Vô Tự Thiên Thư

Chương 174

Mọi người đi vào đại điện, mới phát hiện trong điện cũng không trống trải, ngược lại được bố trí thật tinh xảo tế trí, các loại các dạng bình phong ngăn cách từng đoạn đoạn không gian, duyên đồ đều khúc khúc chiết chiết tiêu sái, các loại các dạng cầu kiều, dưới cầu nước chảy sàn sàn, không ngờ lại vô cùng ý cảnh, mỗi khi chuyển loan trở lại, đều có thể nhìn thấy hai hai ba ba ma tộc nữ tử mỹ mạo đang thủ vệ, nhìn thấy Vong Xuyên Quân, tất cả đều doanh doanh xoay người hành lễ, Tiểu Khai thật ngoài ý muốn, nhịn không được nói: " Sư huynh, Vong Xuyên Chi Nguyên đã thần bí như vậy, sao ngươi lại đưa nhiều ma tộc vào đây, chẳng lẽ không sợ bọn họ tiết lộ bí mật hay sao?"

Vong Xuyên Quân thản nhiên nói: " Sư đệ không cần lo lắng, mấy ma tộc này người nhà đã sớm chết hết, bọn họ đã vào đây, đương nhiên cả đời đừng nghĩ sẽ đi ra ngoài."

Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Nhưng nếu muốn tìm được nhiều ma tộc nữ tử phù hợp như vậy, cũng không dễ dàng chứ?"

Vong Xuyên Quân nhẹ nhàng nói: " Vậy quá dễ dàng, trực tiếp giết chết người nhà các nàng là được, mấy nữ tử này đương nhiên để ta đùa bỡn rồi."

Tiểu Khai một trận phát lạnh, câu nói kế tiếp ngậm lại trong miệng, chưa nói đi ra.

Vong Xuyên Quân kỳ quái nhìn hắn liếc mắt, hốt nhiên cười: " Sư đệ, ngươi đã là sư đệ của ta, tại ma giới đã có địa vị thân phận là cao đẳng ma tộc, đạo lý kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này ngươi nhất định phải nhớ kỹ mới được."

Phòng ốc trong Long Cung rất nhiều, Nhị Linh rất nhanh an bài xong chỗ ở cho mọi người, Vong Xuyên Quân mắt thấy những người khác đều lui xuống, sắc mặt nhất thời nghiêm túc, nói: " Sư đệ, chúng ta nói chuyện Hoàn Hồn Thảo và Sa La Mộc đi."

Tiểu Khai nghiêm nghị nói: " Ngươi nói."

Vong Xuyên Quân trầm giọng nói: " Ta không ngại nói thẳng, trong tay đích xác còn có một gốc cây Hoàn Hồn Thảo, một gốc Sa La Mộc, dựa theo quán lệ, qua một trăm năm là lúc ta bế quan tu luyện, đến lúc đó ta phải dùng nó, nhưng bây giờ, ta quyết định cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ liều mạng bỏ đi ngàn năm không tu luyện, đưa nó cho ngươi."

Tiểu Khai cười khổ nói: " Sư huynh, không dối gạt ngươi, ta cũng phải có được hai thứ này, có điều kiện gì ngươi cứ nói đi."

Vong Xuyên Quân gật đầu nói: " Rất đơn giản, ta muốn ngươi lẫn vào trong Bá Cách gia tộc, trộm Bàn Cổ Phủ ra cho ta."

Tiểu Khai nhíu mày nói: " Bàn Cổ Phủ là thứ gì?"

Vong Xuyên Quân nói: " Bàn Cổ Phủ là truyền gia chi bảo của Bá Cách gia tộc, cũng là một trong vài món thần cấp ma khí nổi tiếng của ma giới, Bá Cách gia tộc được xưng có thể phá đi tất cả phong ấn của ma giới, trình độ rất lớn, đó là nhờ vào cái chuôi búa này, nếu trộm đi cây búa này, Tê Bì khẳng định nguyên khí đại thương, từ nay về sau sẽ không là đối thủ của ta nữa."

Tiểu Khai đầu vừa động, bỗng nhiên nhớ tới trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư từng nói qua, Bá Cách gia tộc có giấu một món đồ pháp bảo thần cấp, nhưng bởi vì quyền hạn không đủ, lời đáp của thiên thư chỉ đến đó là ngừng lại, bây giờ xem ra, kiện pháp bảo kia có thể chính là Bàn Cổ Phủ.

Vong Xuyên Quân nhìn hắn không nói lời nào, nghĩ là hắn không muốn, lại nói: " Tiểu sư đệ, chúng ta đã là sư huynh đệ, ta tự nhiên sẽ không cố ý hại ngươi, ngươi đi trộm thứ này nhìn qua thập phần hung hiểm, kỳ thật ít nhất cũng có bảy phần nắm chắc."

Tiểu Khai lắc đầu nói: " Sư huynh, công lực ta không sánh kịp Nhị Linh, cũng không biết ẩn hình, cả bọn họ còn không có biện pháp tiếp cận Tê Bì, ta còn biện pháp gì nữa chứ?"

" Ngươi đương nhiên khác với bọn họ." Ánh mắt Vong Xuyên Quân giương mắt nhìn Tiểu Khai, nói từng chữ: " Bởi vì ngươi là Ma Luyện Sư."

Tiểu Khai bỗng nhiên nhớ tới Cổ Thiên Y từng nói qua, Vong Xuyên Quân hận nhất chính là Ma Luyện Sư, mỗi khi gặp một người thì giết một người, hắn lặng lẽ khởi lên toàn thân công lực, trầm giọng nói: " Là ý tứ gì?"

Di Lạc Thần Quyết bộ công pháp này có vấn đề, một khi vận công toàn thân sẽ sáng lên, Tiểu Khai toàn thân hồng quang chợt lóe, Vong Xuyên Quân nhịn không được cười ha ha: " Tiểu sư đệ, ngươi quá đa tâm rồi, nếu ta muốn giết ngươi, còn chần chờ tới bây giờ? Ngươi có biết hay không, vì sao ta ghét nhất là Ma Luyện Sư?"

Tiểu Khai có chút xấu hổ, vội tán đi công lực toàn thân: " Vì cái gì?"

Vong Xuyên Quân thản nhiên nói: " Bởi vì tên Tê Bì kia, thích nhất là Ma Luyện Sư, ta thân là cừu nhân của Tê Bì, đương nhiên sẽ chán ghét Ma Luyện Sư."

Tiểu Khai há to miệng.

Vong Xuyên Quân cười hắc hắc: " Ngươi là một Ma Luyện Sư phi thường vĩ đại, vừa rồi cái chai ngươi dùng đối phó ta, đã đủ thành cao đẳng ma tộc, mặc dù loại cấp bậc như Cổ Thiên Y, nhìn thấy cái chai kia của ngươi đã rất khó có được, nếu kỹ xảo của ngươi tinh tiến thêm một tầng, có lẽ cả thần cấp ma khí đều có thể luyện ra."

Tiểu Khai gật gật đầu, trong lòng nói: " Điểm ấy không hề nghi vấn, Cổ Thiên Y bây giờ đang ở trong lòng ngực ta đây."

Vong Xuyên Quân lại nói: " Tê Bì đam mê nghiên cứu phong ấn trận pháp chi học, mà phong ấn trận pháp chi học luôn giảng cứu chính là phối hợp ma khí, cho nên, hắn luôn sưu tìm nhân tài am hiểu luyện khí tại ma giới, nhưng người trong ma giới thiên tính ích kỷ, đều chỉ là tự mình tu luyện, còn có ai chịu đi nghiên cứu thủ đoạn luyện khí, cho nên hắn luôn tìm kiếm, mà Ma Luyện Sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên ai có năng lực cường đại thì lại càng khó kiếm, cho nên, ngươi muốn lẫn vào Bá Cách gia tộc, thì phải dùng thân phận của Ma Luyện Sư đi vào."

Tiểu Khai nói: " Cho dù ta trà trộn vào, cũng không khẳng định ta tìm được Bàn Cổ Phủ a?"

Vong Xuyên Quân lắc đầu nói: " Ngươi sai rồi, chỉ cần ngươi có thể đi vào, ngươi khẳng định sẽ tìm được Bàn Cổ Phủ, ngươi cả tìm cũng không cần tìm, Tê Bì sẽ đích thân đưa Bàn Cổ Phủ giao cho ngươi."

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Vì sao?"

Vong Xuyên Quân nói: " Hắn muốn nghiên cứu phong ấn chi học, thì phải vận dụng lực lượng Bàn Cổ Phủ, hắn muốn ngươi luyện ra ma khí hợp dụng, thì trước hết để cho ngươi nắm giữ Bàn Cổ Phủ đặc tính, cho nên, ngươi khẳng định có thể bắt được Bàn Cổ Phủ!"

Tiểu Khai gật đầu nói: " Cho nên ta chỉ cần sau khi lấy được Bàn Cổ Phủ thì bỏ trốn, coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi?"

Vong Xuyên Quân lắc đầu nói: " Bá Cách gia tộc mọi nơi đều là cấm chế, đâu phải là chỗ ngươi muốn chạy là chạy được, ngươi lấy được Bàn Cổ Phủ xong, tự nhiên phải cần ta tiếp ứng mới được."

Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Ngươi làm sao tiếp ứng?"

" Rất đơn giản, đánh tới là được." Vong Xuyên Quân cười lạnh: " Ta sấm vào Bá Cách gia tộc đã hơn mười lần, mặc dù ta không chiếm được tiện nghi gì, nhưng Tê Bì cũng không có một lần nào lưu ta lại được, chỉ cần ngươi bắt được Bàn Cổ Phủ, ta sẽ trực tiếp đánh vào Bá Cách gia tộc, đem ngươi cứu ra."

Tiểu Khai sửng sốt sau nửa ngày mới nói: " Giống như là có đạo lý."

Vong Xuyên Quân vui vẻ nói: " Vậy ngươi đáp ứng?"

Tiểu Khai gật gật đầu: " Còn có một vấn đề. Ba tháng trước ta cùng tam thiếu gia của Bá Cách gia tộc phát sinh qua xung đột, có lẽ đến lúc đó tam thiếu gia sẽ nhận ra ta."

Vong Xuyên Quân có chút ngoài ý muốn: " Không ngờ ngươi từng tranh đấu với tam thiếu gia? Các ngươi ai thắng?"

" Ta thắng." Ngoại trừ thân phận, mọi mặt Tiểu Khai cũng không muốn giữ bí mật: " Hắn bị ta dùng Phong Ma Khẩu Quyết phế đi."

" Phong Ma Khẩu Quyết!" Vong Xuyên Quân lắp bắp kinh hãi: " Không ngờ ngươi còn có thể dùng Phong Ma Khẩu Quyết?"

" Đương nhiên." Tiểu Khai vỗ vỗ Vô Tự Thiên Thư trong lòng ngực: " Là học được từ thiên thư đó."

Ánh mắt Vong Xuyên Quân có chút hồ nghi, nói: " Sư đệ, vừa rồi ngươi đánh với ta vì sao không dùng Phong Ma Khẩu Quyết?"

" Ách..." Tiểu Khai gãi gãi đầu, chính mình cũng có chút xấu hổ: " Thứ này thường xuyên thất linh..."

Vong Xuyên Quân ánh mắt phiêu hốt, hung quang thoáng hiện, hiển nhiên đã động lòng tham, phải biết rằng Phong Ma Khẩu Quyết này, thuần túy không nhờ vào công lực sâu cạn, cũng không nhờ vào cảnh giới cao thấp, muốn phong thì phong, che kín vĩnh viễn không có lối thoát, loại này, mặc dù là Ma Tôn cũng tràn ngập lực uy hiếp, có lẽ không có ma tộc nào mà không động lòng tham.

Vong Xuyên Quân dù sao tính cách thâm trầm, cũng không lập tức phát tác, ngược lại chinh tuân nói: " Sư đệ, có thể đưa Vô Tự Thiên Thư cho ta nhìn một chút?"

Tiểu Khai cười thầm, sảng khoái cầm sách ra: " Ta đương nhiên không có ý kiến, bất quá bản thân Vô Tự Thiên Thư có chút cổ quái, ngoại trừ chủ nhân ra, những người khác không thể sờ vào, nếu không sẽ bị trời phạt. Sư huynh ngươi xác định muốn xem?"

Vong Xuyên Quân cười ha ha, một bộ dáng không sợ trời, không sợ đất: " Bổn quân thân là một trong năm đại cao thủ ma giới, trong ma giới này, còn không có thứ gì làm ta sợ hãi, ngươi cứ xuất ra đi."

Tiểu Khai cười hắc hắc, đưa sách ra: " Sư huynh, ngươi cầm đi."

Vong Xuyên Quân ôm đồm Vô Tự Thiên Thư, đưa tay lật ra: " Di, giống như không lật ra được?"

Tiểu Khai thối lui chừng hơn mười thước, nói: " Sư huynh, ngươi cẩn thận một chút, trời sẽ phạt ngay."

" Ma giới nào có cái gì trời phạt, đừng nói hưu nói vượn." Vong Xuyên Quân không quan tâm cười nói: " Ma giới chỉ có Địa Ngục Lửa Ma, nhưng thứ kia chỉ như gãi ngứa mà thôi..."

Lời nói đến nơi này là xong, bởi vì Vô Tự Thiên Thư bão nổi( nổi giận).

Một đóa ngọn lửa màu đen chỉ cỡ móng tay cái từ trên đỉnh đầu vô thanh vô tức hạ xuống, vừa chạm đến thì phát tác, nhất thời " bồng" một thanh âm vang lên, đem mái tóc dài của hắn hoàn toàn thiêu thành tro tàn, Vong Xuyên Quân toàn thân chấn động, hắc khí mãnh liệt từ trên người bốc lên, hung hăng bay lên cao.

Ngọn lửa nho nhỏ kia, lại phảng phất không bị gió ảnh hưởng chút nào, lẳng lặng, lẳng lặng hạ xuống, rơi xuống ngay trên da đầu Vong Xuyên Quân.

Vong Xuyên Quân hét thảm một tiếng, nhất thời công lực toàn thân dũng xuất, sau lưng một hắc long giương nanh múa vuốt ẩn ẩn hiện lên, hắn đưa tay bắt lấy ngọn lửa kia, dùng sức lôi kéo, chỉ nghe " xích lạp" một tiếng, sanh sanh bị bám mất một khối da đầu, một đạo máu màu đen " sưu" từ trên đầu cháy tiêu đi ra.

Vong Xuyên Quân tương ngọn lửa ngã trên mặt đất, ngọn lửa kia phảng phất như có niêm tính, căng căng dán tại trên da đầu, cháy sạch tư tư khét nghẹt, đảo mắt đã thiêu da đầu thành tro tàn.

Vong Xuyên Quân vừa sợ vừa giận, ném Vô Tự Thiên Thư trong tay lên mặt đất, cắn răng nói: " Đây là Địa Ngục Lửa Ma gì, sao lại lợi hại như vậy?"

Tiểu Khai trong lòng cười không ngừng, nhưng trên mặt còn có một bộ thần sắc ân cần, nhanh chóng nhặt lên Vô Tự Thiên Thư bỏ vào trong lòng ngực, sau đó lại lui ra hơn mười bước: " Sư huynh, ngươi không sao chứ?"

" Ta không có việc gì..." Vong Xuyên Quân thở dốc dồn dập: " Bỏ đi, chúng ta thảo luận chính sự tiếp đi."

" Khoan đã..." Tiểu Khai nói: " Dựa theo quy luật, nên còn một lần trời phạt..."

Đích xác còn có một lần, một đóa ngọn lửa màu đen cũng thật nhỏ từ dưới đất nhiễm nhiễm mọc lên, phảng phất như sinh vật hấp huyết, hướng về chân Vong Xuyên Quân vọt đi.

Vong Xuyên Quân đâu chịu nhường cho nó như nguyện, hắn hét lên một tiếng điên cuồng, toàn thân công lực nhấc lên, nhất thời trên người bay ra hơn mười đóa Long Chi quang mang.

Mấy quang điểm này cùng với hào quang vừa rồi đối phó Tiểu Khai hoàn toàn không giống, đây tất cả đều là ngưng tụ tinh hoa của Vong Xuyên Quân, cùng Vong Xuyên Quân tâm thần tương liên, bọn chúng không hẹn mà cùng đánh lên ngọn lửa, sau đó Vong Xuyên Quân toàn thân chấn động " phốc" phun ra một búng máu.

Vô Tự Thiên Thư cũng thật giảng nguyên tắc, Vong Xuyên Quân vừa thấy máu, đóa ngọn lửa màu đen kia đã nhanh chóng tiêu tán trong không khí.

Tiểu Khai lúc này mới trùng đi nâng dậy Vong Xuyên Quân, nói: " Sư huynh, bây giờ không có việc gì nữa."

Trong mắt Vong Xuyên Quân hung quang lòe lòe, trừng mắt nhìn Tiểu Khai nói: " Sư đệ, ngươi cố ý chê cười ta?"

" Không có, không có, tuyệt đối không có." Tiểu Khai vội vã lắc đầu: " Sư huynh muốn xem Vô Tự Thiên Thư, ta không cho ngươi xem, ngươi khẳng định còn tưởng rằng ta tàng tư, vừa rồi ta có nhắc nhở qua ngươi rồi, là ngươi tự mình muốn xem, ta đã không có cách nào a."

Vong Xuyên Quân trừng mắt nhìn Tiểu Khai hồi lâu, lúc này mới gật đầu nói: " Được, chúng ta lại nói tiếp chuyện chính sự."

" Mấy người hầu kia thật ra dễ xử lý, con Thiên Yêu được Tức Nhưỡng của ngươi, từ nay về sau có thể tùy ý chuyển đổi hình thể, không lo lắng bị người phá hư thân phận, hình thể của tiểu hùng miêu kia là nhỏ nhất, ở bên ngoài chỉ cần mặc thêm một lớp quần áo, thoạt nhìn cũng chỉ giống như ma tộc bình thường, còn bốn con Hạn Bạt..." Vong Xuyên Quân trong mắt có chút ít hung quang: " Nếu ngươi nguyện ý, đợi ta móc lấy độc nhãn của bọn họ, cải tạo bọn họ."

" Không cần, không cần." Tiểu Khai dựng đứng lông tóc, nhanh miệng cự tuyệt: " Tam thiếu gia không thấy được bốn con Hạn Bạt kia, bọn họ trực tiếp đi theo ta là có thể."

Vong Xuyên Quân gật gật đầu: " Chín vị hồ nữ kia dung mạo thật tốt, đặt tại ma giới cũng là trên cả vạn người, chẳng những khó có thể che giấu, hơn nữa dễ dàng dẫn phát tham niệm của ma tộc khác, ta xem hay là ở lại Vong Xuyên Chi Nguyên, chờ ngươi thành công trở về..."

Tiểu Khai lắc đầu lia lịa: " Đừng lo đừng lo, ta tự mình mang theo, tam thiếu gia không biết các nàng."

Vong Xuyên Quân thoáng có chút thất vọng, nhưng cũng không bắt buộc: " Sư đệ, kỳ thật rất khó gạt được tam thiếu gia, chính là bản thân ngươi a."

Tiểu Khai thở dài: " Điều này ta hiểu được, sư huynh có biện pháp gì xử lý hay không?"

" Biện pháp thật ra có..." Vong Xuyên Quân nói: " Trong tay ta có kiện bảo bối, tên là Biến Hình Y, có thể cho ngươi tùy ý biến hóa hình thể, nhưng..." Hắn có chút nheo mắt lại, hừ lạnh nói: " Bảo bối này không thể cho không ngươi, ngươi lấy đồ tới đổi."

Tiểu Khai đối với thói quen này của hắn không nói gì, giận dữ: " Vậy ngươi muốn ta lấy cái gì đổi?"

Vong Xuyên Quân nói: " Biến Hình Y của ta đặt tại ma giới coi như là ma khí cao nhất, cái chai kia của ngươi miễn cưỡng đổi được."

Tiểu Khai lắc đầu nói: " Thứ kia ta cần bảo vệ tính mạng."

Vong Xuyên Quân trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: " Chín vị hồ nữ kia đều là nội mị thân thể, nguyên âm phong hậu, cũng miễn cưỡng đổi được..."

Tiểu Khai thầm mắng, nhanh chóng lắc đầu nói: " Không nên, không nên, vạn vạn không thể."

Vong Xuyên Quân nhướng cao mày, quát: " Vậy ngươi muốn lấy thứ gì để đổi?"

Tiểu Khai cau mày khổ tư hồi lâu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, từ trong lòng ngực xuất ra một vật nói: " Này được chưa?"

Vật trong tay hắn, đúng là kim bài lấy được từ trên người Cổ Thiên Y.

Vong Xuyên Quân " di" một tiếng: " Sao ngươi có được thứ này?"

Tiểu Khai không đáp, chỉ nói: " Thứ này được chứ?"

Vong Xuyên Quân suy nghĩ thật lâu, mới gật đầu nói: " Vốn thứ này còn kém xa Biến Hình Y của ta, nhưng nếu ta cầm thứ này, có thể hảo hảo chơi đùa Bá Cách gia tộc một chút, đã như vầy, ta nếm chút thiệt thòi, đổi với ngươi."

Tiểu Khai lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: " Vậy được, ta ngày mai sẽ lên đường."

Không thể không thừa nhận, cuộc sống tại Long Cung thật thích ý, Tiểu Khai nhìn chiếc giường lớn siêu cấp có thể ngủ cả tám người, lại nhìn xem hồ nước tắm bỏ đầy cánh hoa cách đó không xa, quả thực có điểm hoài nghi có phải mình đi tới phòng tổng thống trong khách sạn năm sao hay không.

Nếu...nếu trong phòng không có hai ma tộc thị nữ kia, vậy thật sự là hoàn mỹ không sứt mẻ.

Sắc trời đã hạ dần, Tiểu Khai nhìn hai vị mỹ nữ đứng trong phòng: " Ách...hai vị tỷ tỷ, các ngươi nên trở về nghỉ ngơi đi chứ?"

" Thiếu gia, chúng ta phụng mệnh lệnh của Hắc Long đại nhân đến hầu hạ thiếu gia, đêm nay sẽ không trở về." Một cô gái ma tộc cung kính nói.

Tiểu Khai có điểm đau đầu: " Ta không cần hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi."

" Thiếu gia không hài lòng đối với chúng ta sao?" Một cô gái ma tộc khác vội chạy đến phía sau Tiểu Khai, một đôi tay ngọc đặt lên bả vai Tiểu Khai: " Ta...ta xoa bóp cho ngài."

Tiểu Khai thở dài, lung lay bả vai, tránh khỏi nàng: " Ta không có gì không hài lòng đối với các ngươi, các ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều, đi ra ngoài đi, nghe lời."

Mấy nữ tử này kỳ thật đều là người đáng thương, Tiểu Khai tự nhiên cũng không đành lòng có lời độc ác với các nàng, nhưng trên thế giới chuyện thường thường là mâu thuẫn như vậy, Tiểu Khai nói lời tốt đẹp, thì hai nữ tử này càng không muốn đi ra ngoài.

" Thiếu gia, chúng ta thật sự không thể ra, đại nhân nói, không hầu hạ thiếu gia cho tốt, thì sẽ hỏi tội chúng ta." Ma tộc thị nữ nói rất có đạo lý.

" Ta sẽ giúp các ngươi giải thích, các ngươi đi ra ngoài đi."

" Thật sự không được a, thiếu gia, ngài thông cảm đi, chúng ta...chúng ta múa thiên ma diệu vũ cho ngài xem được không?"

" ..."

Tiểu Khai tới lúc gấp rút đầu đầy mồ hôi, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

" Ta...ta đi mở cửa, thiếu gia ngài ngồi." Một thị nữ nhanh chóng mở cánh cửa trước mặt Tiểu Khai, Tiểu Khai vừa nhìn ra ngoài, liền lập tức ngây dại.

Một người đứng ở ngoài cửa, mà hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra: Tô Ái Địch.

Vị ma giới đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết này cũng vẫn như cũ một bộ phong tình vạn chủng, cười cười đứng ở ngoài cửa, cũng không nói gì, nhưng trái tim Tiểu Khai đã không thể khống chế mà nhảy dựng lên.

" Phu nhân...bà...bà đến làm gì?" Một thị nữ ấp úng hỏi.

Tô Ái Địch thản nhiên cười, ôn nhu nói: " Các ngươi tới làm gì, thì ta cũng vậy."

Vị thị nữ kia lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, ha ha nói: " Bà...bà nói...đại nhân muốn bà..."

" Đương nhiên." Tô Ái Địch nhìn thấy vẻ mặt thị nữ thì lạc lạc cười, bộ dáng vũ mị quả nhiên là xinh đẹp khó tả: " Sư đệ của đại nhân chính thức là khách quý nga, đối với khách quý như vậy, chẳng lẽ đại nhân không thể tỏ ra một chút thành ý hay sao?"

Nàng nhìn hai vị thị nữ tỏ vẻ không tin, lại cười: " Ta đã đến đây, chẳng lẽ các ngươi còn không biết nên làm cái gì?"

" Đúng...thật xin lỗi, chúng ta biết rồi." Hai vị thị nữ vội vàng chạy ra khỏi phòng, cung kính chào Tô Ái Địch, vội vàng rời đi.

Cho nên bây giờ, cũng chỉ còn lại một mình Tô Ái Địch, một nữ nhân.

Trái tim Tiểu Khai bắt đầu nhảy lên, hắn nuốt ngụm nước miếng, phát hiện thanh âm của mình có chút khàn khàn: " Ngươi đến...có chuyện gì không?"

Tô Ái Địch lạc lạc cười, cũng không nói chuyện, chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa.

Hình dáng nàng cười phi thường xinh đẹp, bàn tay nhỏ bé trắng nõn che nửa miệng, hai đôi mắt như nước có chút sáng lên, thoạt nhìn có chút mông lung, còn có chút mộng ảo, rồi lại mang theo vẻ khiêu khích nói không nên lời, mặc dù nàng mặc váy dài, nhưng bộ ngực cao tủng kia, theo thân thể đã có chút run rẩy rõ ràng.

" Rốt cuộc ngươi đến để làm gì?" Tiểu Khai cắn răng nói: " Ngươi mở cửa trước đã."

" Thiếu gia làm gì khẩn trương như vậy." Tô Ái Địch doanh doanh đi tới, một bàn tay hoàn mỹ không chút tỳ vết nhẹ nhàng dán lên ngực Tiểu Khai: " Hì hì, tim của ngươi đập nhanh quá nga."

Tiểu Khai dùng sức hít vào một hơi, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng chạy tới mở khóa cửa, mở nhanh ra: " Bây giờ sắc trời đã tới, ngươi đã là nữ nhân của sư huynh ta, đi ra ngoài nhanh đi, miễn cho tạo thành hiểu lầm không cần thiết."

" Hiểu lầm? Nào có gì hiểu lầm?" Tô Ái Địch không một chút gấp gáp, thế nhưng lại ngồi xuống vị trí vừa rồi của Tiểu Khai: " Giữa Long Cung này, ngoại trừ đại nhân và ngươi với ta, chỉ còn lại nô lệ, ngươi có gì phải sợ chứ?"

Tiểu Khai biết rõ, vạn vạn không thể loạn lai, nữ nhân này ban ngày có vẻ có chút quỷ dị, tất nhiên có điều mưu đồ, hắn lại nói: " Cho dù không có hiểu lầm, ngươi cũng nên nhanh trở về đi, sư huynh ta còn chờ ngươi đó."

Tô Ái Địch kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: " Sao ngươi biết đại nhân chờ ta?"

Tiểu Khai hừ nói: " Không phải là vô nghĩa hay sao?"

Tô Ái Địch lại lắc đầu: " Không, ngươi sai rồi, đại nhân hôm nay sẽ lâm hạnh một vị ma tộc thị nữ khác, không phải ta."

" Dù vậy ngươi cũng không nên chạy tới đây." Tiểu Khai nói: " Chuyện tình của sư huynh ta mặc kệ, tóm lại ngươi đi ra ngoài đi."

Trên mặt Tô Ái Địch vẻ mặt như đang cười cười, lẳng lặng nhìn Tiểu Khai hồi lâu, bỗng nhiên nói: " Ta đến để hầu tắm."

Tiểu Khai thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, ha ha nói: " Ngươi..ngươi nói cái gì?"

Tô Ái Địch cũng rất trấn định, nói từng chữ: " Ta nói, ta là đến hầu tắm rửa, tối hôm nay, ta ngủ với ngươi."

Trái tim của Tiểu Khai lại bắt đầu kinh hoàng, cả ngón tay cũng không chỉ ra được, hắn thở ra hai hơi, lúc này mới liều mạng lắc đầu nói: " Không cần nói bậy, ngươi nhanh đi ra ngoài, loại này không có gì đáng nói, ngươi đừng chậm trễ việc ta nghỉ ngơi."

" Ta không có nói giỡn." Tô Ái Địch chăm chú nhìn hắn: " Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không đủ xinh đẹp?"

Tiểu Khai cười khổ nói: " Please, ngươi được xưng là ma giới đệ nhất mỹ nữ, về chuyện xinh đẹp thì không cần phải nói a?"

" Thân thể của ta không đẹp hay sao chứ?" Tô Ái Địch lại nói.

Tiểu Khai liếc mắt nhìn nàng, váy dài phủ dưới đất, eo nhỏ như ong, mặc dù nhìn không thấy quang cảnh bên dưới quần áo, nhưng chỉ cần hình dáng này, đã đẹp không chê vào đâu được, hắn khẽ gật đầu: " Thân thể ngươi tốt lắm." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Vậy vì sao ngươi không cho ta hầu tắm rửa?" Tô Ái Địch nghiêng đầu dò xét hắn, lộ ra một bộ dáng như giật mình hiểu ra: " Đừng nói cho ta là ngươi không được nga..."

Bình Luận (0)
Comment