Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa

Chương 47

01.

“Ngươi biết cái giá của việc triệu hồi ta phải không?” Tà thần ngồi trên đàn tế được bao phủ bởi pháp trận, đặt một chân lên vai chàng trai đang quỳ một gối, lười biếng nói: “Sau bảy ngày, ta sẽ ăn thịt ngươi.”

Lâm Tu Trúc nhẹ nhàng ôm lấy cổ chân đung đưa trên vai, ngẩng đầu nhìn tà thần vừa xinh đẹp vừa khó đoán, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng nhiệt.

“Đúng vậy, thần của tôi, tôi đã sẵn sàng.” Anh nói.

02.

Không biết từ khi nào, hàng đêm Lâm Tu Trúc bắt đầu mơ về một bóng đen.

Khi anh lớn lên, cái bóng ngày càng rõ ràng hơn, anh dần dần có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương. Đó là một sự tồn tại đẹp đẽ vượt quá mọi giới hạn được biết đến, như con người mà chẳng phải người, nguy hiểm và bí ẩn. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đó, Lâm Tu Trúc đều muốn lại gần hơn, anh đã đắm chìm trong đó không thể thoát ra được.

Cho đến một ngày, anh tìm thấy những ghi chép về “Ngài” trong sách cổ, biết thứ mà mình mơ thấy mỗi đêm là sự tồn tại vĩ đại đến thế nào, biết giữa họ có một mối duyên phận kỳ diệu không thể diễn tả bằng lời. Đồng thời, anh cũng tìm ra cách để khiến “Ngài” giáng trần. Đây chắc chắn là lời chỉ dẫn của trời cao.

Để được tận mắt nhìn thấy “Ngài”, Lâm Tu Trúc sẵn sàng trả bất cứ giá nào, kể cả mạng sống của mình. Cuối cùng, sau nghi lễ hiến tế phức tạp, Lâm Tu Trúc đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong mơ. Anh đã có được những gì mình muốn vào ngày hôm nay.

Tà thần giáng xuống đàn tế trong hình hài con người, huyền bí, tao nhã, toát ra khí chất nguy hiểm nhưng cũng vô cùng hấp dẫn.

Tín đồ mộ đạo nghe tà thần nói bảy ngày sau sẽ ăn thịt mình, âm thanh đó thật rung động lòng người, Lâm Tu Trúc nghĩ. Anh cũng đã lên kế hoạch dâng hiến mạng sống của mình, và còn thấy rất vui mừng vì điều đó.

Sau đó, anh nhìn thấy tà thần nhẹ nhàng nhảy lên rồi từ từ rơi xuống giữa không trung.

Rơi xuống, rơi xuống, rơi… “bịch” một tiếng, đập mạnh lên người anh, còn thốt lên một tiếng kêu yếu ớt.

Lâm Tu Trúc: “…”

03.

Úc Đường đã ngủ say hàng ngàn năm, hôm nay cuối cùng cũng được một tín đồ đánh thức.

Y quyết định giúp đỡ tín đồ ngàn năm có một này thực hiện những điều ước nhỏ bé không đáng kể đối với y, sau đó nhận lấy thù lao của mình.

Y nhảy lên không trung, muốn tạo cho tín đồ của mình một cú sốc khi nhìn thấy thần. Sau đó, khi y đang rơi xuống, vì ngàn năm qua không ăn gì nên kiệt sức, ngã thẳng vào vòng tay người kia.

Thấy tà thần bé ngã bầm cả mắt, Lâm Tu Trúc nhanh chóng bế y lên đàn tế, hỏi xem y có ổn không.

“Không sao.” Úc Đường yếu ớt nói: “Ta đói quá, không còn sức nữa.”

Lâm Tu Trúc hiểu ý, lấy ngay con dao hiến tế ra, định rạch cánh tay của mình để lấy máu thịt: “Hay là người thử trước xem sao?”

Úc Đường: “…”

04.

“Không được!” Tà thần bé kiên quyết nói: “Nếu nói bảy ngày sẽ ăn thì tức là bảy ngày sau mới ăn, ta không thể thất hứa!”

Lâm Tu Trúc cảm động trước tinh thần tuân thủ khế ước này, anh cảm thấy niềm tin của mình quả thực là đúng, đó là một sự tồn tại hiện thực và vĩ đại biết bao, đến nỗi sẵn sàng thương hại cả một con kiến ​​nhỏ như anh.

Thế nhưng cứ nhịn đói một tuần không phải là cách. Lâm Tu Trúc chỉ vào đàn gia súc bị giết trên đàn tế, hỏi y có muốn ăn món gì khác trước không.

Nhìn đám bò dê bị mổ bụng toang hoác, cùng với những bộ lòng và máu động vật trên mặt đất, vẻ mặt Úc Đường phức tạp: “Hơn ngàn năm rồi, các ngươi còn ăn lông ở lỗ thế sao?”

“Vậy đi ăn đồ nấu chín trước nhé?” Lâm Tu Trúc lại đề nghị.

Hai mươi phút sau, tà thần bé ngồi ở quán thịt nướng chợ đêm, tay trái hai mươi xiên thịt bò, tay phải hai mươi xiên thịt cừu nướng, trước mặt còn có mì lạnh nướng, bắp nướng, bánh nướng và miến sò lụa.

05.

Ăn mãi đến rạng sáng mới xong, dọn hết sạch kho hàng tồn của quán đồ nướng, tà thần bé cảm thấy mình vẫn chưa no, vậy là lại được tín đồ của mình dẫn đến quán ăn sáng.

Buổi sáng có sữa đậu nành, dầu cháo quẩy, đậu hũ đông, bánh bao hấp, bánh chiên, burger trứng, bánh rán, sữa trứng, súp ớt cay. Buổi trưa ăn món Trung Quốc và đồ Tây, cả món ăn gia đình lẫn không phải gia đình đều lên đủ, buổi chiều dùng trà chiều, buổi tối lại dẫn đi ăn lẩu.

“Thứ bùn đặc sôi sùng sục như máu, cục máu đông, ruột xoắn và óc tươi này đều là dành cho người.” Lâm Tu Trúc chỉ vào nồi lẩu cay, tiết vịt, lòng vịt và óc heo trên bàn.

“Khá ngon.” Úc Đường nhúng thịt trong nồi lẩu nấm không cay.

06.

Ăn no uống say rồi, tà thần bé đặt đũa và coca xuống, y vẫn nhớ mình đến đây để thực hiện điều ước của tín đồ.

“Nói đi, ngươi có điều ước gì.”

“Điều ước của tôi rất đơn giản.” Lâm Tu Trúc đáp: “Cả đời tôi đã cố gắng để được gần người hơn, điều ước của tôi là muốn hiểu người hơn.”

“Vậy sao?” Úc Đường nghiêng đầu, chớp mắt, cuối cùng cũng đồng ý với điều ước này: “Thế cũng được.”

Vừa nói y vừa đưa tay ra: “Ngươi có thể bắt đầu hiểu từ đây.”

Lâm Tu Trúc hưng phấn không thôi, thành kính cầm lấy bàn tay trắng nõn với những đốt ngón tay dài đang vươn về phía mình, đưa lên một bên mặt rồi nhẹ nhàng áp vào.

Áp vào, lại áp vào, tiếp tục áp vào.

Úc Đường: “…”

07.

Tà thần bé bị tín đồ nắm tay suốt chặng đường, cứ thế trở về nhà tín đồ ở tạm.

Trong bảy ngày này, y sẽ luôn đi theo con người vô tri lại cả gan dám gọi mình tới này như hình với bóng. Nhưng sau khi tính toán cẩn thận, dường như chỉ còn lại sáu ngày.

Để đẩy nhanh tiến độ, Úc Đường dùng tóc chọc vào trán Lâm Tu Trúc, nói với anh: “Ngươi đừng chỉ cứ chọn một nơi thế chứ.”

Khoảnh khắc tiếp theo, tóc của y lại bị nắm lấy, sợi tóc vặn vẹo trong tay con người như đang sống, được con người vuốt ve nhẹ nhàng.

Được dỗ dành như vậy, tà thần bé cảm thấy bối rối…

Tại sao tín đồ của y trông có vẻ phấn khích đến vậy nhỉ?!

08.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời hạn bảy ngày càng ngày càng gần.

Ban ngày, Lâm Tu Trúc sẽ đưa Úc Đường ra ngoài tìm kiếm đủ loại món ăn ngon, buổi tối, họ sẽ cùng nhau thực hiện điều ước của Lâm Tu Trúc, để Lâm Tu Trúc bắt đầu quá trình tìm hiểu niềm tin trong lòng mình.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Tu Trúc đã hiểu rõ mọi nơi của Úc Đường.

“Điều ước của ngươi đơn giản vậy sao?” Úc Đường hỏi.

“Việc này không đơn giản.” Lâm Tu Trúc nói: “Tôi muốn hiểu rõ hơn về người.”

Tà thần bé cảm thấy mình hiểu được ý của tín đồ, dù không hiểu rõ lắm những gì con người đang nghĩ trong đầu cả ngày, nhưng y vẫn mở lòng với tín đồ.

“Bây giờ ngươi có thể hiểu ta hơn rồi.” Y nói.

09.

Trong quá trình khám phá từ cạn đến sâu, Lâm Tu Trúc mới biết được vị thần mà mình tin tưởng dịu dàng đến nhường nào. Thần sẽ không quở trách anh vì sự thô lỗ, mà thay vào đó là chấp nhận và bao dung cho anh.

Thời hạn bảy ngày đã hết, Lâm Tu Trúc biết rằng hôm nay mình có thể bị thần của mình ăn từng miếng một, hòa vào làm một phần của tồn tại bí ẩn mà vô cùng vĩ đại ấy.

“Hôm nay người sẽ ăn tôi chứ?” Lâm Tu Trúc sốt ruột hỏi.

“Tạm thời chưa ăn.” Úc Đường nằm uể oải trên giường, giọng nói yếu ớt lại còn hơi khàn khàn: “No quá.”

10.

Mười năm sau, vào một buổi tối đầu hè, Úc Đường đang ngồi ở quán ăn trong chợ đêm ăn thịt nướng.

Lâm Tu Trúc nhìn y bằng ánh mắt nhiệt thành, lặng lẽ nắm tay Úc Đường dưới gầm bàn, thì thầm vào tai y: “Hôm nay em sẽ ăn anh chứ?”

“Tạm thời chưa ăn.” Úc Đường lơ đãng nói: “Phải dành bụng cho thịt cừu xiên sắp lên nữa.”

Hết
Bình Luận (0)
Comment