Vô Tự Thiên Thư

Chương 15

Tiểu Trúc dìu Tiểu Khai đi xuống lầu, đón một chiếc taxi, đi thẳng đến nhà Tiểu Khai.

" Ta thật mệnh khổ." Tiểu Khai dựa vào lưng nệm xe, miệng lao thao: " Vốn còn muốn ăn nhiều chút, rốt cuộc bị người đánh cho đã."

Gương mặt Tiểu Trúc có chút hồng: " Anh cũng đâu có thiệt thòi gì, người ta là Tiêu đại mỹ nữ mà cũng đã bị anh chiếm tiện nghi rồi."

Tiểu Khai khựng lại vài giây, mới nhỏ giọng lầm bầm nói: " Không phải nàng cũng giống như thế…"

" Người ta sao có thể so sánh với hắn.." Thanh âm của nàng cũng đã thấp xuống.

" Đừng nói lung tung, Tiểu Trúc." Tiểu Khai trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt mở lớn, nhìn thật là tức cười: " Kỳ thật tôi thấy cô đẹp hơn cô ta."

" Anh chỉ gạt người." Tiểu Trúc liếc mắt nhìn hắn: " Vừa rồi không phải anh bị mê hồn lạc phách vì cô ta hay sao."

" Tôi nói thật lòng đó." Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào: " Cô xem." Hắn giơ cánh tay có vết nhéo vừa rồi của Tiểu Trúc: " Tôi quyết định cả tuần nay sẽ không rửa cánh tay này đâu." Sau đó lại giơ lên cánh tay kia: " Còn bên này vừa trở về thì sẽ rửa ngay, hắc hắc."

Gương mặt Tiểu Trúc càng đỏ hơn, cúi thấp đầu không nói một lời. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Qua hồi lâu, Tiểu Khai chủ động nói chuyện: " Tiểu Trúc."

" Ân?"

" Làm bạn gái tôi đi." Trái tim Tiểu Khai nhảy phanh phanh, ánh mắt không hề nháy nhìn gương mặt cô gái bên cạnh, vẻ mặt giống như một tội phạm đang chờ lời tuyên phán.

Vẻ mặt Tiểu Trúc lại càng ngọt ngào, lại càng ngượng ngùng, đôi môi xinh đẹp mở ra mấp máy, rốt cuộc nhả ra một chữ: " Tôi…"

" Chỉ…" Đúng ngay thời khắc mấu chốt thì chiếc xe dừng lại: " Tiên sinh, đã tới, hai mươi đồng tiền, cảm ơn."

" Tiểu Khai, tôi dìu anh đi." Tiểu Trúc thở ra một hơi dài, vội vàng chui ra khỏi xe.

Tiểu Khai vô cùng u oán trừng mắt với lái xe, lúc này mới tức giận bước ra.

Ngày hôm sau Tiểu Khai vừa đến văn phòng, chợt đem đến một trận cười to. Qua một đêm, con mắt của hắn chẳng những không giảm sưng, ngược lại còn ẩn ẩn như có dấu hiệu màu đen, thoạt nhìn giống như một con gấu trúc.

" Trữ Nguyện vương bát đản ngươi, dám chơi ta, ta nhất định sẽ báo thù đó." Tiểu Khai lặng lẽ nguyền rủa rồi mở máy tính.

" Khai ca, muốn báo thù thì tìm ta nha." Tiểu Quan lại chạy ra: " Không dối gạt ngươi, ta phát hiện bây giờ ta đã có chút lực lượng đó."

" Nga, là lực lượng gì?" Tiểu Khai vui vẻ hỏi: " Nào, chúng ta nghiên cứu cẩn thận một chút, làm sao sửa trị hắn?"

" Hay là làm đui mắt hắn?" Tiểu Quan nói: " Nếu không thì làm cho hắn bị bệnh trĩ cũng được."

" Có ý kiến khác không?" Tiểu Khai thập phần bất mãn.

Tiểu Quan suy nghĩ nửa ngày, nói: " Hay là làm cho hắn bị bệnh giang mai, thoát dương sớm, bất lực, nội tiết không đều, bị trọc đầu, bị ung thư hay bất cứ chứng bệnh gì ta cũng có thể làm được, ngươi cứ tự mình chọn đi."

Tiểu Khai trợn trắng mắt, cũng may là còn chưa ngất đi: " Tiểu Quan nha, ngươi thật không hiểu sự, ta làm ca ca phải dạy cho ngươi đạo lý làm người, làm người không thể độc ác như vậy. Ta và hắn không có thâm thù đại hận, đơn giản chỉ là vì tranh giành một chút ý khí, chỉ muốn đánh cho hắn bỏ tật hoặc là cho hắn hao tốn chút tiền tài, vậy là đủ rồi."

" Cái này thì không được." Tiểu Quan suy nghĩ hồi lâu, lực lượng của thân thể ta phi thường bạc nhược yếu kém, không có biện pháp uy hiếp được hắn, bây giờ ta chỉ biết nguyền rủa thuật và Ngũ Hành Khám Tham thuật, còn những chuyện khác thì không được."

" Được rồi, không nhờ ngươi được thì thôi, ta tự mình làm." Tiểu Khai còn đang thất vọng, chợt nghe một thanh âm vang lên: " Tiểu Khai, sao lại phát ngốc ra đó?"

Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Trữ Nguyện.

" Sáng sớm ngươi đến công ty chúng ta làm gì?" Tiểu Khai nhìn thấy hắn thì chợt giật mình hoảng sợ.

" Chúng ta nói chuyện một chút, được không?" Trữ Nguyện dùng một loại ánh mắt truy bức Tiểu Khai: " Về chuyện của Tiêu Vận."

" Chuyện của cô ta thì cứ nói với cô ta, tìm ta làm chi?" Tiểu Khai cảm thấy kỳ lạ: " Ta cũng chỉ là mới gặp Tiêu tổng giám lần đầu ngày hôm qua."

" Hừ, ngươi đừng có giả vờ." Trữ Nguyện quét mắt nhìn những nhân viên gần đó đang cố dỏng lỗ tai lên nghe: " Chúng ta đi ra ngoài nói."

" Ách…được thôi." Tiểu Khai cẩn thận dò xét hắn từ trên xuống dưới một lần, xác định hắn không có giấu hung khí gì, lúc này mới gật đầu nói: " Đi đâu?"

" Chỗ cũ." Trữ Nguyện nói: " Làm nam nhân cần phải sảng khoái một chút, đi thôi."

Tiểu Khai đang muốn xác nhận lại một chút động cơ của Trữ Nguyện, chỉ thấy Tiểu Trúc đang điềm đạm tiêu sái tiến đến, nhất thời toát ra một cỗ dũng khí vô hạn, ương ngạnh nói: " Đi thì đi, ai sợ ai."

Trữ Nguyện cười hắc hắc, bỏ đi ra trước.

" Tiểu Khai, anh đi đâu?" Tiểu Trúc kéo tay áo hắn: " Đừng làm bậy đó."

" Không có gì, tôi chỉ cùng ăn sáng với Trữ thiếu gia thôi." Tiểu Khai đánh bạo vỗ vỗ tay Tiểu Trúc, nhìn thấy gương mặt nàng có chút đỏ lên bèn đi nhanh ra ngoài, chỉ cảm thấy bầu trời rất xanh, không khí thật tốt, tâm trạng trở nên rất thoải mái, chợt nhịn không được đem bàn tay vừa chạm tay Tiểu Trúc lên mũi, chợt nghe một mùi hương thoang thoảng.

Hai người đi vào căn phòng ngày hôm qua đã bao, gọi bữa sáng, Trữ Nguyện nói: " Tiểu Khai, ta với ngươi công bằng cạnh tranh!"

Tiểu Khai ngạc nhiên: " Cạnh tranh cái gì?"

" Ngươi đừng giả bộ hồ đồ nữa, nơi này không có người ngoài." Trữ Vận nói tiếp: " Đương nhiên là Tiêu Vận tiểu thư."

" Ngươi thật là kỳ lạ." Tiểu Khai nói: " Ngươi muốn đeo đuổi cô ta thì cứ trực tiếp theo đuổi, liên quan gì tới ta. Ta thật không biết mấy kẻ có tiền như các ngươi đang nghĩ gì."

" Tiểu Khai, ngươi có phải là nam nhân hay không?" Trữ Nguyện nhất thời nổi giận: " Ngày hôm qua chính miệng Tiêu Vận đã thừa nhận ngươi là bạn trai của cô ta, ngươi còn không thừa nhận là ngươi không xứng với cô ấy!"

" Yêu, yêu, yêu! Ta không xứng với cô ta cũng không cần ngươi tới quản!" Tiểu Khai nổi giận: " Được rồi, cho dù ta là bạn trai của cô ta thì thế nào? Muốn đánh phải không? Đừng ép ta làm cho ngươi nội tiết không đều đó!"

" Hãy bớt nói nhảm đi!" Trữ Nguyện lập tức trấn tĩnh: " Ngươi thừa nhận là tốt rồi. Trữ Nguyện ta cũng không phải là thứ vô lại, ta thừa nhận ngày hôm qua ta đã làm không đúng, nhưng Trữ Nguyện ta không phải là kẻ chỉ biết âm mưu quỷ kế, ta là người như thế nào ngươi chắc cũng có nghe qua. Bây giờ ta phải chứng minh cho Tiêu Vận thấy ta mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, cô ta nếu chọn lựa ngươi, tuyệt đối là một sai lầm."

Tiểu Khai rất muốn nói một câu, cô ta chọn ta khi nào chứ, nhưng nhìn thấy bộ dáng đã chắc chắn của Trữ Nguyện thì hết lần này tới lần khác tức giận, lại nghĩ đến chuyện mình bị hắn chơi ngày hôm qua, vậy đã sai thì cho sai luôn, gật đầu nói: " Được, tùy ý ngươi muốn chứng mình thế nào thì cứ làm vậy, ta không sao cả. Chuyện cảm tình vốn không thể miễn cưỡng, nếu cô ta muốn chọn ngươi thì ta cũng không còn lời gì để nói."

" Được." Trữ Nguyện hét lớn một tiếng: " Như vậy mới sảng khoái, khi nào thì chúng ta quyết đấu?"

" Quyết đấu?" Tiểu Khai hoảng sợ kêu lên: " Ta không quyết đấu với ngươi."

" Nghiêm Tiểu Khai, hãy xuất dũng khí của ngươi ra đi." Trữ Nguyện lớn tiếng kêu lên: " Hãy làm một nam nhân thật sự, vì nữ nhân mình yêu thương mà chiến đấu."

" Trữ Nguyện, ngươi là thứ vô sỉ." Tiểu Khai đã nóng nảy: " Ngươi biết rõ ta không biết đánh nhau, ngươi không phải dùng sở trường tấn công sở đoản của ta sao? Ngươi đúng là không có phẩm đức chút nào."

Trữ Nguyện sửng sốt một chút: " Ngươi không được nói vậy, Trữ Nguyện ta sẽ không bao giờ làm chuyện như thế, như vậy đi, ngươi cứ quyết định làm sao tỷ thí, ta sẽ phụng bồi ngươi."

Ánh mắt Tiểu Khai lập tức sáng lên: " Tỷ thí cái gì cũng được cả?"

Trữ Nguyện gật đầu: " Đương nhiên."

" Được lắm." Tiểu Khai vỗ tay: " Ngươi muốn chết, tuy ta đánh không lại ngươi nhưng ở phương diện khác ta mạnh hơn ngươi nhiều lắm, ngươi cứ chờ chết đi."

" Hừ." Trữ Nguyện khinh miệt liếc mắt nhìn hắn: " Nghiêm Tiểu Khai, chắc là ngươi chưa biết ta là ai, phiền toái ngươi trở về tra lại tư liệu, rồi hãy quyết định theo ta tỷ thí cái gì."

Tiểu Khai nhìn thấy bộ dáng chắc chắn của hắn, trong lòng thật sự có điểm không yên, cũng không nói thêm lời nào, gật đầu nói: " Tốt lắm, chờ ta nghĩ ra xong sẽ đến tìm ngươi."

" Không thể lâu." Trữ Nguyện nói: " Ta chỉ cần nghĩ đến Tiểu Vận một cô gái hoàn mỹ như thế lại phải ở cùng một nam nhân đáng khinh như ngươi thì ta lại cảm thấy giống như ruồi bọ đang bu quanh giọt mật, ngày mai chúng ta sẽ tỷ thí."

" Được, khi nào bắt đầu?" Người bùn đất cũng có phần hỏa khí, huyết tính của Tiểu Khai cũng đã bắt đầu bốc lên: " Ngày mai ngươi chờ thua đi."

" Được, sáng mai chín giờ, ta ở phi luân cảng khẩu chờ ngươi, chúng ta không thấy không về." Trữ Nguyện hắc hắc cười lạnh nói: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tùy tiện ngươi tuyển chọn ba cách tỷ thí, chỉ cần ta thua một, thì vĩnh viễn ta cũng sẽ không dây dưa với tiểu Vận, nhưng nếu cả ba trận ta đều thắng, thì ta hy vọng ngươi cũng làm một người đàn ông giữ lời, rời khỏi tiểu Vận, không được làm ô uế cô gái hoàn mỹ như Tiểu Vận nữa."

Mặt trời đã lên cao, ánh sáng trong suốt đã chiếu xuống khắp nơi, chiếu lên hai bàn tay của hai ngươi đàn ông đang nắm chặt vào nhau, làm nổi bật lên phong thái truyền kỳ chẳng khác gì những pho tượng trong truyền thuyết.

Lại nói, có cái gì đáng sợ chứ, Tiểu Khai không hề quan tâm đến, dù sao cô ta cũng không phải bạn gái của ta, dù ta có rời đi thì có sao, hơn nữa lẽ nào Trữ Nguyện lại là thần tiên hay sao? Ta thật không tin ta không thể mạnh mẽ hơn hắn, kháo !

Lúc Tiểu Khai trở lại văn phòng, cả phòng đang tụ tập nghị luận chuyện của hắn, trước tiên Tiểu Trúc gọi hắn vào phòng quản lý: " Tiểu Khai, Trữ Nguyện có khi dễ anh không?"

Tiểu Khai có chút buồn bực: " Ta lại yếu ớt như vậy sao chứ? Hắn đừng mong khi dễ ta nha."

" Tôi không phải có ý tứ này." Thanh âm Tiểu Trúc bỗng nhiên thấp xuống: " Anh không phải không biết, người ta quan tâm anh…"

Tiểu Khai vui vẻ chấn động, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Trúc: " Cô yên tâm, tôi không có việc gì."

" Ân, tôi tin tưởng anh." Tiểu Trúc nói: " Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

" Kỳ thật…kỳ thật là…" Nội tâm Tiểu Khai có vô số ý niệm trong đầu, cuối cùng quyết định hay là không đem sự tình này nói cho Tiểu Trúc: " Kỳ thật Trữ Nguyện cũng không có xấu như cô tưởng đâu, hắn tới tìm tôi là nói chuyện hợp đồng thôi."

" Nga, tốt như vậy?" Tiểu Trúc thở ra: " Tôi cứ nghĩ hắn đến tìm anh để tranh chấp ghen tuông."

" A a, hắc hắc." Tiểu Khai cười có vẻ xấu hổ: " Không có đâu, kỳ thật Trữ gia bọn hắn đối với chuyện Ngũ Hành Khám Tham của tôi có điều hứng thú, ân, bọn họ nguyện ý theo chúng ta hợp tác kỳ thật cũng là vì chuyện này, cho nên hắn tìm tôi tham khảo chút thuật phong thủy này thôi mà."

" Hì hì, không nghĩ tới nga." Tiểu Trúc cười nói: " Nguyên lai ông chủ của Trung Hành địa sản lại có nghiên cứu phong thủy. Khó trách bọn họ làm việc cho tới bây giờ không hề lỗ vốn."

" Đúng vậy, bọn họ chiếu theo phong thủy tổ truyền mà mở ra ngành bất động sản, nhưng Ngũ Hành Khám Tham cổ pháp của tôi họ chưa từng nghe qua bao giờ, cho nên họ nghĩ tôi là cao thủ, hắc hắc, nhưng thật ra bọn họ không nghĩ tới tôi chỉ là kẻ lừa gạt thôi." Tiểu Khai cuối cùng nói ra lời này, rõ ràng không hề lộ ra chút sơ hở, đem tất cả vấn đề giải thích thật rõ ràng.

Đương nhiên sau này hắn mới biết được, những lời hoang đường này kỳ thật lại bao hàm rất nhiều chân tướng.

Bình Luận (0)
Comment