Vô Tự Thiên Thư

Chương 261

Con người bình thường thật mâu thuẫn, Vũ Ca tiểu thư một lòng muốn chết, cũng không đại biểu nàng không sợ chết, người trong khoảnh khắc đối diện cái chết, bình thường sẽ sinh ra ý tưởng hoàn toàn khác hẳn, cho nên Vũ Ca tiểu thư mới vừa nhảy xuống Cửu Thiên Chi Môn liền bắt đầu hối hận, đến khi được Tiểu Khai cứu trở lên, trái tim nhảy không ngừng, mắt thấy cự ngao như ngọn núi bách lên, cảm giác sợ hãi trong lòng quả thật khó thể khống chế, toàn thân sợ đến run rẩy, chẳng những không cự tuyệt Tiểu Khai ôm, ngược lại còn không tự chủ được đưa tay choàng qua, gắt gao ôm cứng thắt lưng Tiểu Khai, đem đầu nhủi thật sâu vào ngực hắn.

Tiểu Khai tuy rằng kinh hãi, nhưng cũng không sợ hãi, con cự ngao này cùng con dưới đáy Vong Xuyên cũng không hơn kém nhau nhiều lắm, vậy căn bản không cấu thành uy hiếp, hắn tuy rằng không muốn nhiều chuyện, nhưng họa đã gây ra, vậy phải giải quyết, Tiểu Khai huy Định Thiên Côn, đem ba tiểu động vật vây quanh bên người thu vào, nhẹ nhàng vỗ vai Vũ Ca: " Đừng sợ, nó không phải đối thủ của ta."

Vũ Ca ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tươi cười thoải mái của Tiểu Khai, không hiểu sao cảm thấy gánh nặng trong lòng liền được giải khai, ngay cả cảm giác sợ hãi cũng giảm bớt hơn phân nửa, hốt nhiên cảm thấy Tiểu Khai đem đồ vật gì đó nhét vào tay nàng: " Cầm đi, trốn ra phía sau, xem ta làm sao đối phó nó."

Vũ Ca tiểu thư cúi đầu xem, trong tay là sáng thế bảo bình, thứ này Vũ Ca gặp qua nhiều lần, coi như là bảo bối gần với cấp bậc thần khí, biểu tình của nàng có điểm cổ quái, hừ nói: " Ngươi không sợ ta cầm thần khí của ngươi bỏ trốn sao?"

Tiểu Khai ha hả cười, cũng không giải thích, đem nàng nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.

Thân hình Vũ Ca chậm rãi bay về phía sau, nàng cắn chặt răng, biểu tình có chút mâu thuẫn, qua sau một lúc lâu, mới há mồm nói: " Uy…"

Tiểu Khai nghĩ nàng sợ hãi, hướng nàng cười: " Ngươi trốn xa một chút là được."

Vũ Ca lắc đầu, thấp giọng nói: " Ngươi cẩn thận một chút."

Những lời này nói ra có vài phần ôn nhu, Tiểu Khai vô cùng ngoài ý muốn, muốn nói gì đó, lại thấy Vũ Ca đã lui ra rất xa, liền quay đầu, hết sức chuyên chú đánh giá quái vật lớn trước mặt.

Lại nói, cự ngao này so với con dưới Vong Xuyên thì cường hãn hơn nhiều lắm, nhưng vì là lần đầu tiên giao phong, nên một cước của nó không phá được phòng ngự của người trước mắt này, mà người này thả ra ba tiểu động vật, tuy rằng còn vội vàng đánh ra ba quyền hai cước gì đó, nhưng đánh cho nó toàn thân đau nhức, da thịt không ngờ còn có chút tím bầm, nó cũng là sinh vật linh trí, nhất thời biết được thực lực người này ở trên nó, một khi đã như vậy, nó cũng không muốn dễ dàng rat ay.

Con cự ngao này, hàng tỉ năm qua kỳ thật cũng ăn không ít đau khổ, đánh qua vô số trận chiến, cũng coi như là một vị già đời kinh nghiệm phong phú. Ngày đó nó bị Cửu Thiên Huyền Nữ đưa tới giữa sông, chính là chuyên môn trấn thủ Cửu Thiên Chi Môn, mà trong Thiên Hà vốn đã có thủy quái, cũng không nguyện ý cất chứa một vị khách bên ngoài đến, cho nên mới vào Thiên Hà mấy vạn năm, cự ngao mỗi ngày phải đánh nhau, cái gọi là cường long không áp địa đầu xà, những lời này tới Thiên Hà thì phản ngược lại, thực lực cự ngao quá mức mạnh mẽ, thân hình lại hết sức cứng rắn, tất cả thủy quái không có biện pháp gì với nó, đến cuối cùng, để cho Tiểu Đam tiềm tu dưới đáy sông ra tay.

Tiểu Đam thân là bá chủ Thiên Hà, một trận chiến này lại đại bại, chẳng nhưng không phá được phòng ngự của cự ngao, ngược lại bị cự ngao dẫm cho một trận, đánh thành trọng thương, cơ hồ đã chết, may mắn có thủy quái khác ra sức ngăn cản cứu giúp, lúc này mới bảo hộ được một mạng, cự ngao thực lực tuy mạnh, tốc độ cũng không nhanh, so ra còn kém Tiểu Đam hành động linh hoạt, cứ như vậy, bên dưới Thiên Hà nó chiếm lực lượng tuyệt đối ưu thế, cùng lúc lại chiếm cứ ưu thế tốc độ, nhóm thủy quái Thiên Hà tuy rằng không dám đi công kích, nhưng cũng mỗi ngày chơi trò đánh lén, như vậy kéo dài suốt vạn năm, kinh nghiệm chiến đấu của cự ngao cùng với lòng cảnh giác được rèn luyện đến lô hỏa thuần thanh, tuy rằng nhóm thủy quái thường cũng có chết, nhưng nói tóm lại, hai bên tương xứng.

Thời gian lâu dần, nhóm thủy quái cũng phát hiện, nguyên lai cự ngao cũng không đi lại trong sông, mà là hết sức chuyên chú trấn thủ một địa phương, nếu đánh thì đánh không lại, thì nhóm thủy quái cũng không muốn tiếp tục đi khiêu khích, cứ như vậy, phụ cận Cửu Thiên Chi Môn chuyên môn trở thành lãnh địa sở hữu của cự ngao, hai phe chiến đấu ít dần, Tiểu Đam biết cự ngao thủ vệ là một cánh cửa thần bí, mà cánh cửa này, kỳ thật cũng không phải do sáng thế thần sáng tạo, mà Thiên Hà là địa bàn của Tiểu Đam, lại có một cánh cửa mà nó không biết, lại do một con quái vật bên ngoài trấn thủ, đây là trần trụi xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của bá chủ Thiên Hà, khẩu khí này Tiểu Đam đương nhiên là không thể nuốt xuống, cho nên trong vô tận năm tháng kế tiếp, những thủy quái khác tuy rằng không dám đi trêu chọc cự ngao, nhưng Tiểu Đam vẫn luôn luôn đi trêu chọc một lần, mỗi một lần, đều bị đánh cho cả người máu tươi thương tích đầy mình, không có biện pháp, đánh không lại tức là đánh không lại, nhưng vì ta là Thiên Hà bá chủ có tôn nghiêm, đánh không lại vẫn phải đánh, cái này kêu là biết rõ không thể nhưng vẫn phải làm, là hành vi anh hùng thật sự.

Loại cục diện này, vẫn duy trì cho đến khi tiên đế vào Thiên Hà mới thôi.

Tiên giới thân là sinh linh cao nhất tam giới, vốn không thể qua Thiên Hà, nhưng từ khi bị tiên đế giả một chiêu đánh trọng thương, hoảng sợ như chó nhà tang, một đầu chàng tiến vào Thiên Hà, nàng vốn là chết chắc, nhưng lúc này Tiểu Đam mới đánh nhau xong với cự ngao, bị đánh thành trọng thương, đang chật vật chạy trốn, cho nên đám thủy quái đều phấn đấu quên mình tiến lên ngăn trở cự ngao, muốn cướp tính mạng lão đại về, cứ như vậy, phòng vệ trên mặt nước rỗng không, tiên đế bị thương đến hôn mê, lại không ai để ý tới, cứ như vậy một đường trầm xuống dưới, vẫn trầm đến đáy sông, lọt vào trong phạm vi thế lực của cự ngao.

Sau đó, đám thủy quái liền phát hiện một việc mà chúng không thể lý giải: cự ngao vô cùng ôn nhu tiếp lấy thân hình của tiên đế, sau đó dùng chính thân thể to lớn của mình hộ vệ, ngay cả đuổi giết Tiểu Đam cũng bỏ qua.

Không hề nghi ngờ, nữ nhân ra vẻ gầy yếu này, nàng lại có được năng lực chinh phục cự ngao!

Đương nhiên, tất cả thủy quái đời này cũng không nghĩ ra được huyền cơ bên trong, cự ngao vốn là do Cửu Thiên Huyền Nữ mang đến từ bên trong Diệt Thế Chi Môn, Cửu Thiên Huyền Nữ là chủ nhân của nó, mà tiên đế lại là phân thân của Cửu Thiên Huyền Nữ, cự ngao hàng tỉ năm qua vừa cô độc vừa tịch mịch, còn mỗi ngày phải tranh đấu với người, thật sự là buồn khổ tới cực điểm, giờ phút này bỗng nhiên cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, quả thật mừng rỡ như điên, tự nhiên đối với tiên đế phải mọi cách che chở.

Sau đó, tiên đế tỉnh dậy đã thành công câu thông cho cự ngao cùng thủy quái Thiên Hà, điều đình mâu thuẫn giữa song phương, hơn nữa kiến tạo cung điện dưới đáy sông, tự mình an cư ở đó.

Thực lực của nàng tuy mạnh, nhưng không đủ xử lý tiên đế giả đánh mình bị thương, cho nên bất đắc dĩ, tiên đế bỏ đi bào phục tiên đế trên người mình, thay nữ trang, đem thực lực cường hãn của mình che dấu, dùng mị hoặc thuật phủ bụi trần che dấu vô số năm bắt đầu dụ dỗ người tu chân mới phi thăng tiên giới đi băng ngang Thiên Hà, cùng với những tiên nhân ngẫu nhiên rơi xuống nước, để mà gia tăng thực lực của chính mình, chờ mong có một ngày, có thể lên bờ báo thù.

Sau đó, Hoàng Bội phi thăng tiên giới, lại bởi vì thực lực quá mức thấp kém, trên người mặc dù có ánh sáng tiếp dẫn, nhưng chỉ mấy trận gió của Thiên Hà cũng chịu không nổi, cư nhiên bị thổi rơi xuống nước, tiên đế nhanh tay lẹ mắt, cứu được tính mạng Hoàng Bội trong tay thủy quái, thu làm đồ đệ, lúc này mới có một màn hôm nay.

Lại nói giờ phút này, cự ngao nhìn Tiểu Khai, muốn đánh rồi lại không dám đánh, vô số năm qua, đây là lần đầu tiên nó gặp được một sinh linh mà mình đánh không lại, trong lòng buồn bực cũng đủ biết, qua sau một lúc lâu, thấy đối phương cũng không nhúc nhích, lại vừa giận vừa vội, vốn định trở xuống Cửu Thiên Chi Môn bỏ đi, rồi lại không cam lòng làm chuyện mất mặt như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được hướng Tiểu Khai " ngao ô" gầm lên giận dữ.

Nó không rống còn hoàn hảo, rống lên, Tiểu Khai còn tưởng là muốn tuyên chiến, nhất thời quyết định ra tay trước vẫn hơn, Định Thiên Côn giơ cao, hướng cự ngao đập xuống một gậy.

Định Thiên côn pháp là do Chư Cát Thần Hầu thân truyền, trong tam giới không người có thể trốn, một côn này, đập lên xác cự ngao, chỉ nghe " ba" một tiếng, nhất thời đánh xác ngao thành một vết rạn.

Cự ngao phát ra một tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa, cũng không dám chủ động tiến công, nó vừa mới trốn không thoát một côn của đối phương, hiện tại trực tiếp bị phá đi phòng ngự, biết song phương chênh lệch không nhỏ, lại vừa kinh vừa sợ, ngẩng đầu lên " ngao ô ngao ô" liên thanh rít gào.

Tiểu Khai cũng có chút kinh ngạc, ngày đó Ma Tôn cầm Định Thiên Côn dễ dàng đâm phá bàn chân của cự ngao, hiện giờ hắn dùng Định Thiên côn pháp tiêu chuẩn, quán chú thần lực trên người, không ngờ thật khó khăn mới phá được vỏ ngao, xem ra con cự ngao này so với con ở ma giới mạnh hơn một chút, Tiểu Khai vừa so sánh, chợt nhớ vẻ thê thảm của con cự ngao bị chém đứt chân cùng nỗi vui mừng khi được lành lại, nhịn không được động lòng trắc ẩn, lui về nói: " Ngươi đánh không lại ta, hay là trở về đi."

Cự ngao trừng mắt nhìn Tiểu Khai, mở ra cái mồm to như chậu máu, phun ra một chuỗi âm tiết dài, chỉ tiếc Tiểu Khai một câu cũng nghe không hiểu, hắn lắc đầu cười nói: " Ngươi nói cũng vô ích, trở về đi, chúng ta bắt tay giảng hòa, như thế nào?"

Cự ngao gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Khai, đi một bước rút lui trở về, quả nhiên muốn trầm xuống Cửu Thiên Chi Môn, Vũ Ca ở xa quan sát, mắt thấy cự ngao uy thế như vậy, mà cũng không ngăn được cây gậy của Tiểu Khai, trong lòng hơi có chút mất mác, rồi lại nhẹ nhàng thở ra, khẩu khí buông lỏng, trong lòng nàng nhất thời cả kinh, nhanh chóng nhắc nhở mình: " Vũ Ca a Vũ Ca, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Nghiêm Tiểu Khai đê tiện hạ lưu, là một ác nhân cực phẩm, ngươi không cần bị biểu hiện giả dối làm mê hoặc, giờ phút này một hơi ngươi vừa thở ra, là vì chính an nguy của mình, cũng không phải vì Nghiêm Tiểu Khai a…"

Tiểu Khai thu hồi Định Thiên Côn, đang muốn xoay người rời đi, hốt nhiên trong lòng vừa động, nhớ tới một món đồ, vội nhanh miệng nói: " Chờ một chút!"

Cự ngao nghĩ hắn thay đổi chủ ý, trong lòng nhất thời giận dữ, nghĩ thầm: " Ta tuy rằng đánh không lại ngươi, nhưng cũng không phải mặc cho ngươi muốn làm gì cũng được!" Nó nổi giận gầm lên một tiếng, một chân chuyển thành chưởng đao, hướng Tiểu Khai ra sức đạp xuống!

Tiểu Khai nhanh tay lấy ra một vật trong lòng, lớn tiếng nói: " Thứ này ngươi nhận thức không?"

Động tác của cự ngao trong phút chốc tạm dừng, thân thể cao lớn ước chừng yên lặng nửa phút, lúc này mới nhẹ nhàng buông chân qua, phát ra một tiếng gào thét vang dội, đầu của nó thò ra thật dài, hướng Tiểu Khai liên tục gật đầu.

Tiểu Khai cười ha ha, dùng sức bắn vật trong tay ra, chuẩn xác lọt vào trong miệng cự ngao.

Thứ này, chính là hạt châu màu xanh biếc trước khi đi Ngọc Hồ giao cho mình, chính là do cự ngao dưới đáy sông Vong Xuyên nhổ ra.

Tiểu Khai tự nhiên không biết, hai cự ngao này kỳ thật chính là thân huynh đệ, bọn họ không có cha mẹ, cũng không có thân nhân nào khác, chính là sáng thế thần trong Diệt Thế Chi Môn tự tay sáng tạo sinh vật cao cấp, năng lực cùng cảnh giới, gần với thần ma hai tộc, Cửu Thiên Huyền Nữ thu phục chúng, đem chúng ra thế giới bên ngoài, lại chia rẽ, làm cho chúng phân biệt trấn thủ ở Thiên Hà cùng Vong Xuyên, thời gian trôi qua, trong nháy mắt, đã không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian.

Hai cự ngao này huyết mạch tương liên, tưởng niệm nhau, lại thủy chung không được gặp mặt, buồn khổ trong lòng có thể nghĩ ra, cự ngao trong Thiên Hà là ca ca, giờ phút này bỗng nhiên nhìn thấy tín vật của đệ đệ trong tay Tiểu Khai, trong kích động, so với một vạn năm trước chứng kiến tiên đế còn kích động ít nhất mười lần!

Hạt châu màu xanh biếc này, Tiểu Khai từng dùng Di Lạc Chi Tâm tra xét, lại thủy chung không hiểu đến tột cùng, là bởi vì nó căn bản không phải dùng để phóng thích lực lượng, mà là dùng để trao đổi tin tức, đây là phương thức trao đổi đặc thù của cự ngao bộ tộc.

Nói đơn giản, hạt châu màu xanh biếc này, liền tương đương như một phong thư, hoặc là một phong bưu kiện, giờ phút này, Tiểu Khai đem hạt châu đưa cho cự ngao, đó là đem thư của đệ đệ vào trong tay ca ca.

Kỳ thật, ngày đó ở đáy Vong Xuyên, cự ngao đệ phun ra hạt châu này là muốn đưa cho Tiểu Khai, cùng hắn kể rõ tình cảm cảm kích, nhưng Tiểu Khai xem không hiểu tin tức của cự ngao đệ, chỉ có thể đem hạt châu bảo tồn lại, giờ phút này ở phía dưới Thiên Hà chứng kiến cự ngao ca, thuần túy là vận khí, về phần đem hạt châu giao cho cự ngao ca, cũng hiển nhiên là giao phong thơ lầm người.

Nhưng sai có sai, trong hạt châu màu xanh biếc này, cự ngao đệ thập phần đầy đủ ghi chép tất cả công việc cùng đám người của Tiểu Khai, thậm chí việc cởi vây của Bàn Cổ, chân gãy mọc lại, đều bị nó miêu tả hoàn toàn không bỏ sót, cự ngao ca xem hết, nhất thời kịp phản ứng: náo loạn nửa ngày, vị cao thủ trước mắt này, không ngờ là đại ân nhân của đệ đệ ta a!

Cự ngao ca lòng tràn đầy cảm kích không thể biểu đạt, hướng Tiểu Khai không ngừng phát ra tiếng gầm rú mềm nhẹ, thanh âm kia nửa điểm sát khí cũng không có, Tiểu Khai tuy rằng không rõ nó nói gì, nhưng cũng biết là nó đang cảm kích, một khi đã như vậy, hết thảy đều thuận lợi, Tiểu Khai phất tay với cự ngao, đem Định Thiên Côn thu vào trong tai, liền tính toán sẽ rời khỏi, nhưng cự ngao ca làm sao nguyện ý để một đại ân nhân tay không mà về, nó quyết định báo ân!

Ý tưởng của nó cũng rất đơn giản: " Các ngươi xuống Vong Xuyên đối phó đệ đệ của ta, đơn giản là vì mở Cửu U Chi Môn thôi, vậy ý nói là các ngươi muốn thả ma thần bị phong ấn bên trong, đúng hay không? Vậy là được, đệ đệ ta trấn thủ ma thần đã chạy trốn, ta trấn thủ ma thần vẫn còn, vì báo đáp đại ân đại đức của ngươi, ta sẽ thả ma thần trong đây ra!"

tại trong nháy mắt, Cự Ngao ca ca đem nhắc nhở của chủ nhân Cửu Thiên Huyền Nữ quên đi sạch sẽ, lòng tràn đầy ý thành ý báo ân, song việc này cũng có thể tha thứ, dù sao Cửu Thiên Huyền Nữ nhắc nhở cũng không phải sứ mệnh được Sáng Thế Thần giao cho, lại không dung nhập điều đó vào máu của Cự Ngao, lực ước thúc đúng là có chút yếu ớt, lúc trước Cự Ngao không gặp phải ảnh hưởng của ngoại giới, nên vẫn có thể kiên trì làm theo nguyên tắc, hôm nay đại ân nhân đứng tại trước mặt, chính mình thân là thành viên Cự Ngao bộ tộc cao quý-luôn tri ân báo đáp, lại há có thể khiến ân nhân thất vọng ?

Cho nên, Cự Ngao ca ca không nói hai lời, huýt một tiếng sáo dài, bỗng nhiên xoay người lại, hướng về phía cửu thiên chi môn hung hăng đánh tới!

Này một chiêu, quả nhiên khiến núi rung đất động, toàn bộ đáy sông đều bị lắc lư, trong cửu thiên chi môn, từng lục sắc quang yếu ớt lóe ra phảng phất đom đóm tung bay bốn bề, trong sát na cánh cửa bể nát, Tiểu Khai mục trừng khẩu ngốc, Cự Ngao xoay người lại, hướng về phía Tiểu Khai phát ra một tiếng gào thét hân hoan, tràn ngập vui sướng, sau đó xoay thân thể cao lớn, nghênh ngang tự đắc chậm rãi đi vào bên trong thiên động.

Bước đi đầy thanh thản, hơn nữa thật nhiều đắc ý, bởi bản thân nhận ân huệ của người khác, báo đáp được rồi cảm giác thật quá tốt!

Tiểu Khai cùng với vũ ca tiểu thư vẫn chưa từng nhúc nhích, hai người ngây ngốc nhìn thấy cửu thiên chi môn trước mắt, đều có chút mơ hồ, trong đầu hai người không hẹn mà trong đầu cùng nổi lên một ý niệm: "Cự Ngao này... Chẳng lẽ là thú có trí tuệ?

Đáy sông tối mù, cửu thiên chi môn ảm đạm vô quang, một bóng người màu đen cao chừng ba thước lẳng lặng từ trong thiên động đi ra, vững vàng đứng ở bên động, thở ra một hơi thật dài, như muốn đem buồn khổ trầm uất ngàn năm tiêu hủy, sau đó, hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía Tiểu Khai mỉm cười: Đa tạ các hạ cứu giúp, cuối cùng ta cũng được thoát khỏi nơi này."

Tiểu Khai chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nếu hắn biết nơi này phong ấn chính là một vị Ma thần, làm sao nguyện ý đem hắn thả ra, ai biết Cự Ngao bỗng nhiên ngớ ngẩn, tự nhiên đánh vỡ cửu thiên chi môn. Hôm nay đối diện chính là một vị Ma thần, chỉ cần suy nghĩ một chút, Tiểu Khai đã cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Ma thần không thể so sánh với thần tộc, thần tộc đều là tâm địa thiện lương, mặc dù có người tính cách cổ quái, nhưng chí ít sẽ không giết người lung tung, nhiễu loạn thế giới. Ma thần không có mấy người tốt, Cửu Thiên Huyền Nữ kia, nếu sảy ra điều không may, không phải thiên hạ sẽ đại loạn sao chứ?

Vị này, rốt cuộc là rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Tiểu Khai hít một hơi thật dài, miễn cưỡng ổn định tâm thần rồi nói: "Không cần khách khí, ngươi là vị Ma thần nào? "

Bóng đen đối diện lắc đầu: "Ta không phải Ma thần, ta là thần tộc. "

Tiểu Khai vô cùng bất ngờ, giọng đầy ngạc nhiên hỏi: "Vậy ngươi là vị thần tộc nào?"

Bóng đen kia hơi hơi mỉm cười, tiến lên phía trước, chậm rãi đi tới trước người Tiểu Khai, ôn nhu nói :

"Trong thần tộc, Ta chính là người ít hiểu chuyện nhất, là một phá hoại chi thần, bất quá bị phong ấn nhiều năm như vậy nhiều năm như vậy, ta đã trưởng thành. "

Tiểu Khai miệng mở lớn ra: "rốt cuộc không thể tránh khỏi..."

Người này...lại là phá hoại chi thần sao chứ?

Từ cái sừng kia nhìn lại, ngũ quan rõ ràng có thể thấy, dung mạo khôi ngô không gì sánh được, khuôn mặt đường viền giống như bởi cẩm thạch điêu khắc mà thành, trong hai mắt phát ra hai màu hoàng kim tinh khiết, đôi môi hơi mỏng liền khít vào nhau, nhìn qua kiên nghị mà nghiêm túc, vô luận như thế nào cũng không giống như là một người xấu.

" Ma thần đều là người xấu, hắn không giống người xấu, tự nhiên cũng không phải Ma thần... "Tiểu Khai trong lòng lặng lẽ nghĩ.

Vũ ca tiểu thư len lén che ngực, chỉ cảm thấy âm thanh bịch bịch nơi lồng ngực vang vang, từ lâu nàng nghe Bàn Cổ nói qua, cửu thiên chi môn phong ấn một vị Ma thần, người này bây giờ nói mình là thần tộc, rõ ràng, rõ ràng là trước mặt lừa dối Tiểu Khai, hắn đến tột cùng có mưu đồ gì?

Vũ ca tiểu thư trong lòng mâu thuẫn không thôi, một mặt muốn nhắc nhở Tiểu Khai để tránh bị lừa, một mặt rồi lại tự nhắc bản thân: "Nghiêm Tiểu Khai là người chính mình phải giết, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để mượn đao giết người, quyết không được nhắc nhở hắn". Hai ý niệm không ngừng tranh đấu trong đầu, miệng nàng mở ra lại khép, cuối cùng cũng chưa thể thốt được nửa từ.

Tiểu Khai vẫn còn nghi vấn: "Phá hoại chi thần không phải được xưng phá tất cả trận pháp phong ấn sao, vì sao đến giờ ngươi vẫn chưa thoát được?"

Bóng đen kia lắc đầu than thở: "Lực phá hoại Của ta đích xác có thể phá giải tất cả trận pháp, nếu là đơn độc một đạo phong ấn, ta đã sớm giải, nhưng là Cửu Thiên Huyền Nữ bố trí một con Vương Bát(rùa) tọa trấn trước cửa, Lực phá hoại Của ta công hiệu mặc dù kỳ lạ, nhưng vẫn không đủ, bị nó áp chế, khó khăn lắm mới chống đỡ được áp lực của nó, còn đâu dư lực đi phá giải phong ấn. "

Tiểu Khai chợt nói: "khó trách. "

Bóng đen cười nói: "Xem ra ngươi còn không tin, cũng được, không bằng ta khai mở thân thể, cho cho ngươi hảo hảo kiểm tra một phen thế nào? "

Hắn đưa tay ra, vẻ mặt thản nhiên, đầy vẻ quang minh chính đại, ngoắc tay nói: "Đến đây đi, ngươi chỉ cần điều tra một lần tộ tuyến lực lượng của ta vận hành, liền có thể minh bạch ta rốt cuộc là Thần hay là ma.. "

Tiểu Khai trong lòng đích xác hồ nghi, và cũng là lười khách khí, nghĩ thầm: "vừa lúc dụng chính mình kiểm tra một lần thần lực đối phương, ngươi đã hào phóng như vậy, ta cần gì phải từ chối."

Đã như vậy, liền đi qua tới, ngũ ngón tay mở ra, nắm lấy cổ tay của đối. Nhưng Hắn không nhận thấy, cùng lúc đó, trên mặt đối phương hốt nhiên xẹt qua một nụ cười quỷ dị.

Cũng chính lúc này, vũ ca tiểu thư rốt cục đã quyết định, ngẩng đầu lên, vội la lớn: "Nghiêm Tiểu Khai, ngươi bị lừa, hắn là... "

Vừa nói đến đâytay Tiểu Khai đã gần như nắm trên cổ tay đối phương, tim nàng gần như muốn thoát ra ngoài lồng ngực, liều lĩnh xông lại, rướn tay đi lôi kéo Tiểu Khai, tay nàng vừa chạm người Tiểu Khai, ngón tay Tiểu Khai cũng đụng phải cổ tay của bóng đen.

Trong sát na đó, một đạo nồng hậu thủy dịch màu đen từ ngón tay Tiểu Khai phóng ra, nhanh chóng bành trướng, phảng phất ùn ùn kéo đến che đậy ánh mắt hứng khởi, cả điệu cười đắc ý tột cùng của đối phương.

Cùng lúc đó, Thân ảnh Tiểu Khai cùng với vũ ca tiểu thư đều bị hắc quang che phủ, đạo hắc quang này mang trong mình thuộc tính thần bí độc nhất vô nhị.

thân thể hai người mới vừa mới bị bao bọc, thì trên người liền mọc lên một khối khí tựa như dịch nhầy sền sệt, Tiểu Khai trên người khí tụ dường như trong suốt, vũ ca tiểu thư trên người khí tụ lại là một mảnh đen tuyền, bóng đen phát sinh cuồng vọng tiếng cười to lại: "Hảo, hảo, cư nhiên có một người thân là bán thần, quả là một quả bổ dược phong phú a!"

Hắn một tay giơ lên, trên tay một đoàn quang mang đen như màu mực, một tay từ từ len lỏi vào đám khí tụ, hừ lạnh: "Bán thần thần cách, hừ, ta hưởng thụ trước."

Bình Luận (0)
Comment