Vô Tự Thiên Thư

Chương 172

Hắn đứng nơi đó, đã có một cỗ uy áp phô thiên cái địa từ trên người hắn dũng khởi đi tới, khí thế kia giống như thiên phong hải vũ, kinh đào hải lãng( gió trời mưa biển, sóng biển thét gào), ở phía sau hắn, nước sông Vong Xuyên hoa hoa vang rền, phát ra sóng lớn kinh thiên động địa( dùng chỉ cảnh hùng tráng mạo hiểm), từng đợt, từng cơn sóng từ sau lưng hắn mọc lên, sau đó vỡ ra giữa không trung, tạc đến đầy trời đều là hơi nước hắc trầm trầm.

Thân hình Tiểu Khai đứng thẳng tắp, nghênh đón uy áp phô thiên cái địa ở đối diện, ngay cả đá vụn và tro bụi trên mặt đất bị thổi đảo ra ngoài, thân hình hắn cũng không lui về sau dù chỉ nửa bước, ở phía sau hắn Ngọc Hồ và tiểu hùng miêu, đã bị cỗ khí thế này thổi trúng ngồi bệch trên mặt đất.

Bốn con Hạn Bạt cũng không hay ho, cũng bị thổi cho ngã trái ngã phải, khác hẳn chính là bốn con Hạn Bạt lại tràn ngập tin tưởng đối với Tiểu Khai, Đại Hạn vẫn hưng phấn hô to: " A ha, long lực lượng giả mạo vẫn học được có điểm giống a, chủ nhân, đừng do dự nữa, cho hắn biết lợi hại, cho hắn biết ai mới chính thức là Vong Xuyên chi chủ."

" Ta thật không hiểu các ngươi đang suy nghĩ cái gì, việc hôm nay, xem như bị các ngươi làm hỏng hoàn toàn, huyên nháo đến nỗi chúng ta đều xong ở nơi này rồi." Tiểu Khai vô cùng buồn bực thở dài: " Khi nào ta đã nói với các ngươi ta là Vong Xuyên Quân vậy, ta không phải đã nói qua hay sao, ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai, Vong Xuyên Quân chính thức đang ở đối diện các ngươi đó."

" Ách..." Bốn con Hạn Bạt lúc này mới ý thức được không đúng, bốn cái miệng mở to có thể bỏ vào một cái trứng gà, rốt cuộc nói không ra lời.

Sắc mặt Vong Xuyên Quân âm trầm phảng phất như muốn chảy ra nước, hắn chậm rãi nâng lên hai tay, khí lưu mạnh mẽ xoay quanh hai tay, một đoàn khí đoàn màu đen mà mắt thường có thể nhìn thấy được trong phút chốc thành hình giữa hai tay, khí đoàn này đen đến nỗi cả hào quang cũng có thể hấp thu, đây đúng là Long lực lượng chiêu bài của Vong Xuyên Quân.

Hồ Niệm không dám chần chờ, kiều sất một tiếng: " Bày trận!" Chín tiểu hồ ly tiêm ảnh chớp động, trong phút chốc bày ra một trận thế cổ quái, vừa lúc che trước người Tiểu Khai.

Tiểu Khai sửng sốt, nhíu mày nói: " Các ngươi tránh ra, cẩn thận nguy hiểm."

Chín tiểu hồ ly đồng loạt lắc đầu, Vô Song nói: " Chúng ta theo chủ nhân từ Diệt Thế Chi Môn đi ra, đúng là vì phải bảo hộ chủ nhân, bây giờ chính là lúc chúng ta xuất lực."

Tiểu Khai vội la lên: " Các ngươi nào có thực lực gì, còn không mau lui ra, công kích của Vong Xuyên Quân không phải để nói giỡn đâu."

Đám hồ ly nở nụ cười: " Chủ nhân, chúng ta thiên tân vạn khổ luyện thành Vạn Hồ Triêu Tông, cũng không phải là để nói giỡn."

Lời nói tới đó, chợt nghe Vong Xuyên Quân đối diện trường ngâm: " Vong Xuyên Chi Nguyên, Long Không Chi Cảnh, Long Thần tại thượng, mượn lực thiên địa, Trấn Nguyên khóa hình, một kích trí mạng, đi ra ngoài, Long Chi tuyền qua( lốc xoáy)!"

Đoàn hắc khí kia rời tay mà ra, xoay tròn lên, màu đen thủy khí đầy trời phảng phất đều bị hắn hấp dẫn hội tụ đi tới, hắn cứ như vậy mang theo vô số sợi dây màu đen nhỏ xíu, hướng Tiểu Khai bay thẳng tới.

Cả không gian phảng phất bị khí đoàn màu đen này bóp méo, không trung xuất hiện một khe nứt trong suốt rõ ràng, sau đó nhanh chóng hợp lại, Tiểu Khai chỉ cảm thấy toàn thân đều phảng phất như bị thiên địa lực khóa lại, rốt cuộc không nhúc nhích được mảy may, trơ mắt nhìn khí đoàn màu đen kia đâm đầu bay tới.

Chín tiểu hồ ly đồng thời vươn hai tay, chín đôi tay ngọc trong phút chốc biến hóa vô cùng vô tận thủ thế huyền ảo, phảng phất bỗng nhiên nở rộ ra vô số đóa hoa lan, cả không khí nhất thời tràn ngập lan hương kỳ dị, chợt nghe chín thanh âm thanh thúy đồng thời quát lên: " Vạn vật quy tắc, tẫn quy hỗn độn, nghịch chuyển càn khôn, Vạn Hồ Triêu Tông!"

Khí đoàn màu đen kia rõ ràng dừng lại một chút, sau đó đằng đằng sát khí hướng về chín vị hồ nữ bay đi.

Hồ Niệm rõ ràng là linh hồn của trận pháp này, nàng đứng ngay giữa trận pháp, cao cao ngẩng đầu, nhìn màu đen khí đoàn đang đâm đầu mà đến vươn một ngón tay ngọc, bắn nhẹ ngón tay, nhẹ nhàng nhổ ra một chữ: " Tán!"

Đám Hạn Bạt và tiểu hùng miêu không thể tin, ánh mắt nhìn đoàn màu đen khí đoàn vô kiên bất tồi đang bắn tới ngón tay của Hồ Niệm, sau đó...tiêu tán.

" Trời ạ!" Ngọc Hồ hít sâu một hơi: " Chủ nhân ở đâu tìm được người giúp thế này, chẳng lẽ các nàng là ma khí hình người do chủ nhân luyện ra hay sao?"

Vong Xuyên Quân có chút sửng sờ, phảng phất có chút kinh ngạc, thấp giọng nói: " Vạn Hồ Triêu Tông?"

Hồ Niệm một kích thành công, ngón tay thuận thế chỉ ra phía trước, hô lên một chữ: " Khốn!"

Chín tiểu hồ ly tâm ý tương thông, thân hình bay nhanh tản ra, trực hướng Vong Xuyên Quân đánh tới, Vong Xuyên Quân lạnh lùng cười, không tránh không né, mặc cho đám hồ nữ vây quanh hắn.

Hồ Niệm không chút nào chần chờ, lại một tiếng quát: " Cấm!"

Vong Xuyên Quân hừ một tiếng, thân thể khẽ run lên, nhất thời không hề nhúc nhích.

Hồ Niệm mừng rỡ: " Vong Xuyên Quân, ngươi cũng quá tự đại rồi, ngươi là tự tìm đường chết."

Vong Xuyên Quân cũng không nói chuyện, ngược lại nhắm mắt, bộ dáng kia giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Vô Song cười nói: " Không cần để ý đến hắn, chúng ta động thủ." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hồ Niệm gật gật đầu, phát ra chỉ lệnh: " Thời gian đảo lưu."

Những thủ thế mạn diệu lại như hoa nở rộ, kỳ cảnh xuất hiện: trên mặt đất những cỏ cây bắt đầu chậm rãi súc tiến vào trong đất, vô số bùn cát hóa thành hòn đá, một tiểu sinh linh bất hạnh bị bao phủ trong trận pháp bị ảnh hưởng kêu lên tức tức, liền bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó biến thành thai nhi, cuối cùng hóa thành hư vô.

Hết thảy tất cả, đều bắt đầu thời gian đảo lưu.

Bên ngoài trận pháp mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt lẫn nhau.

Bộ trận pháp Vạn Hồ Triêu Tông này, lúc trước bị tu chân giới cho rằng là trận pháp yêu tộc duy nhất có thể chống lại tiên giới, đó là bởi vì đặc tính duy nhất của nó, không cần lực lượng, cũng không cần tốc độ, huyền diệu duy nhất của nó chính là hai chữ: Quy Tắc.

Trong trận pháp, ta là thần, ta sở định hết thảy, đó là quy tắc chí cao vô thượng.

Cho nên Long Chi Tuyền Qua bay vào trận pháp, Hồ Niệm chỉ mệnh lệnh cho nó " Tán" thì nó lập tức tán ngay. Mà bây giờ, Hồ Niệm mệnh lệnh thời gian đảo lưu, thời gian quả nhiên lùi lại.

Hết thảy trong trận pháp không ngừng đảo lưu, nham thạch vỡ vụn thành cát, cát lại hội tụ thành đá, cỏ nhỏ biến thành sơ sinh, sơ sinh biến thành cỏ nhỏ, trên mặt đất từ xanh biến vàng, từ vàng biến xanh, đảo mắt, đã chẳng biết trải qua mấy trăm mấy ngàn năm, nhưng duy nhất không thay đổi, đó chính là Vong Xuyên Quân.

Hắn đứng ở nơi đây, nhắm mắt lại, liền phảng phất giống như một vị khách, phảng phất bên ngoài nước dâng mặt trời lặn trăng lên cũng không có gì quan hệ với hắn.

Cả một sợi tóc của hắn cũng không hề biến hóa.

Trên trán chín vị hồ nữ toát ra mồ hôi, động tác trên tay các nàng càng nhanh, Vô Đối nói: " Tỷ tỷ, đổi một chiêu, ta không chịu được nữa."

Hồ Niệm gật gật đầu, lại nói: " Ngũ Hành điên đảo, âm dương sai vị, ta mệnh lệnh: " Âm vi hùng, Dương vi thư, thổ khắc mộc, thủy khắc thổ, hỏa khắc thủy, kim khắc hỏa, mộc khắc kim."

Vong Xuyên Quân mỉm cười, vẫn như cũ bất động, nhưng toàn thân hắn trên dưới, vẫn như cũ không phát sinh chút biến hóa. Này ngũ hành sinh khắc chi lý, âm dương thư hùng chi phân, đối với hắn giống như không có ảnh hưởng.

Hồ Niệm hít sâu một hơi, cắn răng nói: " Thiên địa dịch vị, cường nhược điên đảo!"

Tám chữ này vừa ra, thân thể mềm mại của chín tiểu hồ ly nhất thời khẽ run, từng giọt mồ hôi hột xông ra, thoạt nhìn tiêu hao thật lớn lực lượng, mà trong trận càng kinh thiên động địa, quả nhiên đại địa bay lên bầu trời, mà dưới chân Vong Xuyên Quân, đã là một mảnh bầu trời hư vô, tình hình này thoạt nhìn quả thật quái dị tới cực điểm.

Hồ Niệm căng thẳng cắn răng, trầm giọng nói: " Các tỷ muội, ra tay tiến công."

Tám nữ khác cùng kêu lên đáp ứng, một người vươn một bàn tay bạch ngọc, hướng về Vong Xuyên Quân vỗ ra.

Trong trận pháp bây giờ mạnh yếu điên đảo, theo lý thuyết Vong Xuyên Quân là kẻ yếu, mà chín hồ nữ là người mạnh, tám chưởng này chụp tới, vô luận như thế nào cũng chụp Vong Xuyên Quân thành phế nhân. Tiểu Khai ở một bên nhìn thấy kinh tâm động phách, thầm nghĩ: " Chẳng lẽ một trong năm đại cao thủ ma giới Vong Xuyên Quân, lại dễ dàng bị thua như vậy?"

Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, trong trận pháp liền có biến hóa!

Thân thể Vong Xuyên Quân vốn đang bị cấm chế hoắc nhiên run lên, nhất thời khôi phục tự do, hắn nâng lên song chưởng, nhất thời vô số đóa Long Chi quang mang bay vụt đầy trời, trong phút chốc trong trận pháp cơ hồ đều che kín tất cả ô quang, nếu để cho những ô quang này toàn bộ bắn tới trên người, có lẽ chín tiểu hồ ly lập tức biến thành những cái tổ ong.

Hồ Niệm thần tình tái nhợt, dùng hết khí lực cuối cùng hét lớn một tiếng: " Tán! Toàn bộ tán cho ta!"

Trong không khí vang lên vô số " vèo" " vèo" thanh âm, một đóa đóa hắc quang tiêu tán vô tung, Vong Xuyên Quân cười một tiếng dài, thân hình phóng lên cao, trong khoảnh khắc đã thoát ly khỏi sự nắm giữ của trận pháp, xa xa đứng ngay đối diện.

Ở phía sau hắn, chín tiểu hồ ly mồ hôi đầm đìa, toàn thân hư thoát ngã dài trên mặt đất, hoàn toàn đánh mất lực chiến đấu.

" Này...đây là vì sao?" Hồ Niệm dồn dập thở dốc hai hơi, không cam lòng nói: " Vì sao ngươi không bị trận pháp ảnh hưởng?"

Vong Xuyên Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng: " Tiểu yêu tinh ngây thơ khờ khạo, ngươi đã học xong Vạn Hồ Triêu Tông, nhưng ngươi có biết hay không, bộ trận pháp này rốt cuộc là do ai sáng chế?"

Hồ Niệm hừ nói: " Không phải là ngươi chứ?"

Vẻ mặt Vong Xuyên Quân mang theo điểm chế nhạo, bĩu môi nói: " Loại trận pháp rác rưởi này, tự nhiên không phải là ta nghĩ ra, cũng chỉ có loại ngu ngốc như Cổ Thiên Y, mới có thể phát minh ra loại trận pháp hoa mỹ mà không thực tế này."

Tên Cổ Thiên Y này vừa vào tai, Tiểu Khai nhất thời cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng hắn vừa động: " Cổ Thiên Y là ai?"

Vong Xuyên Quân cười lạnh: " Cổ Thiên Y là cừu nhân của ta, một con quỷ nhát gan chỉ biết chạy trốn và nhờ vả vào người khác, năm đó hắn thiên tân vạn khổ nghĩ ra bộ trận pháp này, đó là muốn chống lại ta, nhưng hắn tính tẫn mọi thứ, cuối cùng không phải đối thủ của ta."

Hắn quay đầu nhìn chín vị hồ nữ trên mặt đất: " Năm đó Cổ Thiên Y một mình thi triển Vạn Hồ Triêu Tông, hôm nay các ngươi chín người liên thủ, nhưng chỉ có thể phát huy được ba thành uy lực của hắn, đạo hạnh thô thiển như vậy, làm sao có thể đối phó được ta? Các ngươi cứ yên tâm, hôm nay ta không giết các ngươi, các ngươi đều là hồ tộc xử nữ nguyên âm phong hậu, chờ ta giết Nghiêm Tiểu Khai, sẽ đem các ngươi tàng nhập hậu cung, tùy ý đùa bỡn, để tiết mối hận hôm nay!"

Vong Xuyên Quân người này tính cách âm nhu, thành phủ thâm hậu, phiên thoại này nói ra, mặc dù thật yên lặng, không mang theo chút lửa giận, nhưng trong lòng mọi người đã cảm thấy lạnh cả người

Hôm nay có lẽ thật muốn công đạo ở chỗ này rồi.

Tiểu Khai ngẫm lại kinh nghiệm trong Di Lạc Thần Điện, nhịn không được có chút hối hận, nghĩ thầm: " Ta ít nhất luyện đến nguyên lực màu vàng rồi hãy đi ra là tốt rồi, ít nhất chạy trốn thì không thành vấn đề." Nhưng rồi lại tưởng tượng: " Nếu chờ ta luyện ra nguyên lực màu vàng, có lẽ Tiểu Trúc cũng đã hương tiêu ngọc vẫn, thì làm sao được đây?"

Hắn trộm sờ tay vào ngực, nắm Vạn Uẩn Bình trong tay, hốt nhiên trong lòng vừa động, nghĩ đến một chủ ý: " Hắc Long đại nhân, đã Cổ Thiên Y là cừu nhân của ngươi, ta đây đem Cổ Thiên Y giao cho ngươi, ngươi có thể phóng chúng ta đi không?"

Vong Xuyên Quân cười ha ha: " Đừng nói ngươi căn bản không có khả năng bắt lấy Cổ Thiên Y, cho dù ngươi thật bắt được hắn đặt trước mắt ta, ta cũng tuyệt đối không động hắn một sợi tóc, ngươi còn lấy cớ, thật là không hay ho chút nào."

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Hắn không phải cừu nhân của ngươi sao?"

" Đúng vậy, hắn từng là cừu nhân của ta, Vong Xuyên Quân sắc mặt bóp méo: " Ta từng bỏ hắn xuống đáy Vong Xuyên, dùng âm phong của Cửu U thổi một trăm năm, nhưng hắn lại chạy thoát đi ra ngoài, vốn ta thề muốn tiêu diệt cả nhà hắn, nhưng ai kêu cái tên Tê Bì đáng chết hết thảy đều tiếp nhận cả làm chi!"

" Bá Cách gia tộc Tê Bì đại nhân?"

" Đúng vậy!" Vong Xuyên Quân lành lạnh nói: " Hắc Long ta dù sao là một trong năm đại cao thủ ma giới, đương nhiên không thể nói ra rồi nuốt lời, hắn đã giúp Cổ Thiên Y nhận lấy ân oán này, ta đây đương nhiên không thể tiếp tục động tới Cổ Thiên Y, một ngày nào đó, ta muốn đem Bá Cách gia tộc nhổ tận gốc!"

Tiểu Khai không thèm nhắc lại, hắn lấy ra Vạn Uẩn Bình trong lòng ngực, ném lên trời không, quát: " Thu!"

Vạn Uẩn Bình từng trận gió gào thét, lực hấp dẫn thật lớn phảng phất như làm cả không gian bị bóp méo, cỗ lực lượng này tại Thục Sơn thu phục mười vạn hoàng sa, thu phục Sa Mạc Quân Chủ, trong Cửu Trọng Bảo Tháp thu rớt vô số cây cối, ba tháng trước lại đánh bại Bá Cách gia tộc tam thiếu gia, nó đã ký thác toàn bộ hy vọng của Tiểu Khai giờ phút này.

Vong Xuyên Quân không chút đề phòng, cả thân thể bị hấp bay lên, nhưng cao thủ dù sao là cao thủ, hắn nhanh chóng ổn định thân hình, trong mắt hung quang lòe lòe, cắn răng nói: " Nguyên lai ngươi là Ma Luyện Sư, ta đời này ghét nhất những tên nghiên cứu khí vật chi học, xem ra hôm nay ta không thể không giết ngươi!"

Nói vừa xong, Vong Xuyên Quân toàn thân bốc lên hào quang màu đen cao mấy thước, hào quang màu đen phảng phất như ngọn lửa, ở phía sau hắn hùng hùng thiêu đốt, màu đen khôn cùng bốc trên bầu trời, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy, một con cự long màu đen mấy ngàn thước uốn lượn, cứ như vậy đường hoàng hiện ra.

Long uy phô thiên cái địa đè xuống, còn hơn uy áp vừa rồi, đâu chỉ cường đại thập bội!

" Ngao ô!" Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang vọng bầu trời, toàn thân Vong Xuyên Quân phảng phất như hòa tan vào thân thể của Hắc Long, đuôi rồng thật lớn hướng Vạn Uẩn Bình hung hăng trừu tới!

" Ba!" Một tiếng nổ, hướng Vạn Uẩn Bình trực tiếp trừu văng lên, Tiểu Khai run lên, một cỗ cảm giác vô lực du nhiên nhi sanh, Vạn Uẩn Bình phiêu phiêu ung dung bay trở về " ba tháp" một tiếng rơi vào trong lòng bàn tay.

" Chẳng lẽ đây mới là thực lực chính thức của ma giới năm đại cao thủ hay sao chứ?" Tiểu Khai chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, rốt cuộc nhớ tới lông khỉ trong lòng ngực: " Đây là cơ hội gọi về một lần cuối cùng, xem ra hôm nay không thể không dùng a!"

Nhưng Vong Xuyên Quân là tuyệt thế cao thủ đã tranh đấu vô số lần, một khi quyết định muốn giết một người, thì làm sao có thể để cho hắn có cơ hội hoàn thủ, Tiểu Khai còn không có kịp cất Vạn Uẩn Bình, thì đuôi rồng thật lớn đã mang theo lực lượng lôi đình vạn quân hung hăng trừu tới!

Một kích này lực lượng lớn bao nhiêu, quả thật khó có thể tưởng tượng, một lần này, Tiểu Khai quả thực hoàn toàn rét lạnh, hoàn toàn không có cách nào làm ra phản ứng, nhưng Ngọc Hồ ở phía sau đã dùng hết lực lượng toàn thân đánh tới, hung hăng hất bay Tiểu Khai đi ra ngoài, rồi sau đó...thân hình của Ngọc Hồ hóa thành lưu quang, bị đuôi rồng đánh bay lên vạn thước trời cao.

Giờ khắc này, tâm tình của Tiểu Khai thật sự không còn lời nào có khả năng hình dung, chỉ ngắn ngủn mấy tháng ở chung, Ngọc Hồ cũng không phải lần đầu tiên dùng thân thể giúp hắn ngăn cản công kích, Bạch Ngọc Dạ Hồ Thiên Yêu ngay cả mắt mũi miệng ngũ quan đều không có, cư nhiên lại là một người trọng tình trọng nghĩa nhất mà hắn gặp được tại ma giới, đôi mắt của Tiểu Khai ướt át, giữa không trung xoay người, toàn thân hồng quang lòe lòe, dùng hết toàn thân lực lượng bắn ra một chút hào quang, đối diện hắc long đánh tới.

Đạo hào quang này đỏ hồng ẩn thấu màu đen, màu đen kia là Tiểu Khai vừa rồi hấp thu Long Chi quang mang của Vong Xuyên Quân, hồng quang là nguyên lực màu đỏ của chính Tiểu Khai, hai cỗ lực lượng này hợp hai làm một, đã là toàn bộ công lực ngưng tụ của Tiểu Khai, đánh vào đuôi của hắc long, phảng phất như chỉ gãi ngứa, cái đuôi của hắc long thuận thế bay đi, đánh bật điểm hào quang bay xa xa ra ngoài.

Tiểu Khai nhanh chóng móc ra lông khỉ, vừa định gọi về, nhưng Vong Xuyên Quân đối diện phát ra một tiếng kinh hô thật to: " Di?"

Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Vong Xuyên Quân khôi phục bản thể, thần tình đều là kinh ngạc, đối diện nhìn hắn la lớn: " Trong cơ thể ngươi vì sao cũng có Long lực lượng?

" A? Ta..." Tiểu Khai há mồm, vẫn không có phản ứng.

Thế nhưng Vong Xuyên Quân đã vỗ tay lớn một cái: " Ta biết rồi, nguyên lai ngươi cũng được truyền thừa Long lực lượng, trách không được...trách không được ngươi không ngờ có thể đi vào Vong Xuyên Chi Nguyên, không ngờ manh mối trọng yếu như vậy mà lúc đầu ta lại xem nhẹ nó!"

Tiểu Khai nháy mắt mấy cái, sửng sốt.

" Phốc" Thân thể của Ngọc Hồ từ không trung hạ xuống, tiểu hùng miêu nhảy lên, ôm Ngọc Hồ vào trong ngực, nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Còn hơn là huyết nhục tan nát, thân thể Ngọc Hồ kỳ thật đã rất chắc chắn, nhưng đuôi rồng của hắc long quá mức cường hãn, trực tiếp đánh nát toàn thân hắn, giờ phút này Ngọc Hồ nằm trong lòng ngực tiểu hùng miêu, đầu còn lại một nửa, hai cánh tay toàn bộ không thấy nữa, nửa thân dưới hoàn toàn bị đánh thành nát nhừ, thoạt nhìn vô luận như thế nào cũng có hình dáng như không còn tính mạng.

Vong Xuyên Quân lại có vẻ vô cùng hưng phấn, thân hình hắn phảng phất như quỷ mị, chỉ chợt lóe, đã vọt đến bên người Tiểu Khai, chụp lấy cổ tay Tiểu Khai, Tiểu Khai quả thật hồn phi phách tán, thầm nghĩ: " Ta xong đời rồi."

Nhưng Vong Xuyên Quân cũng không phải muốn giết hắn, ngược lại dùng một loại ánh mắt vô cùng nhiệt huyết nhìn hắn, vội vàng nói: " Ba tháng trước, ta tại lối vào ma giới cảm giác được Long lực lượng thuần chánh, đó là lúc ngươi đang hóa hình sao?"

Tiểu Khai mơ mơ màng màng gật đầu.

Vẻ mặt Vong Xuyên Quân mừng như điên, lôi kéo cổ tay hắn, thân mật hô một tiếng: " Tiểu sư đệ!"

Thân hình Tiểu Khai lung lay hoảng hoảng, mơ hồ ha ha nói: " Tiểu...tiểu sư đệ?"

" Ngươi đương nhiên là tiểu sư đệ của ta." Vong Xuyên Quân cười ha ha: " Trời đã thương ta, trời đã thương ta a! Bổn quân cô độc nhiều năm như vậy, hôm nay cư nhiên có thể gặp được một sư đệ được truyền thừa Long lực lượng, ta quả thực là rất vui a!"

Hắn mạnh mẽ chuyển đầu, vừa cười a a nhìn thẳng Tiểu Khai: " Tiểu sư đệ, nhanh lên nói cho ta biết, bản thể của ngươi là cái gì? Ngươi làm sao cảm nhận được Long lực lượng?"

" Bổn...bản thể là gì?" Đầu óc Tiểu Khai hoàn toàn ngơ ngẩn: " Ta...ta là Thiên Tuyển môn chủ, ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai, ta vừa mới nói qua..."

" Đừng nói cái gì mà Thiên Tuyển môn chủ, ai biết đó là thứ chó má gì." Hắc Long không kiên nhẫn cắt đứt lời hắn: " Sư đệ, ngươi phải biết rằng, chúng ta truyền thừa Hắc Long lực, chúng ta là ma giới độc nhất vô nhị tồn tại, cái gì mà chó má Thiên Tuyển môn chủ, bổn quân ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, một chút ý nghĩa cũng không có."

" Ách...Thiên Tuyển môn thật nổi danh đó." Tiểu Khai nhìn gương mặt âm trầm trời sinh của Vong Xuyên Quân, cảm thấy Vong Xuyên Quân bây giờ có điểm cổ quái, hắn cẩn cẩn thận thận móc Vô Tự Thiên Thư: " Nhạ, ngươi xem...đây là tín vật của chúng ta."

Ánh mắt Vong Xuyên Quân vừa đi tới, nhất thời chấn động, cư nhiên cả người nhảy dựng lên, thất thanh nói: " Vô Tự Thiên Thư!"

" Hắc hắc, nguyên lai ngươi nhận ra a." Tiểu Khai hơi có chút đắc ý: " Đây là bảo bối tương truyền nhiều đời của Thiên Tuyển Môn chúng ta."

" Ta chưa từng nghe qua Thiên Tuyển Môn." Vong Xuyên Quân lắc đầu: " Chuyện Vô Tự Thiên Thư ta là nghe Ma Tôn nói qua. Ma Tôn năm đó có nói với ta, Vô Tự Thiên Thư cất giấu bí mật về nhà, là một món bảo bối phi thường thần bí."

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Về nhà? Về nhà gì?"

Vong Xuyên Quân lắc đầu nói: " Không biết. Ma Tôn nói chuyện âm dương quái khí, cổ lý cổ quái, ta đâu cần quản hắn nói cái gì chứ."

Hắn đưa chủ đề vòng vo trở về, cười nói: " Tốt lắm, đừng dây dưa nữa, tiểu sư đệ, nói cho ta biết bản thể của ngươi là gì đi."

Đến lúc này, Tiểu Khai đã có phản ứng. Vừa rồi chính mình vọng lại một chút Long Chi quang mang làm cho Vong Xuyên Quân hiểu lầm, nghĩ đến chính mình có Long lực lượng. Lại nói Vong Xuyên Quân rất cô độc, sống vô số năm tháng, cho tới bây giờ không ai cùng hắn luyện qua công pháp đồng dạng, hôm nay cuối cùng đã gặp lại một người cũng biết Long lực lượng, cũng khó trách hắn hưng phấn như vậy.

Tiểu Khai lặng lẽ châm chước một phen, nghĩ thấy hay là để cho hiểu lầm này tiếp tục sẽ tốt hơn, vì vậy cười nói: " Còn bản thể của sư huynh lại là gì?"

Vong Xuyên Quân cười hắc hắc, có vẻ có chút ngại ngùng: " Không dối gạt ngươi, bản thể của ta cũng không cao quý, kỳ thật năm đó ta chỉ là một con rắn đen nho nhỏ ở trong Vong Xuyên mà thôi."

Tiểu Khai " nga" một tiếng, ngạnh da đầu nói: " Sư huynh, bản thể của ta cũng không cao quý, chỉ là một con cua trong sông mà thôi."

Vong Xuyên Quân kinh ngạc nói: " Di, bờ sông Vong Xuyên có cua sao? Sao ta chưa từng gặp được qua?"

" Này...hắc hắc...hì hì..." Trong đầu Tiểu Khai đổi tới đổi lui, liều mạng muốn nói đại, nhưng hắn còn chưa nghĩ xong, Vong Xuyên Quân đã giúp hắn: " Nga, ta biết rồi, tiểu tử ngươi cu nhiên còn không thành thật a, rõ ràng chỉ là một con trùng trong sông, cư nhiên còn dùng tên đẹp đẽ là một con cua, ha ha ha ha, ngươi còn sợ ta chê cười ngươi sao?"

Tiểu Khai liên tục gật đầu, mồ hôi lạnh tuôn sau gáy: " Đúng đúng đúng, nói đến thật sự là không ý tứ, ta quả thật đúng là con trùng kia."

Bình Luận (0)
Comment