mới chỉ là tiểu hài tử hơn mười tuổi mà thôi.

Tiểu Khai không bị hắn uy hiếp, tiên khí trên hai tay liễu nhiễu, loại tiên thiên linh khí tối thuần chánh này đã điển hình là cảnh giới thần tiên, Trường Sinh căn bản không có chút lực chống cự, trơ mắt nhìn thấy Tiểu Khai lấy tay vỗ nhẹ vào đan điền hắn, nhất thời nước lửa nguyên lực như nước thủy triều cuồn cuộn không dứt theo đan điền tuôn ra, đã phảng phất giống như bình nước bị phá vỡ, không sao dừng được.

Cả quá trình, nói đến thì chậm, kỳ thật lại thật nhanh, mọi người vừa mới hít thở, Tiểu Khai đã buông Trường Sinh ra, vỗ tay cười nói: " Thu phục, thu công."

Trường Sinh ngơ ngác phiêu phù tại không trung, sau một lúc lâu, bỗng nhiên " A" một tiếng hét thảm, cả Hoàng Bội cũng bất chấp tiếp đón, xoay người theo phương hướng Thục Sơn bay đi.

Linh Sơn đệ tử còn muốn ngăn trở, Thiên Lộc vội vàng khoát khoát tay, ý bảo mọi người tránh ra, mắt thấy Trường Sinh bay đi, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

" Môn chủ…này…cái này đúng là tiên thiên tiên khí phải không?" Một thanh âm vô cùng kích động vang lên, Tiểu Khai quay đầu, liền nhìn thấy được Tuyết Phong.

Nga Mi chưởng môn Tuyết Phong cao cao tại thượng bạch y trường kiếm, giờ phút này đã mất đi nghi thái, dùng một loại sùng bái vô cùng, tín ngưỡng vẻ mặt nhìn Tiểu Khai chăm chú, đang dùng lực tách đám người ra, ngự trường kiếm bay đi tới, run rẩy hỏi: " Cảnh giới như vậy, chẳng lẽ còn không đủ phi thăng tiên giới?"

Tiểu Khai còn không trả lời, mặt sau gió kiếm gào thét, đã vang lên tiếng quát lớn phẫn nộ: " Tuyết Phong, nộp mạng đi!"

Tuyết Phong thật ra không quan tâm nàng, tay có chút bắn ra, đã đẩy thanh kiếm của Hoàng Bội ra thật xa, ánh mắt lại chăm chú vào trên mặt Tiểu Khai, chỉ nhìn xem Tiểu Khai nói ra chuyện quan hệ tới việc phi thăng tiên giới.

Nhưng đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên " oanh long" một tiếng nổ, một tiếng sấm tình thiên phích lịch làm cả trời đất đều rung chuyển, sau đó, đầy trời sáng rỡ trong phút chốc biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi, mật mật tầng tầng mây đen một đoàn rồi một đoàn bừng lên, bao phủ cả bầu trời. Bên bờ mây đen kia, ẩn ẩn phiếm xuất màu đỏ sậm bình thường, mặt sau tầng mây, từng đợt từng cơn trầm muộn oanh long long truyền đến, không biết đang nổi lên vật gì.

Tại mãn sân đám người ánh mắt đều kinh khủng, chỉ có Thiên Lộc ha ha nở nụ cười: " Đến đây, quả nhiên đến đây, ta nói mà, mấy vạn năm không thấy qua người độ thiên kiếp nữa, hôm nay cuối cùng có năng lực thấy được, thật sảng."

" Thiên kiếp? Cái gì thiên kiếp?" Tiểu Khai ngạc nhiên.

" Đương nhiên là ngươi." Thiên Lộc nhìn có chút hả hê cười nói: " Tiêu chuẩn phi thăng tiên giới, là khi lực lượng đạt tới thất phẩm thiên tiên tiên lực trị, nhưng vừa rồi lực lượng ngươi thi triển ra, sớm vượt qua ngũ phẩm chánh tiên nhân, cho nên thiên kiếp lần này, là một bữa tiệc lớn đầy gia vị nga."

Lời này vừa mới nói xong, chợt nghe xoát một chút, Linh Sơn đệ tử mãn tràng chạy không còn một bóng, tất cả mọi người đều là người có pháp thuật, tốc độ chạy trối chết cũng không chậm, vừa chuyển mắt, ít nhất đã chạy ra vài trăm thước, trong loáng thoáng tầm mắt có thể thấy được địa phương nổi lên vô số bình chướng, chui đầu ló ra xem xét bên này.

Cũng khó trách, thiên kiếp trong truyền thuyết a, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong ngàn năm qua của tu chân giới, dĩ nhiên có vài phần uy hiếp.

Dưới mây đen, phía trên Linh Sơn, đã chỉ còn Tiểu Khai, Thiên Lộc, Tiểu Quan, Tuyết Phong và mấy mỹ nữ còn ngây ngốc không đi.

" Làm sao bây giờ?" Tiêu Vận sắc mặt trắng bệch, căng thẳng cầm lấy cánh tay Tiểu Khai, run giọng nói: " Sư đệ đừng sợ, ta cùng ngươi đối phó thiên kiếp."

Tiểu Quan cười hì hì nói: " Mấy vị chị dâu, đừng lo lắng, thiên kiếp không có gì đáng sợ đâu, chỉ bất quá là đi qua đường mà thôi, căn cứ vào sự quan sát của ta, một trăm người độ thiên kiếp ít nhất có chín mươi chín người có thể thành công, căn bản không nguy hiểm. Ma giới địa vực lửa ma kia của chúng ta mới đáng sợ, một trăm người nhập ma giới ít nhất thiêu chết chín mươi chín người, một người duy nhất vượt qua kiểm tra thì đã bị thiêu thành nửa người tàn phế."

Thiên Lộc gật đầu: " Yên tâm đi, không có việc gì đâu, chúng ta đều triệt đi, rời khỏi phương viên trăm thước là được, thiên kiếp sẽ không loạn đánh người. Môn chủ chỉ cần dùng tiên thiên khí dẫn phát thiên kiếp, nhưng trên thực tế, hắn còn có ngàn năm huyền thiết chi tinh, ngũ phẩm chính tiên thiên kiếp đối với hắn không có ý nghĩa."

" Thật vậy chăng?" Khinh Hồng do do dự dự nói: " Ngươi xác định?"

Thiên Lộc liên tục gật đầu: " Đi thôi đi thôi, chúng ta đi ra ngoài xem náo nhiệt."

Tiểu Khai mỉm cười vỗ tay mấy vị mỹ nữ: " Đi ra ngoài đi, nghe lời."

Năm vị đại mỹ nữ lúc này mới từng bước quay đầu đi ra ngoài, Thiên Lộc và Tiểu Quan rời đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu kinh ngạc nói: " Di, Tuyết Phong, ngươi sao không đi?"

Tuyết Phong ánh mắt đỏ bừng, vẻ mặt mê loạn, trong cổ họng hà hà rên rỉ, nói: " Ta muốn độ thiên kiếp…ta muốn phi thăng…ta…ta chết cũng không muốn đi, ta muốn thành tiên!"

Thiên Lộc và Tiểu Quan liếc nhau, quả thật dở khóc dở cười, một người bắt một cánh tay của hắn, trực tiếp kéo hắn đi ra ngoài, vừa kéo vừa lắc đầu thở dài: " Ai, lại thêm một tên muốn thành tiên đến điên lên rồi, thành tiên có cái gì tốt? Thiệt là!"

Không nói tới Tuyết Phong ở bên ngoài khổ sở giãy dụa muốn trùng tới độ thiên kiếp, đừng nói Tiểu Khai đứng tại chỗ, lại thả ra ngàn năm huyền thiết chi tinh, một đạo thiên lôi đã trực tiếp đánh xuống tới.

Bình Luận (0)
Comment