Vô Tự Thiên Thư

Chương 200

Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, bước một bước ẩn vào trong khe hở của bên dưới thang lầu, nhìn Tiểu Hùng Miêu mấp máy môi.

Tiểu Hùng Miêu ngạnh da đầu đi lên vài bước, ấp úng nói: " Trì...tiểu thư...tiểu nhân là người hầu mới tới, muốn hỏi tiểu thư...ân, có muốn ăn gì không?"

" Hì hì, ngươi thật là kỳ quái, bây giờ ăn gì chứ." Tiểu Trúc cười khẽ đứng lên: " Nhìn hình dáng ngươi tuổi rất nhỏ nga, hình như là một con hùng miêu, đúng hay không?"

Tiểu Hùng Miêu đổ mồ hôi, nhanh chóng gật đầu: " Tiểu thư thật thông minh, bản thể của tiểu nhân đúng là hùng miêu, cái kia...kia nếu tiểu thư không ăn gì, tiểu nhân xin cáo lui trước!"

" Đừng nóng vội." Tiểu Trúc lạc lạc cười rộ lên: " Vừa lúc không có việc gì, chúng ta tâm sự đi."

Tiểu Hùng Miêu quả thực muốn khóc, ấp úng nói: " Nhưng...nhưng tiểu nhân..còn phải về phục mệnh chủ nhân."

" Ân, được rồi, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề thôi." Tiểu Trúc nói: " Ngươi tên là gì, từ đâu tới, còn có, cha mẹ ngươi là ai?"

Tiểu Khai khẽ run lên, cũng không biết là tư vị gì. Vấn đề này, đúng là vài ngày trước lúc ở thần khí điện phủ hắn đã hỏi Tiểu Trúc, không nghĩ tới nàng vẫn còn nhớ rõ.

Gáy của tiểu Hùng Miêu đẫm mồ hôi, nói: " Tiểu nhân gọi là Ngọc Hồ, từ tu chân giới tới, ách...tiểu nhân là khí vật thành yêu, không có cha mẹ."

" Ha ha, ngươi gạt ngươi." Tiểu Trúc cười thật thanh thúy: " Ngươi rõ ràng là hùng miêu, sao lại là khí vật thành yêu, nói đối cũng không biết nga."

" Ta...ta là hùng miêu, không không không, ta là dạ hồ..không đúng, ta...ta là bạch ngọc dạ hồ." Tiểu Hùng Miêu mồ hôi hột rơi xuống: " Kỳ thật ta..ta là..." Trong đầu hắn một đoàn rối loạn, bật thốt: " Ta là Nghiêm Tiểu Khai!"

Tiểu Trúc bỗng nhiên ngây người, sau một lúc lâu, phảng phất mất hứng nói chuyện, thở dài, nói: " Ngươi lại gạt ta, ta thấy qua Nghiêm Tiểu Khai, bất quá ta nghĩ người kia cũng không phải thật sự là Nghiêm Tiểu Khai, ta cuối cùng nghĩ thấy, ta thấy qua hắn...bỏ đi, nói với ngươi nhiều như vậy để làm chi, ngươi trở về phục mệnh đi." Nguồn truyện: TruyenGG

Tiểu Hùng Miêu gật gật đầu, cả lời cáo từ cũng không nói, như muốn lăn luôn xuống lầu, nhìn Tiểu Khai ra dấu, ý tứ như nói: " Ta về trước." Rồi chạy nhanh.

Tiểu Khai núp dưới thang lầu, nghe bên trên có vài tiếng thở dài, chậm rãi ngồi xuống.

Vài ngày kế tiếp, Tiểu Khai mỗi ngày đều trộm đến xem Tiểu Trúc, thân thể Tiểu Trúc khôi phục rất nhanh, sắc mặt càng lúc càng hồng nhuận, mấy ngày nay khí trời tốt lắm, ban ngày nàng ngồi nơi ghế dựa, ngồi dưới lầu thưởng thức phong cảnh.

Đại thiếu gia nhìn thấy cũng không nản chí, vì muốn lấy lòng Tiểu Trúc, rõ ràng từ nơi khác đem ghế dựa xuống dưới lầu, lại chuyển giường hàn ngọc xuống đặt bên dưới, lại ra lệnh cho người hầu làm sạch một mảnh đất trống, xây một cái đình không lớn lắm, phối hợp với rừng trúc bốn phía, xa xa hoa hồng và hoa viên lại thêm suối nước, như vậy thứ nhất, nơi này giống như một nơi sơn thủy cho thi nhân ngâm vịnh, nơi tuyệt giai cho rượu thơ ca xướng.

Duy nhất làm cho đại thiếu gia buồn bực chính là, Tiểu Trúc thủy chung đối với hắn có điểm bài xích, không muốn cho hắn đến gần sát, ngay cả đụng chạm cũng không cho, đại thiếu gia mỗi ngày hình dáng đều buồn bực, trước mặt Tiểu Trúc lại bày ra khuôn mặt tươi cười, Tiểu Khai liên tục nhìn nhiều ngày, cũng không thể không thừa nhận, người này đối với Tiểu Trúc đích xác rất chân tình.

" Nhưng Tiểu Trúc muội muội là của ta." Tiểu Khai cắn răng hạ quyết tâm: " Cho dù là phân than toái cốt, ta cũng không đem Tiểu Trúc tặng cho bất luận kẻ nào."

Làm cho Tiểu Khai không nghĩ tới chính là, tam thiếu gia đã thăm qua Tiểu Trúc một lần, hắn nằm trên giường, thoạt nhìn là hình dáng như trọng thương phải chết, bị bảy, tám ma võ sĩ khiêng đi tới, Vũ Ca tiểu thư đi bên cạnh, vẻ mặt không tình nguyện.

Tiểu Trúc đối với tam thiếu gia căn bản không có chút ấn tượng, đã không có lời gì để nói, mặc dù tâm địa thiện lương đầy tố dưỡng đã tạo thành tính cách giúp cho nàng cũng ôn nhu lời nói, nhưng tam thiếu gia ngay cả nói cũng không nói được, làm gì còn chuyện để nói với nhau.

Đáng thương cho tam thiếu gia, vì Tiểu Trúc bị thành như vậy, nhưng bây giờ cả nhận thức mà Tiểu Trúc cũng không biết hắn, vẻ mặt tam thiếu gia trong mắt Tiểu Khai thấy được rõ ràng, là hắn tuyệt vọng.

Một ngày ánh mặt trời rất tốt, Tiểu Trúc vẫn như lệ cũ ngồi trong đình, đại thiếu gia không nề hà ngồi bên ngoài, không chuyện tìm chuyện nói: " Tiểu Trúc cô nương, ta biết nàng đối với ta không vừa lòng, trong lòng ta thật sự có điểm tò mò, trong mắt nàng, rốt cuộc là thích nam tử như thế nào?"

Tiểu Trúc có chút ngẩng mặt lên, hai má trắng như bạch ngọc dưới ánh mặt trời càng trắng đến trong suốt, Tiểu Khai ngồi ở bụi cỏ xa xa, nhìn thấy người ngọc trong lòng, nhịn không được lại có chút ít thất thần.

" Người ta thích..." Tiểu Trúc có điều suy nghĩ nghiêng đầu, nhìn thấy bàn trúc, có chút nở nụ cười: " Kỳ thật, ta chỉ muốn một người thiện lương, thuần phác nam hài tử, hắn cũng không lợi hại, nhưng thời điểm hắn nhìn thấy ta gặp nguy hiểm, không để ý hết thảy tới cứu ta, biết rõ chính mình bị đánh cho mặt mày xanh tím vẫn không lùi bước..."

Ánh mắt Tiểu Khai có chút hoảng hốt, nhịn không được nhớ tới thật lâu khi trước, khi đó, mình tay không tấc sắt đứng ngay trước mặt kính râm ca, ngăn trở cho Tiểu Trúc ở mặt sau, sau đó bị một quyền đánh cho mắt nổ đom đóm, máu mũi tuôn trào.

" Hắn cũng không thông minh, nhưng hắn lại làm hết thảy nhìn qua có vẻ buồn cười, dùng biện pháp có lẽ nhàm chán trợ giúp ta, dù là hắn cái gì cũng làm không được, hắn cũng nguyện ý tận tâm hết sức làm cho ta vui vẻ, làm cho ta hạnh phúc..."

A a, là như thế này sao? Tiểu Khai có chút tự giễu nở nụ cười. Ngày đó, vì muốn đến nhà Tiểu Trúc, hắn ở trước mặt ba yêu quái giả mạo máy tính thần tính, ở trước mặt Thập Thất làm bộ mình là quý nhân, nếu không phải Tiểu Quan bỗng nhiên xuất hiện, có lẽ mình và Tiểu Trúc đã bị yêu quái ăn tươi rồi!

Thực buồn cười, đúng hay không? Nhưng...nhưng lúc ấy, đích thật là toàn tâm toàn ý muốn hỗ trợ a...

" Nếu gặp được nguy hiểm, hắn sẽ chủ động nhảy ra gánh chịu trách nhiệm, hắn luôn đem ta hộ ở phía sau, không cho ta bị thương, kỳ thật, hắn chính mình bị thương rất nặng rất nạng, nhưng cũng không hề nghĩ ngợi đến chuyện này."

Chuyện này có chút miễn cưỡng a, hắc hắc, Tiểu Khai lắc đầu, nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười: nha đầu ngốc, ngày đó tranh giá, ta cũng là vì mình nga, đừng nghĩ ta không lưu bước, ta cũng không vĩ đại như vậy.

" Hắn có điểm ngốc lý ngốc khí, rõ ràng ám chỉ mà cũng nghe không hiểu, rõ ràng là bị chê cười cũng giải thích không ra, thế nhưng hắn thiệt tình chân ý, biết nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, hắn đúng là một người, vô cùng chân thật, hắn đem hết thảy lộ ra trước mặt ta."

Tiểu Khai nháy mắt mấy cái, chỉ cảm thấy có gì đó ướt át hạ xuống, rơi xuống bụi cỏ.

" Ân, vậy được rồi, nói cho ngươi một bí mật, kỳ thật ta là một không gian ma pháp sư, ta biết di động trong nháy mắt nga."

" Tốt lắm nha, bây giờ nàng di động đến bên người ta đi."

" Tiểu Trúc, ta rất muốn nàng!"

" Tốt lắm ba, xem ngươi có thành ý như vậy, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."

" Thật hay giả?"

" Ngu ngốc, vậy còn đoán không ra sao, mau mở cửa cho ta a!"

Ta thật sự ngốc lắm hay sao? Kỳ thật, ta chỉ là quá để ý nàng, nàng chiếm cứ toàn bộ tâm tư ta, ta làm sao còn có nhàn hạ đi hỏi vấn đề khác, nàng có rõ hay không chứ...

" Hắn có đôi khi thực xúc động, biết rõ chuyện không thể làm, nhưng nhất định muốn làm, nếu có người muốn hại ta, mặc dù cần đối nghịch với toàn thế giới, hắn cũng tuyệt đối không lùi bước, hắn có đôi khi đã thực cố chấp, hắn nghĩ hết thảy trên thế giới đều không trọng yếu như ta, ta không muốn hắn như vậy, nhưng...nhưng nếu hắn làm như vậy, ta cũng sẽ thực vui vẻ a."

Kia một ngày hoàng sa gào thét, kia một ngày Thục Sơn chấn động, kia một ngày ta và Diêu Viễn Khinh Hồng trở mặt thành cừu, đơn độc đối diện thiên hạ tu chân, kia một ngày ta phảng phất là ác ma, ta đem Sa Mạc Quân Chủ sửa trị phục phục thiếp thiếp, ta còn nói với chưởng môn sáu phái: " Qua khỏi ranh giới này, diệt tộc!"

Kia không phải là ta ngày thường, kia phảng phất hoàn toàn là một người khác, nhưng nàng có biết hay không, mỗi người đều có điểm yếu, nàng chính là điểm yếu của ta!

Tiểu Trúc vẻ mặt càng phát ra say mê, phảng phất còn muốn nói thêm, đại thiếu gia đã kêu to lên: " Không phải đâu, nàng thích loại người này sao, một tên không có bản lãnh gì, Tiểu Trúc cô nương, tâm tính này của nàng có điểm không đúng a!"

Thanh âm Tiểu Trúc dừng lại, dùng sức hít mũi, nghe vào, hình dáng như có chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng cúi đầu, cũng không trả lời đại thiếu gia nói.

Đại thiếu gia nhảy lên, dùng sức vỗ vỗ ngực, cười nói: " Bằng quyền thế địa vị của Bá Cách gia tộc chúng ta, ai dám khi dễ nàng, ta lập tức triệu tập cao thủ gia tộc đi diệt cả nhà hắn, nếu nàng gặp được khó khăn, ta sẽ giúp nàng giải quyết toàn bộ, còn có a, ta thật thông minh, nàng có gì muốn ám chỉ, ta khẳng định nghe đều hiểu hết. Hơn nữa, ta có thể vì nàng đối kháng với toàn thế giới, dù sao lão tử là con trai của một trong năm đại cao thủ đứng đầu ma giới, ngoại trừ rồng đen và ma tôn mấy lão gia kia ra, chúng ta không sợ trời, không sợ đất đâu, ha ha ha ha."

Đại thiếu gia nói được vô cùng cao hứng, chỉ cảm thấy hào mại vô cùng, nhịn không được cười ha ha, Tiểu Trúc ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, vẻ thất vọng trong mắt càng phát ra nặng nề, có chút lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại cúi đầu.

Đại thiếu gia cười hồi lâu, cúi đầu lớn tiếng nói: " Tiểu Trúc cô nương, nàng nghĩ thấy thế nào?"

Tiểu Trúc miễn cưỡng cười cười, gật gật đầu, cũng không nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment