Võ Tướng Cướp Cô Dâu

Chương 12

Trầm Đông Thanh đanh mặt, “Ngươi nói vậy là ý gì? Đừng quên giao dịch của hai ta. Trầm gia chúng ta đã chuẩn bị chu tất cỗ kiệu tám người khiêng để đón nữ nhi của ngươi vào cửa, giờ ngươi tính hồi hôn sao?”

Trần Nhã mất hứng đáp, “ Hừ! Vậy chuyện ngươi đồng ý gả Trầm Lâu Đậu cho Trần gia thì sao? Ngươi chuẩn bị tới đâu rồi? Chỉ lăm le tính toán muốn Trần gia ta thủ tín, thế còn ngươi? Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, cùng lắm là hai nhà trở mặt thành thù! Nếu ngươi không mang nữ nhi của ngươi về đây thì chấm dứt, không cần bàn bạc thêm nữa!”

Trầm Đông Thanh giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt hết xanh lại trắng, nhưng Trần Nhã kia nói đúng! Tuy hắn từng nhiều lần phái người đến Trường An gọi con gái trở về, nhưng lần nào những người đó cũng bị chặn ở ngoài phủ không cho phép tiếp kiến.

“ Đủ rồi! Cãi nhau như vậy thì sẽ nghĩ ra cách ư? Náo loạn oán trách nhau liệu có thay đổi được tình thế hiện tại không hả?”

“ Trầm Dục Nhiên, nếu có bản lĩnh thì ngươi tìm biện pháp giải quyết đi!” Trần Hùng lớn lối ồn ào.

Chán ghét nhìn gã béo ụt ịt trước mặt, nghĩ đến việc rồi đây gã sẽ kết hôn với muội muội của mình, trong lòng Trầm Dục Nhiên bỗng nổi lên một cơn bạo nộ, “ Câm miệng ngay, tên béo kia!” Thân hình phì nộn! Tướng mạo xấu xí, thô thiển! Dù thoáng tính đến đâu thì ai ai cũng phải công nhận, gã này chẳng khác gì một con heo đực biết đi bằng hai chân.

“Ngươi nói gì?” Trần Hùng nổi điên lao tới, vung chân định đá Trầm Dục Nhiên.

Thấy vậy, Trầm Đông Thanh cùng Trần Nhã vội vàng chạy lại ngăn cản, hai kẻ hăng máu liền biết điều tách nhau ra.

Om sòm hồi lâu, Trầm Dục Nhiên rốt cục cũng bất mãn mở miệng, “ta có cách này!”

“ Cách gì?” Trần Nhã cáu tiết hỏi. Trầm gia tiểu tử rõ ràng cố tình, vừa rồi câm như hến không chịu lên tiếng, chẳng lẽ phải chọc Hùng nhi phát khùng thì hắn mới bằng lòng đưa ra giải pháp?

“ Ta đi Trường An một chuyến!” - Suy nghĩ trong lòng hắn không khác phụ thân và hai cha con Trần gia là bao, sau khi nghe được tin tức của muội muội, hắn cũng đã ngấm ngầm tính kế để lừa nàng trở về.

“ Ngươi đến Trường An thì có ích gì? Đằng nào chẳng bị chặn ở cửa?” Trần Nhã bĩu môi. Có nói cũng như không!

Trầm Dục Nhiên liếc xéo, “ Những người được cử đi lúc trước là hạ nhân trong phủ, còn ta là ca ca của Lâu Đậu, đích thân ta tới đó nói cho nàng hay gia gia sắp qua đời, nàng sao dám ở lại? Nhất định tiểu muội sẽ quay về Giang Ninh cùng ta. Đến khi đó, các ngươi chỉ cần gấp rút chuẩn bị một hôn lễ long trọng để rước muội muội ta vào cửa là vạn sự tất thành.” Thật đúng là một đám đầu heo!

“ Vậy con tính khi nào xuất phát?” Trầm Đông Thanh nhũn nhặn hỏi. Ngày kia nhi tử đã phải thành thân với nữ nhi Trần gia, mà lộ trình từ đây đến Trường An ít nhất cũng phải mất mười ngày đường, chỉ e thời gian không kịp.

Nhãn thần lóe sáng, Trầm Dục Nhiên tà tà cười, “ Cha an tâm, con ắt có an bài thỏa đáng.”

Nhìn nụ cười thâm hiểm của con, Trầm Đông Thanh thoáng rùng mình. Bỗng chốc hắn thấy con mình thật đáng sợ!

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, lát sau hắn đã ném ngay ý niệm ấy vào dĩ vãng, “ Vẫn là nhi tử của mình thôi, còn có thể phá phách đến thế nào nữa đây?”

Gió thu êm ái lướt qua vạn vật, dịu dàng lay động từng bóng cây ngọn cỏ, thuận đường đưa đẩy mùi hương mãn doanh doanh phiêu diêu về khắp chốn. Đàn hồ điệp khoe sắc dập dờn nối đuôi nhau ẩn hiện trong không gian, hết thảy vẽ nên cảnh sắc thiên tuyệt trong nhân thế. Vừa hàm chứa “tình thơ”, vừa toát lên “ý họa”, nơi đây nào khác tiên cảnh bồng lai? Chỉ là không ai biết, mĩ nhân đang ngụ trong bức tranh ấy liệu có cùng xúc cảm như vậy hay không?

Hương hoa tản mát khắp nơi trong đình viện, vương vấn không nỡ rời quanh dáng hình thon thả, yêu kiều của người thiếu nữ. Giai nhân yểu điệu ưu tư ngồi trên đám cỏ, tay không ngừng đùa nghịch với những cọng cỏ xanh mướt quanh mình.

Uất Trì Tú thư thả dạo bước tới vườn, thấy cảnh tượng ấy thì chợt sửng sốt dừng chân. Nhìn nàng chú tâm tàn phá đám cỏ dại, hắn bất giác nở nụ cười hiền hậu.

Ánh mắt sâu lắng không ngừng đuổi theo hình bóng tố nữ, hắn xa xăm ngắm nàng. Dõi theo nàng thật lâu, hắn tựa hồ như thấy được nơi nàng còn ẩn chứa một dáng hình khác, có lẽ là do thâm tâm hắn vẫn luôn mong mỏi, tưởng nhớ về một người.

Đúng rồi! Thì ra nguyên nhân của việc hắn luôn muốn quan tâm chiếu cố, lo lắng chở che cho nàng là bởi, nàng rất giống….. thân mẫu đã qua đời của hắn. Trên người mẫu thân và nàng đều tản ra khí chất khó có thể diễn đạt thành lời, vừa ôn nhu như nước, vừa ấm áp tựa vầng thái dương, cả hai luôn khiến người khác không tự chủ được mà ôm ấp hi vọng sáp lại gần.

Giờ khắc này hắn thực sự hiểu rằng, hắn đã động tâm với nàng. Bất luận là khi nàng thanh thanh nở nụ cười, hay khi nàng nghịch ngợm bày ra bộ dạng đáng yêu, hắn đều bí mật đem những hình ảnh đó giấu chặt trong tim, thậm chí còn tham lam muốn được chiêm ngưỡng nhiều biểu hiện của nàng hơn nữa……

Lẳng lặng không tiếng động tiến tới phía sau nàng, trầm ngâm quan sát tiểu nhân nhi trân quý, hắn chờ hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Chuyện gì khiến nàng buồn phiền như vậy? "

Đang mải miết kéo co với cọng cỏ dại "kiên cường" thì bất ngờ nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền tới, Trầm Lâu Đậu hoảng hốt bật phắt dậy. Khung cảnh trước mặt đột nhiên tối sầm, nàng choáng váng ngã khuỵu.

( LL: kiên cường ở đây chỉ cọng cỏ nhổ mãi không được, ta định dùng là bướng bỉnh hoặc cứng đầu nhưng như đây là từ trong nguyên tác, ta chẳng dám sửa, haiz!!! Các đồng đạo đọc thấy ngang thì k được trách ta á.)

Trong chớp mắt, Uất Trì Tú vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng,“Cẩn thận!”

Đợi lát sau bệnh hoa mặt chóng mày của Trầm Lâu Đậu mới có chút thuyên chuyển,“Ta không sao!”, nàng yếu mềm nói. Lần nào gấp gáp đứng dậy là nàng đều bị như vậy, đó cũng chỉ là chứng bệnh thông thường, không mấy nguy hiểm.

Mày kiếm nhíu lại, nàng nói thế cũng không khiến hắn an tâm hơn chút nào. Cẩn trọng dìu nàng tới lương đình nghỉ ngơi, hắn chăm chút hỏi han:

“Nàng sống trong phủ không thấy thoải mái ư?” Tính tính toán toán, nàng ngụ tại phủ nhà cũng được một tháng rồi. Chừng ấy thời gian toàn đi đi lại lại trong phủ không được ra ngoài, chẳng trách nàng cảm thấy nhàm chán vô vị, chán đến mức phải ngồi đây nhổ cỏ tiêu khiển qua ngày.

“Không phải, là do ta cảm thấy thực lãng phí.” Biết hắn hiểu lầm, nàng vội vàng xua tay phân trần.

“Lãng phí?” Hắn hoài nghi hỏi lại.

Trầm Lâu Đậu khẽ cười, quay đầu nhìn bốn phía, “Hoa viên này rất đẹp! Có nhiều loại kỳ hoa dị thảo khiến người ta phải trầm trồ ngạc nhiên, tiếc là không có ai săn sóc, tu sửa nên cỏ dại mới được dịp mọc lan tràn, thực phí phạm nha! Bởi lẽ đó, ta quyết tâm phải nhỏ sạch đám cỏ lanh chanh này, chỉ cần chúng biến mất, khu vườn nhất định sẽ càng trở nên rực rỡ."

Sống ở đây bấy lâu, mỗi lần trông thấy hoa viên này là nàng lại ngứa ngáy muốn động thủ. Hôm nay rốt cuộc không nhịn được bèn nhân lúc Tiểu Tự không có mặt mà lén lút vụng trộm bắt tay vào làm.

Tiểu Tự là cháu gái của Trần bá, cũng là nha hoàn được Tú ca phái tới chăm lo cho nàng từ ngày nàng bắt đầu bước chân vào phủ. Nha hoàn láu lỉnh ấy đánh chết cũng không cho nàng động tay vào bất cứ việc gì, lúc nào cũng nơm nớp sợ nàng chẳng may sơ xẩy bị thương.

Nghe nàng nói vậy, Uất Trì Tú trầm tư hướng ánh nhìn của mình về phía hoa viên quen thuộc, đáy lòng thản nhiên tưởng niệm,“Hoa viên này...... là do một tay nương của ta tạo ra.”

Uất Trì phu nhân? Lập tức quay đầu, đôi mắt xoe tròn long lanh nhìn người đối diện, Trầm Lâu Đậu lúc này mới ngộ ra, hình như nàng chưa bao giờ nghe nô bộc trong phủ nhắc đến chuyện của Uất Trì phu nhân thì phải?

Vẻ tò mò rành mạch lộ rõ trên gương mặt khả ái, nàng nghiêng nghiêng đầu quan sát Uất Trì, bộ dạng háo hức nom thập phần đáng yêu! Cưng chiều nhìn nàng, đôi môi mỏng của hắn từ từ nhếch lên: " Nương của ta...... hao hao giống nàng, đều là thợ dệt khéo tay có tiếng, nhưng tiếc là năm ta tám tuổi, người đã vĩnh viễn đi xa. Phiến vườn này là một tay người chăm bón, từng khóm hoa, ngọn cỏ trong đó đều do người tự mình coi sóc, vun trồng. Cốt yếu vì muốn......". Hắn thoáng ngập ngừng.

Hắn không thể nói với nàng, mẫu thân dốc tâm huyết vào mảnh vườn này sở dĩ là nhằm mượn công việc để quên đi người phu quân tối ngày bận bịu lo triều chính mà sớm bỏ bê, xem nhẹ thê tử của mình. Người hi vọng cuộc sống tất bật sẽ khiến người thôi đắm chìm trong nỗi bi thương, ai oán.

Nhưng cách đó dường như vẫn vô dụng, người nhắm mắt xuôi tay trong sự buồn bã, tủi hờn, mà kẻ làm phu quân kia thì mãi mãi không cách nào thấu hiểu.

Phụng hoàng mệnh đi xa, phụ thân hắn thậm chí còn không biết thê tử của mình đã vĩnh biệt cõi trần. Phải đến tận hai năm sau, khi người cha đáng kính ấy trở lại Trường An thì mới hay được tin dữ đó.

Trước đây, hắn luôn phẫn hận cha mình, hận ông ta vô tình vô nghĩa, hận ông ta vì lợi danh mà bỏ mặc thê tử sắt son, càng hận ông ta bội bạc, đang tâm để những ngày tháng cuối đời của mẫu thân chìm trong u uất, tủi cực. Bởi vậy, mấy năm sau khi cha hắn hồi kinh, quan hệ phụ tử hai người trở nên vô cùng gay gắt, căng thẳng ; mâu thuẫn đối chọi tựa như nước với lửa, khó có cách nào tương dung.

Cho đến một đêm, sau khoảng thời gian quên mình luyện kiếm, hắn trầm mặc theo đường cũ trở lại phòng, đang đi thì bỗng nghe thấy tiếng khóc vang lên từ phòng thân mẫu. Nghi hoặc tiến lại gần, Uất Trì Tú sững sờ khi trông thấy người đang khóc ấy chính là phụ thân, phụ thân khóc đến thắt lòng, khóc đến thập phần thương tâm!

Người vừa xót xa ôm ấp xiêm y của thê tử, vừa chua chát thống khổ rơi nước mắt, vẻ mặt hối hận ngập tràn, miệng không ngừng thì thào dằn vặt, tự trách.

Giây phút đó hắn mới hiểu được phụ thân yêu mẫu thân đến nhường nào, nhưng tất cả giờ đã là quá muộn.....

Sau này phụ thân cũng dần dần tách khỏi triều đình, bình thản chấp thuận làm chức Vệ Úy Khanh. Toàn bộ thời gian rỗi rãi còn lại người dành để chuyên tâm kéo gần khoảng cách giữa hai phụ tử. Những kháng cự, đối nghịch dạo trước của hắn nhờ vậy mà từ từ tiêu biến, bởi hắn biết, đó là nỗi áy náy của người đối với hắn, cũng là sự ân hận, ăn năn của người dành cho mẫu thân.

Dịu dàng quan sát hắn, Trầm Lâu Đậu nhẹ nhàng lên tiếng,“Tú ca nhất định rất nhớ người!” Biểu cảm trên mặt hắn quá mức phức tạp, nhưng nếu hắn không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi. Nàng chỉ kín đáo vỗ về bằng cách bước đến bên hắn, hữu ý để đôi vai rắn chắc của hắn nhẹ nhàng chạm vào bờ vai yếu mềm của mình, đó cũng coi như một sự an ủi, đồng cảm thầm lặng.

“n.” Uất Trì Tú không phủ nhận, cúi đầu âu yếm nhìn nàng.

“Thật tốt! Tình cảm của Tú ca cùng người nhà quả rất đầm ấm, sâu đậm.”

Nàng thực hâm mộ hắn, thứ tình cảm thuận hòa, ràng buộc thân thiết này khiến nàng không khỏi hoài niệm, buồn bã.

“Uất Trì gia cũng chỉ còn có ta và cha, tình cảm không tốt sao được? Cũng vì chỉ có hai người nên khi nào muốn đánh nhau thì lại chẳng kiếm đâu ra huynh đệ tỷ muội mà gây sự."

“Có lẽ là vậy! Nhưng nhiều huynh đệ tỷ muội cũng chưa hẳn đã là hạnh phúc.”- Trầm Lâu Đậu rũ mắt, trong lời nói dường như ẩn ẩn cảm giác chua xót.

Uất Trì Tú lặng lẽ nhìn nàng, thâm trầm không nói. Lúc này không thích hợp để truy vấn, ai cũng có bí mật của riêng mình. Đành đợi đến lúc nàng tự chủ động nói ra với hắn, khi đó hắn mới có được sự toàn tâm tín nhiệm nơi nàng.

“Nếu nàng thấy ở lì trong phủ không thú vị, ta có thể mang nàng xuất môn.” – hắn vòng vo gợi ý.

Vừa nghe đến chuyện xuất phủ, Trầm Lâu Đậu hớn hở mở to mắt, được một chốc thì đột ngột trầm lại, đăm chiêu nghĩ ngợi như đang gặp phải chuyện cực kỳ rắc rối, nan giải; khóe môi xinh xắn vừa nhoẻn lên đã chuyển thành bí xị, xụ xuống đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Nhưng….kỳ thực ta không muốn rời khỏi phủ.”

Nghĩ đến mấy kẻ đáng ghét đang lởn vởn ngoài kia, nàng liền cảm thấy cụt hứng, thôi quên đi! Thà rằng ngoan ngoãn ở trong phủ ngắm cỏ dại còn hơn ra bên ngoài rồi gặp phải chúng.

Trầm tư suy ngẫm một lát, Uất Trì Tú bèn nhẹ nhàng lên tiếng, “Vậy ta đưa nàng tới thư phòng giải khuây nhé? Nương ta có cất giữ mấy bộ sách liên quan đến nghề dệt ở đấy, trong đó còn có vài quyển ra do chính tay người thảo ra nữa kìa.”

Trầm Lâu Đậu gật gật đầu, vỡ lẽ nói, “Hóa ra nhờ phu nhân mà ngài mới biết nhiều điều về nghiệp khung cửi như vậy" . Khó trách...! Nàng cứ luôn thắc mắc, tại sao một tướng quân xuất chúng, đường đường chính chính như hắn lại nắm rõ nghề của nàng đến thế? Nguyên nhân hẳn là do mưa dầm thấm lâu mà thành.

“Đi thôi.” Uất Trì Tú thân thiện cười rồi xoay người đi trước, dẫn đường cho nàng đến thư phòng.

“Đợi chút.” Nàng nhỏ nhẹ.

Hắn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nàng, “Nàng không muốn đi ư?”

Trầm Lâu Đậu ngượng ngùng vươn hai tay, “Ta nghĩ...... Ta cần rửa tay trước đã". Vừa nhổ cỏ trong vườn nên tay nàng còn đương dính đầy đất cát, bụi bẩn hề hề. (LL: ta thích từ "hề hề" này nên giữ nguyên a, hí hí!)

Nhàn nhạt cười, Uất Trì Tú khẽ vuốt cằm,“Đi nào!”
Bình Luận (0)
Comment