Vô Tự Thiên Thư

Chương 233

Lãnh địa của năm đại cao thủ ma giới có thể nói có nhiều đặc sắc, Vong Xuyên Chi Nguyên điêu khắc tinh tế có thể nói tuyệt phẩm, lãnh địa của Bá Cách gia tộc lầu các rực rỡ, Cực Bắc Quân Chủ khắp nơi đề phòng sâm nghiêm, Ác Ma Thành phồn vinh hưng thịnh, lại nói tiếp, đơn giản nhất ngược lại chính là người được xưng ma giới đệ nhất cao thủ Ma Tôn, ít nhất nhìn thấy kiến trúc và bài trí cũng không có địa phương nào cho người ta phải sợ hãi than thở.

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tiểu Khai ngồi trong đại sảnh nơi Ma Tôn đãi khách, ngắm nghía chung quanh, trong lòng cũng có chút ít hiểu được, thông qua mấy ngày ở chung đại khái hắn đã biết, tâm tư của Ma Tôn căn bản không quan tâm đến chuyện truy danh trục lợi, cho nên cả hứng thú đánh nhau cũng không có, huống chi là chuyện giảng cứu về phương diện vật chất.

Tâm tư của Ma Tôn ở đâu? Đáp án này tự nhiên là dừng lại ở thân phận chân thật của nàng. Một nữ nhân, có tiếng nói thanh thúy dễ nghe, có một đôi tay làm cho người ta kinh diễm, còn có thực lực cường đại đệ nhất được ma giới công nhận, đến tột cùng lại có lai lịch gì?

Giờ phút này trong đại sảnh cũng chỉ có ba người, Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh cũng đã không cam lòng khi bị mời ra ngoài, bởi vì Ma Tôn không muốn để cho nhiều người nhìn thấy hình dáng của chính mình, nếu không phải Tiểu Khai kiên trì, có lẽ cả Tiểu Trúc cũng phải đi ra ngoài.

Tiểu Khai nhìn Tiểu Trúc ở bên cạnh, nhịn không được thoáng có chút khẩn trương, Ma Tôn khoác hắc bào đứng ở trước mặt, đang chậm rãi xốc lên chiếc nón, để cho một mái tóc đen dài hiện ra, nàng lại đưa tay phất một cái, có lẽ là muốn cởi dây cột tóc, mái tóc dài như mây tuôn xuống tới, thật sự là tuyệt vời nói không nên lời, ma khí trên hai tay nàng lặng lẽ tán đi, đôi tay ngọc từng lộ ra kia đã rõ ràng bại lộ ngay trước mặt hai người, so với tiên giới cực phẩm bạch ngọc còn muốn trắng hơn vài phần, còn mái tóc dài so với cực phẩm hắc ngọc còn đen nhánh hơn vài phần, chỉ lộ ra hai chi tiết này, tỉ mỉ, hoàn mỹ tới mức khó tả nên lời, làm cho người ta hoa mắt.

Tiểu Trúc lúc này đã xem như hiểu rõ, Ma Tôn chẳng những là nữ nhân, hơn nữa còn tuyệt đối là tuyệt đại giai nhân khuynh quốc khuynh thành. Nữ nhân xem nữ nhân bình thường ánh mắt sẽ khủng hoảng hơn, nhưng Tiểu Trúc lại nhìn không ra chút tỳ vết nào, mặc dù liếc mắt cũng là một hồi diễm ngộ, cũng khó trách nàng lại che giấu gương mặt thật của mình.

Trong cảm khái, Ma Tôn đã cởi hắc bào xuống, bên trong hắc bào, quả nhiên là vòng eo doanh doanh hoàn mỹ và hai chân thon dài thẳng tắp, mặc dù vẫn là hắc y ảm đạm, nhưng nàng đứng ở nơi đây, lại phảng phất có hào quang tản mát ra, quả nhiên là từng chi tiết, tỉ mỉ đến không làm cho người ta thất vọng.

Ánh mắt Tiểu Khai nhìn chằm chằm phía trước, hắn không phải là xem đến ngây người, mà là lòng hiếu kỳ càng ngày càng mãnh liệt, bức thiết muốn xem Ma Tôn rốt cuộc có hình dáng như thế nào, nhưng Ma Tôn vẫn cúi đầu, vẫn không có ngẩng lên.

Tiểu Trúc ôn nhu nói: " Ma Tôn, sao không ngẩng đầu lên cho chúng ta nhìn một chút?"

Ma Tôn phát ra tiếng cười thanh thúy, thanh âm này cùng với tiếng nói ngày thường không nam không nữ đã hoàn toàn khác hẳn, nàng trầm mặc một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hai người thản nhiên cười, còn có thêm vài phần ngượng ngùng: " Đã mười ngàn năm không dùng mặt thật gặp người, bổn tôn còn có chút ít khẩn trương, chê cười."

Khuôn mặt này, tinh sảo nhu mỹ, hoảng nhược thiên thành, tuyệt đối không chê vào đâu được, thật có thể nói là từng phân tấc, từng cm, đều trắng mịn, đủ để làm cho một sinh vật hùng tính trong nháy mắt xuất hiện ý nghĩ không minh bạch, ngay cả Tiểu Trúc là nữ tử trầm tính như vậy cũng nhịn không được lặng lẽ hít vào một hơi, bật thốt lên nói: " Đẹp quá a…"

Phản ứng của Tiểu Khai ngoài ý liệu của mọi người, hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt của Ma Tôn, không ngờ như gặp quỷ mị, thối lui ba bước, kéo Tiểu Trúc thối lui ra sau mình, hào quang màu xanh biếc trên người phún bạc tuôn ra, phẫn nộ quát: " Cửu Thiên Huyền Nữ, không ngờ là ngươi!"

Đúng vậy, khuôn mặt này, chính là Cửu Thiên Huyền Nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ chính là nữ nhân đẹp nhất năm giới, Sáng Thế Thần tứ hạ thần dụ, mị hoặc thuật ngay cả thần tộc cũng không thể ngăn, cũng khó trách Tiểu Trúc thốt lên lời than thở.

Ma Tôn phảng phất có chút ngạc nhiên, nhìn Tiểu Khai liếc mắt, trong mắt mang theo điểm dò hỏi, chuyển đổi trên mặt Tiểu Khai.

Mặc dù chỉ là vô tình, nhưng làm cho Tiểu Trúc trong lòng rung động, nghĩ thầm: " Ánh mắt này…thật tà môn."

Tiểu Khai nhanh chóng nhắm mắt lại, cả giận nói: " Ngươi là tên âm hồn không tiêu tan, ngoại trừ mị hoặc thuật không biết thứ gì khác sao?"

Vẻ mặt Ma Tôn càng kỳ quái, phảng phất còn mang theo điểm vô tội ủy khuất, nhẹ nhàng bĩu môi. Tiểu Trúc trộm liếc mắt, liền cảm thấy trong lòng mềm nhũn, ẩn ẩn có loại cảm giác muốn chạy tới ôm nàng ta vào lòng mà che chở, nàng nhanh chóng cúi đầu, thầm nghĩ: " Người này quả nhiên có vấn đề, không thể tiếp tục nhìn nàng ta nữa."

Ma Tôn kinh ngạc nói: " Cửu Thiên Huyền Nữ là ai? Cái gì là mị hoặc thuật?"

Tiểu Khai cười lạnh nói: " Động thủ là được, ngươi không phải đã chuẩn bị kỹ, muốn phá hư con đường thần lựa chọn của ta sao, bây giờ đúng là cơ hội tốt."

Ma Tôn càng kinh ngạc, nói: " Nếu ta muốn giết ngươi, một chiêu là được, cần gì phải kéo dài tới giờ phút này chứ, đại sư, hay là ngươi có địa phương nào hiểu lầm phải không?"

Tiểu Khai ngẩn người, nhất thời tỉnh táo.

Vừa rồi hắn kinh hãi, ý nghĩ có chút nóng lên, giờ chuyển niệm tưởng tượng, đúng vậy, Ma Tôn muốn giết chính mình, không phải là việc đùa chơi hay sao, cần chi phải bày nhiều trò như vậy? Mặc dù muốn bày trò, bây giờ cũng đã lộ hình dáng đi ra, cần gì phải tiếp tục giả vờ vô tội, chẳng lẽ…chẳng lẽ nàng ta thật sự là vô tội?

Tiểu Khai nghĩ tới đây, mới lặng lẽ buông lỏng nắm tay, mở ánh mắt ra, trộm nhìn Ma Tôn.

Ma Tôn quả nhiên đang nhìn hắn, gương mặt tương đương thuần khiết, liếc mắt xem qua, không ngờ còn có chút ý vị thánh khiết cao cao tại thượng, thế nhưng làm cho người ta có sự xúc động muốn cúng bái, Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, nhanh chóng nhắm mắt lại, nói: " Ngươi…ngươi đừng nhìn ta."

Ma Tôn nhẹ nhàng cười, quả nhiên dời ánh mắt đi, cười nói: " Đại sư vừa mới nói Cửu Thiên Huyền Nữ, đến tột cùng là ai?"

Tiểu Khai lặng lẽ thở ra một hơi, mở to mắt nói: " Ngươi không phải là Cửu Thiên Huyền Nữ, vậy tột cùng ngươi có lai lịch gì?"

Ma Tôn phảng phất có chút mê mang, có chút ngẩng đầu nhìn nóc đại sảnh, qua nửa ngày, hốt nhiên phát ra một tiếng thở dài sâu kín, vô hạn tịch liêu đều ở trong đó.

Tiếng thở dài truyền tới, Tiểu Khai nhất thời có chút ít cầm giữ không được, một cỗ tâm tình a hộ thương tiếc đột nhiên sinh ra, nhịn không được lại nhìn Ma Tôn, nhìn thấy thân thể mỏng manh của nàng đứng trong sảnh, phảng phất như một đóa hoa cô linh linh giữa vùng gió tuyết, trong phút chốc, Tiểu Khai lại có cảm giác tan nát tâm can ảm đạm. Hắn vừa đang muốn tự than tự trách, thương xuân thán thu một phen, đột nhiên tỉnh ngộ, vẫn chính là mị hoặc thuật, Tiểu Khai tức giận, buồn bực nói: " Ngươi…ngươi có thể không sử dụng mị hoặc thuật được không?"

Ma Tôn kinh ngạc nói: " Ta ngay cả mị hoặc thuật là thứ gì cũng không biết, hôm nay đại sư nói chuyện sao lại lung tung như thế."

Tiểu Trúc nói: " Chẳng lẽ là trời sinh mị hoặc?"

Tiểu Khai thở dài: " Mặc kệ, Ma Tôn, ngươi mặc hắc bào vào trước đi, hình dáng bây giờ, không cách nào nói chuyện."

Ma Tôn đã hiểu được, nhanh chóng mặc lại hắc bào, hắc sắc ma khí từ trên người toát ra, nhất thời khôi phục tạo hình lúc trước, dùng tiếng cười âm nhu không nam không nữ nói: " Như vậy được rồi chứ?"

Tiểu Khai thở ra một hơi thật dài, lần đầu tiên cảm thấy tạo hình này của Ma Tôn thật thân thiết, du nhiên cười nói: " Như vậy thì tự nhiên hơn."

Ma Tôn nhất thời a a cười: " Dung mạo của bổn tôn có chút cổ quái, năm đó khi ta mới vào ma giới thì từng gặp phải rất nhiều quấy nhiễu, sau vì muốn phương tiện, mới đổi lại cách ăn mặc này, vừa chuyển mắt, đã có hơn mười ngàn năm không dùng hình dáng thật gặp người."

Tiểu Khai và Tiểu Trúc liên tục gật đầu, thầm giải thích. Với dung mạo này của Ma Tôn, lại là trời sinh mị hoặc, dừng ở địa phương kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này, thì phảng phất như một miếng thịt tiến vào bầy sói, không tranh đấu đến long trời lở đất mới là lạ, đừng xem Ma Tôn nói có vẻ nhẹ nhàng, trên thực tế khẳng định năm đó sẽ là đại sự oanh oanh liệt liệt chấn động thiên hạ ma giới.

Tiểu Trúc nhạy cảm nghe ra được manh mối trong lời của Ma Tôn: " Ngươi nói năm đó tiến vào ma giới…chẳng lẽ Ma Tôn không phải là sinh linh của ma giới hay sao?"

Ma Tông gật đầu: " Đúng vậy, bổn tôn đích xác không phải sinh linh ma giới."

Trong đầu Tiểu Khai hốt nhiên nảy ra một đáp án, mặc dù nghĩ thấy vớ vẩn, nhưng càng nghĩ càng thấy có lý, nhịn không được nói: " Chẳng lẽ…chẳng lẽ ngươi từ trong Diệt Thế Chi Môn đi tới?"

Thân thể Ma Tôn không nhịn được có chút run rẩy, qua hồi lâu mới nói: " Đúng vậy, bổn tôn…bổn tôn đích thật là từ Diệt Thế Chi Môn xuyên qua mà đến!"

Trong đầu Tiểu Khai đáp án ngày càng rõ ràng, nói: " Ngươi có nhớ rõ hay không, ngươi làm sao mà xuyên qua?"

Ma Tôn lắc đầu, trong giọng nói tràn ngập mê mang: " Bổn tôn chẳng những không nhớ rõ làm sao xuyên qua, ngay cả lai lịch cũng hoàn toàn quên sạch sẽ, bổn tôn cứ như là trống rỗng toát ra tại ma giới, ngoại trừ mang máng nhớ tới cố hương, cái gì cũng quên hết."

Tiểu Trúc nghe được thần tình ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt Tiểu Khai càng phát ra sự khẳng định, gật đầu nói: " Có phải ngươi cảm thấy đầu óc giống như là một khối trống rỗng, có chút trí nhớ, đã bị ngạnh sanh rút đi?"

Ma Tôn gật đầu: " Bổn tôn vẫn có cảm giác này, chẳng lẽ đại sư biết nguyên nhân?"

Tiểu Khai gật đầu nói: " Nếu ta đoán không sai, thân ma công của Ma Tôn, đều là do trời sinh."

Ma Tôn nhất thời gật đầu: " Đúng vậy, thân ma công của bổn tôn đúng là tự nhiên mà có, từ lúc mới vào ma giới đã là trình độ này, suốt hơn mười ngàn năm, không lui, cũng không tiến thêm, ngày thường cả tu luyện cũng không cần, bổn tôn lại không cùng người tranh đấu, đó là bởi vì không tìm thấy niềm vui thú khi tu luyện, đã nhận thức không được khoái cảm khi đạt thành."

Ngữ khí của nàng trở nên nồng nhiệt: " Đại sư đã đoán được hết thảy, nên biết bổn tôn có điều gì cổ quái chứ?"

" Ta biết, ta đương nhiên biết." Tiểu Khai nhất thời cười ha ha, vỗ tay nói: " Ngươi kỳ thật cũng không phải là một người đầy đủ, ngươi chỉ là một phân thân, là phân thân của Cửu Thiên Huyền Nữ! Cho nên ngươi mới giống ả như đúc, cho nên ngươi có mị hoặc thuật trong người! Ma công trên người ngươi, trí nhớ của ngươi, chỉ có điều là do Cửu Thiên Huyền Nữ phân ra lực lượng và trí nhớ bản thân phân ra một bộ phận mà thôi!"

Ma Tôn ngơ ngác đứng yên như đang phảng phất muốn tiêu hóa đáp án này, qua hồi lâu, mới thấp giọng nói: " Cửu Thiên Huyền Nữ rốt cuộc là ai?"

Lại nói, kiến thức giờ phút này của Tiểu Khai xa xa vượt qua khỏi phạm trù của tam giới, ngay cả thần tộc và ma thần tộc hắn đều gặp qua, mà Ma Tôn là nhân vật đệ nhất của ma giới, nhưng ngược lại bởi vì cảnh giới có hạn, cả Cửu Thiên Huyền Nữ là ai cũng không biết, so sánh với nhau, hậu duệ trực hệ của thần tộc Thiên Nhất Thần Thú thì kiến thức của họ càng muốn uyên bác hơn.

Tiểu Khai cười nói: " Cửu Thiên Huyền Nữ là cừu nhân của ta, ả muốn hủy diệt tam giới. Chẳng biết Ma Tôn có đồng ý cách làm của ả hay không?"

Ma Tôn lắc đầu nói: " Tam giới…cũng tốt a, tại sao phải hủy diệt? Bổn tôn thích cuộc sống bây giờ a, nếu ma giới gặp nạn, thì xuất một phần lực, nếu ma giới an ổn, thì lẳng lặng đứng một bên xem, xem đám gia tộc hưng suy, đám cường giả đản sanh, cuộc sống như vậy, bổn tôn cảm thấy rất thú vị."

Tiểu Khai gật đầu nói: " Ma Tôn có thể nghĩ như vậy, là phúc của tam giới. Bây giờ ngươi còn muốn tiến vào Diệt Thế Chi Môn hay không?"

Ma Tôn dùng sức gật đầu: " Bổn tôn vẫn hồn khiên mộng oanh( hồn mộng tưởng nhớ) về được cố hương, năm đó mới vào ma giới, lòng tràn đầy mờ mịt, hoàn hảo gặp được một người tên là Trí Tuệ Thần tiền bối, nói cho ta biết chỉ cần tìm được chủ nhân của Vô Tự Thiên Thư, thì có thể hoàn thành tâm nguyện, bổn tôn vẫn một mực tìm manh mối của Vô Tự Thiên Thư, tìm suốt mười ngàn năm, hôm nay mới tìm được đại sư, cũng là lúc bổn tôn nên về nhà."

Tiểu Khai thế mới biết, nguyên lai Ma Tôn cầu trợ mình, dĩ nhiên là vì Trí Tuệ Thần làm tay chân, nhịn không được lắc đầu cười nói: " Lão nhân này, a a."

Cảnh giới của Ma Tôn vừa lúc là cao nhất ở ma giới, nhưng còn xa chưa đến cảnh giới thần tộc, nên tiến vào Diệt Thế Chi Môn thập phần thuận lợi. Thời điểm đi vào, Tiểu Khai không thể không giữ chặt tay ngọc của Ma Tôn, chạm vào mềm mại ấm áp, nhẵn nhụi quang khiết, nhưng thật ra hơi có chút nhảy mạnh, nhưng trong lòng hắn thoáng đãng, chút khỉ niệm ấy chỉ chợt lóe rồi biến mất, đợi khi đi vào Diệt Thế Chi Môn, thì công pháp bên ngoài toàn bộ mất đi hiệu lực, ma khí liễu nhiễu toàn thân nhất thời tiêu tán, mặc dù vẫn còn mặc hắc bào, đội nón che, nhưng tay ngọc và mái tóc dài không thể che được, Tiểu Khai nhìn thấy, trong lòng nhảy loạn, nhanh chóng cách xa vài bước, cùng Ma Tôn kéo xa khoảng cách.

Tiểu Tiểu ở một bên hì hì cười trộm, tiến đến bên người Tiểu Khai, huýt hắn một chút, thấp giọng nói: " Uy, ca ca, trên người tỷ tỷ này có thiên nhiên mị hoặc, ngươi không phải bị nàng ta…"

Tiểu Khai hung hăng trừng mắt: " Tiểu nha đầu, đừng nói bậy." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiểu Tiểu không một chút sợ hãi, lắc lư cánh tay hắn, cười càng vui vẻ.

Ma Tôn biểu hiện mười phần kích động, không hề chú ý động tác của Tiểu Khai và Tiểu Tiểu, nàng đánh giá bốn phương tám hướng, phảng phất như một người bị giam trong nhà lao mấy trăm năm nhìn thấy được bầu trời, hận không được lấy từng gốc cây ngọn cỏ ghi khắc vào trong đầu, nàng vừa dò xét bốn phía, vừa dùng sức gật đầu, run giọng nói: " Đúng vậy…là nơi này…nơi này ta có ấn tượng."

Nàng đột nhiên quay đầu, nắm lấy tay Tiểu Khai nói: " Đại sư, ta…ta phải về nhà nhìn xem."

Tiểu Khai bị nàng nắm lấy, nhất thời đỏ mặt, trái tim nhảy lên, nhanh chóng dùng sức vẩy ra, ho khan nói: " Ngô…tìm nàng đó, muội muội của ta."

Tiểu Tiểu cười nói: " Nhà của ngươi ở đâu?"

Ma Tôn vươn tay, chỉ vào phía chân trời xa xa: " Ở bên trên đó."

Tiểu Tiểu hơi kinh hãi: " Đó là ở đâu?"

Ma Tôn không chút do dự nói: " Thần giới."

Trong mắt Tiểu Tiểu xẹt qua tia kinh ngạc, quay đầu nhìn Tiểu Khai, Tiểu Khai khẽ gật đầu, vì vậy Tiểu Tiểu nói: " Được, ta đưa ngươi đi."

Ba người cưỡi một con Tham Ăn Thú, bay lên cao, trong chớp mắt xuyên qua tầng mây, tới thần giới, nơi này Tiểu Khai cũng là lần đầu tiên đến, hắn tò mò dò xét chung quanh, nơi này cũng không có chỗ đặc thù gì, đơn giản là mặt đất toàn bộ do mây trắng tích thành, đạp lên thập phần thoải mái, ngửa đầu xem, bên trên tinh không mênh mông, so sánh từ mặt đất nhìn lên bầu trời thì càng thêm cao xa sảng khiết, ở địa phương rất xa rất xa nổi lơ lửng hai tòa động phủ, cửa động màu vàng lòe lòe tỏa sáng, Tiểu Khai âm thầm gật đầu, nghĩ thầm: " Đây chính là chỗ ở của Bàn Cổ và Cửu Thiên Huyền Nữ."

Quả nhiên, Ma Tôn không chút do dự chỉ vào một cánh cửa nói: " Nơi đây đúng là nhà ta."

Tham Ăn Thú tiếp tục bay lên, tới cửa, nhìn thấy đại môn đóng chặt, trên có khắc chữ: " Cửu Thiên Huyền Nữ."

Ma Tôn nhất thời có chút mê hồ: " Đại sư không phải nói Cửu Thiên Huyền Nữ là cừu nhân của ngài hay sao, vì sao nơi này còn có Cửu Thiên Huyền Nữ?"

Tiểu Tiểu nhất thời mơ hồ: " Ca ca, ngươi với Cửu Thiên Huyền Nữ kết thù khi nào? Chẳng lẽ bởi vì lần trước khi Tô tỷ tỷ sáng tạo ả ra, ả đã câu dẫn ngươi một lần?"

Tiểu Khai lắc đầu: " Không phải ở đây, là bên ngoài." Hắn ngẫm lại cũng không đúng, liền giải thích: " Cũng không đúng, người bên ngoài là từ nơi này xuyên qua." Hắn nhìn bộ dáng mơ hồ của Ma Tôn và Tiểu Tiểu, biết mình chưa nói rõ ràng, lại nói: " Người bên ngoài là trước khi thiên địa trọng khai mà xuyên qua đi ra."

Tiểu Tiểu càng mơ hồ, đưa bàn tay nhỏ bé sờ trán hắn: " Ca ca, ngươi không phát sốt chứ?"

Tiểu Khai nhất thời bật cười, đẩy tay nàng nói: " Đừng nói sàm, mau mở cửa đi."

Tiểu Tiểu phát ra sáng thế thần lực, dễ dàng mở cửa, Ma Tôn gấp khó dằn nổi vọt đi vào, nhất thời " di" một tiếng.

Tiểu Khai nói: " Làm sao vậy?"

Ma Tôn chần chờ nói: " Nơi này..theo trí nhớ của ta phảng phất có chút khác biệt…"

Nơi này mặc dù là nơi ở của thần, nhưng không khác gì khuê phòng của những cô gái nhân gian, cả phòng hiện ra màu phấn hồng sắc nhàn nhạt, nhìn qua ấm áp nhu hòa, Ma Tôn đứng giữa phòng, lẩm bẩm: " Ta nhớ rõ ràng nhà ta là màu vàng, sao lại biến thành màu đỏ?" Nàng tiện tay cầm một cây trâm trên vách: " Cây trâm này ta nhớ rõ, bên trên đóa hoa phải là bốn cánh chứ không phải ba, trên thân không khắc mây trời, mà là sóng nước…"

Nàng quay đầu lại, có chút bất lực nhìn Tiểu Khai, Tiểu Khai mềm nhũn, an ủi: " Ngươi nhìn kỹ xem."

Ma Tôn thở dài, lắc đầu, lại tiện tay cầm lấy một viên bạch ngọc hình tròn: " Khối ngọc này vốn là màu đen, bây giờ đã biến thành trắng, nơi này rõ ràng là nhà của ta, nhưng…nhưng bây giờ cũng không còn là nhà của ta nữa."

Tiểu Tiểu nhịn không được nói: " Nơi này không phải là nhà của ngươi, mà là nhà của Cửu Thiên Huyền Nữ."

Ma Tôn gật đầu nói: " Đúng vậy, Cửu Thiên Huyền Nữ sớm hóa thân vạn ngàn, ta đúng là phân thân của ả thôi." Lúc này nàng mới chú ý tới Tiểu Tiểu: " Vị tiểu muội muội này, nàng là ai?"

Tiểu Tiểu cũng có chút mê hồ: " Ta…ta là Sáng Thế Giả."

Ma Tôn mê hoặc nói: " Sáng Thế Giả là gì? Nàng biết Cửu Thiên Huyền Nữ không?"

Tiểu Tiểu buồn bực nói: " Phong hào thần tộc của cô ta là ta ban cho, sao ta lại không biết chứ."

Hai người này đầu trâu nói với miệng ngựa, nói càng nhiều, càng nói càng hồ đồ, Tiểu Khai ở bên cạnh thật sự xem không nổi, lúc này mới bảo hai người im miệng, giải thích: " Ma Tôn, Diệt Thế Chi Môn từng sụp đổ qua, bây giờ ngươi nhìn thấy, chính là tân Diệt Thế Chi Môn sau khi thiên địa trọng khai đó."

Ma Tôn ngây người sau nửa ngày, mới tỉnh ngộ: " Quê quán của ta…kỳ thật đã sụp đổ rồi?"

Tiểu Khai nhanh chóng gật đầu: " Đúng vậy."

Ma Tôn lẩm bẩm: " Vậy Cửu Thiên Huyền Nữ kia…cũng không phải là bản thể của ta, mà là tân Cửu Thiên Huyền Nữ…"

Tiểu Tiểu nhíu mày nói: " Ta không biết trước kia có Cửu Thiên Huyền Nữ hay không, nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ này, là Tô tỷ tỷ đích tay sáng tạo, do ta ban cho thần cách, tuyệt đối sẽ không sai."

Ma Tôn thở ra một hơi thật dài, sắc mặt nhất thời lộ vẻ sầu thảm, gật đầu nói: " Ta hiểu được rồi."

Đúng vậy, thương hải tang điền(ruộng dâu hóa biển xanh), nhân thế tang thương, sớm đã trôi qua vô số niên đại. Hết thảy trước mắt, cứ tự nhiên mà đi, giống như đã từng quen biết, nhưng lại không phải là quang cảnh lúc ấy nữa.

Thời gian đang lưu chuyển, vô số chuyện xưa không ngừng diễn lại, vô số thế giới sụp đổ vừa kiến thiết, trên đài vẫn có người đang biểu diễn, những mỗi một hồi biểu diễn, cứ như là lặp lại rồi kết thúc, hiệu quả diễn ra, lại hoàn toàn bất đồng.

Ma Tôn phảng phất làm một giấc mộng lớn, giờ phút này trong mộng mới tỉnh, trên mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ngay cả ánh sáng trong mắt, đều trong phút chốc ảm đạm xuống.

Tiểu Khai bên cạnh nhìn thấy, bỗng nhiên nghĩ thấy có chút chua xót, nhịn không được nói: " Ma Tôn….ngươi muốn lưu lại không?"

" Ta…ta thật sự muốn trở về." Trong mắt Ma Tôn thêm một tầng hơi nước, lẩm bẩm: " Nhưng…nhưng là ta…ta về không được nữa a…"

Tiểu Khai thử nói: " Nơi này không khác trong trí nhớ ngươi nhiều lắm, hay là ngươi ở một đoạn thời gian…"

" Không cần đâu." Ma Tôn bỗng nhiên kiên định lên: " Nơi này không phải nhà của ta, ta phải đi ra ngoài, đại sư, mang ta ra ngoài đi."

Tiểu Khai còn có chút chần chờ: " Nguyện vọng của ngươi…"

Ma Tôn dùng sức lắc đầu, phảng phất như muốn đem nỗi buồn ném đi, miễn cưỡng cười nói: " Ma giới mặc dù không phải cố hương của bổn tôn, nhưng bổn tôn ở hơn mười ngàn năm, rốt cuộc cũng có chút cảm tình, bổn tôn vẫn nên trở về làm ma giới đệ nhất cao thủ thôi!"

Tiểu Khai chú ý tới, sau khi Ma Tôn tiến đến vẫn tự xưng " ta", giờ phút này lại đổi thành " bổn tôn", hiển nhiên đã hạ quyết tâm.

Tiểu Khai thở dài, gật đầu nói: " Được, ta đưa ngươi ra ngoài."

Hắn chợt nhớ một chuyện, quay đầu nói: " Cửu Thiên Huyền Nữ đâu rồi?"

Trên mặt Tiểu Tiểu nổi lên vẻ giận dữ, nói: " Ta nhốt ả lại rồi."

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Ả làm chuyện xấu gì sao?"

Tiểu Tiểu hừ nói: " Ả thân là thần tộc, địa vị chí cao vô thượng, nếu chỉ làm chút chuyện xấu, ta ngược lại cũng không thèm hỏi, nhưng ả to gan lớn mật, thế nhưng dám khiêu chiến uy nghiêm của ta, đây là điều ta không dễ dàng tha thứ!"

Tiểu Khai càng tò mò: " Ả công kích ngươi sao?"

" Không có." Tiểu Tiểu cắn răng: " Ả thi triển mị hoặc thuật câu dẫn Bàn Cổ, để Bàn Cổ cùng ả hợp mưu, hai người dùng âm dương song tu thuật đem thần lực tiến hành dung hợp, cuồng vọng thông qua loại phương pháp này lục lọi hiểu được bản chất của thần lực, tiến tới phục chế ra sáng thế thần lực của ta!"

Tiểu Khai nhất thời hít sâu một hơi rét lạnh!

Bình Luận (0)
Comment