Vô Tự Thiên Thư

Chương 24

" Xử lý cô ta?" Tiểu Khai nhịn không được mắt nhìn Tiêu Vận, giờ phút này Tiêu Vận đã xoay người đi, đang từ từ cởi chiếc váy xuống dưới chân, bờ mông đầy đặn vừa mới lộ ra, Tiểu Khai cảm thấy người đã muốn ngất, nghĩ tới nghĩ lui cũng không đành đem một tuyệt thế vưu vật như vậy mà xử lý: " Hay là ngươi dạy cho ta cách nào thanh tâm đi…Phật tổ nói trên trời có đức hiếu sanh, chúng ta cho nàng ta một con đường sống."

Đang nói tới đó, Tiêu Vận đột nhiên xoay người, vừa lúc vướng phải chiếc váy bên dưới mắt cá chân, phòng thử đồ vốn rất chật chội, cái ngã này của nàng may mắn lại ngay trên bụng Tiểu Khai, hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng từ đâu xông lên, thật sự là không thể nào nhẫn nhịn hơn được nữa, " A", một tiếng kêu sợ hãi, vừa mới kêu xong, liền nghĩ phía dưới có một thứ gì đó vừa mới lớn lên, khe khẽ cử động, một cái đã vọt lên cao, vừa lúc đánh vào mông của Tiêu Vận.

Nói tới Tiêu Vận, lần này quả đúng là vô tâm, bị Tiểu Khai một gậy đánh uyên ương, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cơ hồ muốn xụi lơ trên mặt đất, trong người có một cỗ dục vọng ẩn núp chợt bị câu dẫn lên, dù sao nàng cũng còn là thân xử nữ, ngày thường mặc dù có vô số sự theo đuổi, nhưng cũng chưa bao giờ thế này, cùng nam nhân có sự mập mờ cũng là lần đầu tiên trong đời, khuôn mặt của nàng như bị thiêu nóng lên, nhưng lần này lại không có cách nào đại phát tính tình, chỉ có thể lặng lẽ nói với mình: " Trời trước khi giao nhiệm vụ quan trọng cho ai, tất nhiên phải gặp nhiều khổ sở, chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, vì tương lai tốt đẹp của ta, vì hạnh phúc trăm năm của ta, thì cứ cho hắn chiếm chút tiện nghi đi thôi!"

Tiểu Khai vốn không hay biết lịch trình phức tạp trong lòng của nàng, hắn thật tự nhiên rụt súc cả người, cả thân thể lui bật tới cửa, ấp úng nói: " A, thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu."

" Ngươi khẳng định là cố ý thôi!" Tiêu Vận vừa phẫn nộ thầm mắng, vừa lộ ra nụ cười mê người: " Tiểu Khai đệ đệ, tỷ tỷ sao lại trách ngươi được chứ? Tỷ tỷ còn muốn cho ngươi nhìn xem cái quần này được không a."

Hiện ra trước mặt Tiểu Khai là một cái quần nhỏ xíu, nhỏ còn không nói, hơn nữa lại mỏng như cánh ve, mặt trên còn có vô số hoa văn trong suốt, muốn nói thợ nào quả thật khéo tới điểm, Tiểu Khai chỉ cần hơi nhíu mày nghĩ tới chiếc quần này sau khi được mặc vào là đã cảm thấy nổi giận.

Tiêu Vận cười hì hì xoay người, từ từ cởi chiếc quần trên người mình xuống, làm cho cả cái mông và chân đều bại lộ ngay trước mặt Tiểu Khai, Tiểu Khai vô cùng kinh hoàng, rốt cuộc nhịn không được không tài nào dời mắt đi chỗ khác, theo góc độ của hắn, thậm chí từng dấu vết đều có thể thấy được, nếu chính thức mà xem, chỉ cần hắn ngồi xổm xuống là có thể đem hết cảnh sắc thu vào trong đáy mắt, tình cảnh này, Tiểu Khai chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, toàn thân đổ mồ hôi, lấy tay dùng sức giữ chặt cái móc áo trên vách tường, khó khăn lắm chống đỡ bước chân của mình muốn tiến đến.

" Khai ca, theo ta niệm chú." Tiểu Quan giống như một cái đèn sáng trong biển khổ vọt ra: " Sắc tức là không, không tức là sắc."

Tiểu Khai lập tức mặc niệm theo: " Sắc tức là không, không tức là sắc."

" Ăn bồ đào không nhả vỏ bồ đào, không ăn bồ đào thì nhả vỏ bồ đào." Tiểu Quan tiếp tục nói.

" Ngươi đây là đang nói cái gì?" Tiểu Khai ngạc nhiên: " Đây là Thanh Tâm quyết của ngươi?"

" Ngươi đừng quản, niệm theo ta là được." Tiểu Quan lại nói: " Đen hóa phì biến thành bụi bay tung, bụi hóa phì bay tung biến thành màu đen."

Tiểu Khai mơ hồ nửa ngày cũng không sao niệm được câu này thật chuẩn: " Chẳng lẽ khẩu quyết tu chân đều khó niệm như vậy hay sao? Trách không được lại khó tu tiên đến như vậy."

" Cái này thì không phải." Tiểu Quan cười khúc khích một tiếng: " Đây là thủ đoạn dời đi lực chú ý mà, ngươi không nghĩ ngươi đã cảm thấy tốt hơn rồi sao?"

Tiêu Vận ở bên kia âm thầm cảm thấy kỳ lạ, đã hy sinh tới cực hạn rồi, cả trần truồng cũng đã làm luôn, người này như thế nào còn không có phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn thật sự có định lực như vậy?"

Nàng khẽ cắn môi, rốt cuộc hạ quyết tâm: " Thôi, đã muốn hy sinh, vậy hy sinh cho tới cuối cùng a!" Nàng dứt khoát xoay người lại, kiều mỵ nói: " Tiểu Khai đệ đệ, giúp ta nhìn xem được không nga."

" A! Ngươi nói cái gì?" Tiểu Khai phảng phất như hồn phách đang bay trên trời vừa mới trở về, kinh hãi kêu lên kỳ quái: " Cái gì cần xem?"

Răng của Tiêu Vận cắn chặt đến vang lên, nắm tay nhỏ niết mạnh, phi thường muốn đánh vào mặt nam tử trước mặt, chính mình tìm được dũng khí như vậy, làm ra hy sinh lớn như vậy, người này cư nhiên…cư nhiên..hắn cư nhiên nói lời như thế!

" Giúp ta nhìn bộ đồ lót này." Tiêu Vận cố gắng nở một nụ cười, lần này rốt cuộc cũng không thể ngọt ngào được nữa.

Đây là một bộ đồ lót nhỏ xíu.

Bộ đồ lót này tràn ngập những hoa văn trong suốt.

Đây là một cái quần mỏng như cánh ve.

" Phốc." Vừa mới còn đang cố gắng niệm ảo khẩu lệnh, Tiểu Khai đồng chí trực tiếp gần như phun ra hai dòng máu mũi.

Gương mặt Tiêu Vận kiều diễm xinh đẹp, eo thon chân dài, bờ mông tròn trịa lộ rõ đường cong làm cho người ta hoa mắt: " Đẹp không, Tiểu Khai đệ đệ?"

" Hồng phượng hoàng, phấn phượng hoàng, phấn hồng phượng hoàng, hoa phượng hoàng, lão Đỗ và lão Cố, cùng là người giàu có. Lão Đỗ nuôi con thỏ, lão Cố nuôi con nai." Tiểu Khai dùng tốc độ nhanh nhất nhắm mắt lại, bắt đầu lớn tiếng đọc: " Hội đôn ta đôn đống đậu hũ, lai đôn ta đôn đống đậu hũ, sẽ không đôn ta đôn đống đậu hũ, đừng đôn ta đôn đống đậu hũ…"

Tiêu Vận cả kinh đến nỗi động tác đều dừng lại, trợn mắt há hốc mồm.

" Ngươi đang làm cái gì?" Tiêu Vận hỏi.

" Ngươi mặc cái này xem đẹp lắm." Tiểu Khai nói thật nhanh bảy chữ, tiếp tục nói: " Lái xe mua con gà, nhìn kỹ có tới bốn con gà, vô cùng vui mừng, lái xe cười hì hì."

" Đầu óc ngươi có vấn đề gì không?" Tiêu Vận dùng tay quơ trước mặt hắn: " Bị kích thích quá mạnh mẽ rồi sao?"

Tiểu Quan ở trong lòng Tiểu Khai cười ha ha, cả nước mắt cùng đều tuôn đầm đìa, nếu Tiêu Vận biết Tiểu Khai vì chống đỡ hấp dẫn, không biết có thể phát điên lên không.

Vô luận thế nào, đại sư tỷ của chúng ta cuối cùng đã thất bại, cô ta hận hận liếc mắt trừng Tiểu Khai, mặc quần áo vào thật nhanh " phanh", một cước mở tung cửa: " Lão bản, tính tiền!"

Nhìn thấy cô ta đi ra ngoài, Tiểu Khai nhanh chóng mở mắt, lót tót đi theo ra ngoài.

" Ngươi được rồi?" Tiêu Vận tức giận nói.

" Được rồi, hắc hắc." Tiểu Khai ngại ngùng nói: " Vừa mới bỗng nhiên như mơ hồ, giống như có quỷ ám vậy." Nguồn: http://truyenfull.vn

" Quỷ cái đầu ngươi!" Tiêu Vận nắm lấy cánh tay hắn, thân mật nắm chặt, sau đó nhéo một cái vào bắp tay non cạnh sườn.

" A!" Một tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang vọng toàn trường.

" Là ngươi, Nghiêm Tiểu Khai?" Một thanh âm thanh thúy vang lên ngoài cửa, Tiểu Khai vừa ngẩng đầu thì thấy có một tiểu mỹ nữ đang đi vào.

Tiểu mỹ nữ này không phải người khác, đúng là cháu gái của Trung Hành địa sản Trữ tổng, là cô gái lôi kéo Tiểu Khai đòi bồi thường váy áo, ở bên cạnh nàng còn có một người quen, không phải ai khác, chính là Trữ Nguyện.

Trữ Nguyện liếc mắt nhìn thấy cánh tay Tiểu Khai còn đang ăn đậu hũ trước ngực Tiêu Vận, trong mắt lập tức toát sự ghen ghét mãnh liệt, từng bước đi tới, nhìn Tiêu Vận cất tiếng thân thiết: " Tiểu Vận, cô cũng ở đây nha."

" Đúng vậy, bạn trai ta đi theo ta giúp ta mua nội y." Tiêu Vận thoải mái nắm thật chặt cánh tay Tiểu Khai: " Các ngươi làm gì? Đây là bạn gái của ngươi?"

" Nga, không phải, không phải, ngươi đừng hiểu lầm, cô ấy là em gái ta Trữ Tình." Trữ Nguyện vội vàng giải thích: " Ta còn chưa có bạn gái, nếu tìm không thấy một cô gái hoàn mỹ như Tiểu Vận cô, ta sẽ không tìm bất cứ ai khác."

" A a, cảm ơn khích lệ." Tiêu Vận căn bản không có hứng thú dây dưa với hắn: " Tiểu Khai đệ đệ, chúng ta đi."

" Chậm đã." Trữ Tình nắm chặt Tiểu Khai: " Hay a! Ngươi là Trần Thế Mỹ, ngươi không phải là bạn trai của Tiểu Trúc tỷ tỷ hay sao? Sao ngươi lại giúp Tiêu Vận tỷ tỷ đi mua nội y, ta nhất định sẽ nói cho Tiểu Trúc tỷ tỷ!"

" Ngươi..ngươi đừng nói bậy." Tiểu Khai lập tức xuất mồ hôi, lặng lẽ dùng sức định rút cánh tay đang hưởng diễm phúc khôn cùng ra, nhưng Tiêu Vận nắm quá chặt, khí lực không đủ, Tiểu Khai cố gỡ thế nào cũng không được, mặt hồng lên, ấp úng nói: " Trữ tiểu thư, không phải như ngươi nghĩ, kỳ thật ta…ta chỉ là.."

" Hắc hắc, ta biết, ngươi la một đại sắc lang!" Tiểu mỹ nữ ra vẻ đã hiểu rõ: " Tiểu Trúc tỷ tỷ xinh đẹp, Tiêu Vận tỷ tỷ cũng xinh đẹp, ngươi là muốn ăn cả lớn nhỏ, nam nhân bây giờ đều như vậy, ta cũng đã thấy qua, hừ, Trữ Tình ta tuyệt đối sẽ không coi trọng loại sắc lang như ngươi, ỷ vào gương mặt trắng nơi nào cũng trêu chọc phụ nữ."

" Ta..ta có tuấn tú như vậy không chứ?" Tiểu Khai thật ngại ngùng nói: " Đây là lần đầu tiên có người nói ta là tên mặt trắng, thực sự là cảm động a."

Bình Luận (0)
Comment